Việc này nằm ngoài dự đoán của Mộ Dung Thiên, ban đầu hắn còn tưởng rằng có thể dùng câu “chó cùng rứt giậu” [1] để hình dung cái gã luyện tập điên cuồng này, vì trông gã còn dã man hơn những gã Dã Man nhân đồng học tới vài phần. Lẽ ra gã phải là một nhân vật mạnh mẽ, nhanh nhẹn và dứt khoát như hành vi liều mạng của gã mới phải, nhưng không ngờ được gã lại là một người hướng nội, thành thật chất phác và không giỏi giao tiếp. Ngay cả khi Mộ Dung Thiên chủ động đến gần làm quen thì gã cũng thấy bất ngờ, nói chuyện cũng trở thành lắp bắp.
Mộ Dung Thiên đưa tay ra, nói:
- Ta tên La Địch, là tân sinh năm thứ nhất, ban hai của ma võ ban, thấy huynh đệ khắc khổ luyện tập thì rất là bội phục, chẳng hay có thể kết giao làm bằng hữu không?
Gã chiến sĩ kia đáp luôn miệng:
- Có thể, có thể!
Rồi gã đưa tay ra bắt lấy tay Mộ Dung Thiên, miệng cười thật thà, hàm răng trắng muốt nổi bật trước làn da ngăm đen của gã, càng tôn lên vẻ sáng sủa và chân thành. Qua vài giây, gã chiến sĩ chợt nhận ra mình có chút thất lễ, bởi vì người kia đã tự giới thiệu rồi, còn gã thì lại chưa tỏ ra điều gì, phải có qua có lại thì mới được người khác tôn trọng, vì vậy gã liên tục nói xin lỗi, đồng thời còn nói thêm:
- Xin lỗi, xin lỗi, thiếu chút nữa ta đã quên tự giới thiệu, ta tên là Khoa Tư Mạc, là chiến sĩ năm một, ban tám.
Mộ Dung Thiên thấy thái độ thành khẩn của gã, vừa hiền lành lại vừa không có lấy nửa điểm tâm cơ nào, liền phát sinh hảo cảm nói:
- Huynh đệ, ngươi tập luyện khắc khổ quá nhỉ.
Khoa Tư Mạc nhếch miệng cười đáp:
- Đâu có cách nào khác chứ, song thân của ta đều là Mục nhân, họ kiếm được rất ít tiền, phải ăn cần uống kiệm dành dụm cả đời thì mới có thể cho ta vào An Cách La Hy học viện. Nếu như ta lười biếng thì rất có lỗi với sự kỳ vọng của nhị vị lão nhân gia.
Mộ Dung Thiên khen:
- À, ngươi đúng là một người con hiếu thảo nhỉ. Phải rồi, bây giờ ngươi luyện xong rồi phải không, vậy chúng ta cùng đi ăn cơm nhé?
Khoa Tư Mạc thoáng hơi do dự, nói:
- Việc này…
Bởi vì lúc này vẫn còn sớm, xem ra cũng còn lâu mới đến thời gian kết thúc huấn luyện hằng ngày.
Mộ Dung Thiên không đợi hắn suy nghĩ nhiều:
- Đừng có việc này hay việc kia gì nữa, phải biết kết hợp làm việc với nghỉ ngơi, lao lực quá cũng không tốt, ép thân thể quá, nói không chừng còn mất nhiều hơn được. Đi thôi, ta mời khách!
Rồi không chờ Khoa Tư Mạc kịp lên tiếng, hắn đã kéo gã đi luôn. Tính cách của Mộ Dung Thiên là như vậy, chỉ cần nhìn thấy hợp nhãn là sẽ có thể trở thành huynh đệ tốt ngay.
Lúc đi ngang ký túc xá, Mộ Dung Thiên nói:
- Khoa Tư Mạc huynh đệ, ngươi hãy chờ ở đây một lát, ta đi hỏi một người bạn khác của ta xem hắn ăn cơm chưa, nếu chưa thì cùng đi ăn, càng đông càng vui.
Mấy ngày nay Mộ Dung Thiên có cảm giác gã bạn cùng phòng của mình có điểm kỳ dị cổ quái, thỉnh thoảng lại chạy vô nhà xí, tinh thần và khẩu vị cũng không tốt, không biết có phải là bị bệnh không nữa. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà hắn muốn trở về sớm, đối với huynh đệ thì hắn luôn luôn quan tâm chẳng khác nào tay chân của mình vậy.
Khiết Tây Tạp mệt mỏi nằm trên giường, mấy ngày nay nàng rất khó chịu bởi vì nàng đã tới tháng. Đây có lẽ là hiện tượng sinh lý làm nữ giới đau đầu nhất và khổ não nhất. Mỗi lần tới kỳ thì họ thường xuyên bị cáu gắt và nóng nảy một cách vô duyên vô cớ, ngay cả khôi phục đan cũng chẳng có tác dụng gì, bởi lẽ nó không thể bổ sung lại lượng máu đã bị mất đi theo nguyên lý tự nhiên.
Cái tên sắc lang kia đã ra ngoài luyện tập, hẳn là sẽ không về sớm đâu, thế mà bây giờ Khiết Tây Tạp lại thấy hơi nhớ hắn, đương nhiên không phải là nhớ nhung như kiểu tình nhân một ngày không gặp cứ tưởng ba năm, mà là nếu như lúc này hắn có thể kể vài câu chuyện cười cho mình nghe, nói không chừng sau khi cười nói thoải mái thì tâm tình sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.
Đúng lúc Khiết Tây Tạp còn đang nghĩ, nếu như mình biết “không gian chuyển di” được đồn đại trong truyền thuyết để mang hắn trở về trong nháy mắt thì tốt biết bao, bỗng nhiên từ ngoài cửa liền truyền đến tiếng chìa khóa lách cách. Khiết Tây Tạp rất kinh ngạc, không phải chứ, niệm lực của mình còn chưa mạnh đến như vậy kia mà? Thế mà đã gọi được hắn về ngay lập tức rồi hay sao?
Khiết Tây Tạp đứng lên mở cửa phòng mình, thiếu chút nữa là bị Mộ Dung Thiên vốn đang định gõ cửa phòng nàng, đâm xầm vào người.
- Úi chà!
Khiết Tây Tạp vỗ vỗ ngực mình để trấn áp bớt tâm tình hồi hộp, rồi hỏi:
- La Địch, ngươi làm gì thế? Làm ta sợ muốn chết à!
Mộ Dung Thiên cười nói:
- Ta thấy mấy bữa nay tinh thần của ngươi không được tốt lắm, cả cơm tối cũng ăn khá muộn, cho nên ta nghĩ giờ này ngươi cũng chưa ăn đâu phải không? Hay là chúng ta cùng đi ăn nha. Người là sắt, cơm là thép, có thực mới vực được đạo mà.
Khiết Tây Tạp vừa muốn nói, thì hắn đột nhiên khịt khịt mũi đánh hơi như loài chó, rồi lấy làm kỳ, hỏi:
- Sao có mùi tanh nhỉ?
Rồi hắn lại liếc thấy trong thùng rác của Khiết Tây Tạp có một miếng vải bị thấm máu và ẩm ướt, hắn liền kinh hãi kêu lên:
- Tạp Hy, ngươi...ngươi làm sao vậy?
Kỳ thật, đó là vật dụng nguyệt kỳ mà Khiết Tây Tạp vừa mới thay ra. Thế giới này vốn không có y tá, và cũng không có băng vệ sinh dành cho nữ giới, nên nữ giới chỉ có thể dùng một ít loại vải có tính thẩm thấu chất lỏng thật mạnh để giải quyết. Vì thế, Mộ Dung Thiên không hiểu chuyện nên mới nghĩ tới việc khác.
Vẻ mặt Khiết Tây Tạp vốn đã tái nhợt, nay lập tức còn đỏ bừng hơn, trong tình thế cấp bách, nàng không biết nên giải thích thế nào mới ổn. Lúc nãy cũng quá vô ý đi, lẽ ra phải nên giấu kỹ một chút mới phải.
- Có phải ngươi không cẩn thận nên để mình bị thương rồi không? Mau để ta xem thử coi nào. Ta có khôi phục dược, có thể làm cho miệng vết thương của ngươi mau chóng lành lại này.
Khuôn mặt của Khiết Tây Tạp đỏ lên rất nhanh, cái địa phương riêng tư và kín đáo của mình làm sao có thể cho một kẻ nam tử xem qua được? Nàng phải khó khăn lắm thì mới nghĩ ra được một lý do thích hợp để giải thích:
- Không có gì cả, đó chỉ là vì hai ngày qua do ta nghiên cứu tu luyện thuật không cẩn thận, bị một chút nội thương, và phải thổ ra một ít máu. Và cũng chính vì thế mà hai ngày qua, tinh thần của ta cũng không được mấy tốt. Tuy nhiên, bây giờ đã khá hơn nhiều rồi.
Tu luyện thuật có một tỷ lệ nguy hiểm nhất định, nó cũng như khí công vậy, cũng lo lắng bị tẩu hỏa nhập ma y như thế. Hơn nữa, nếu bị chính linh lực của bản thân gây thương tích cho mình, vậy thì cũng không thể dùng khôi phục đan để trị liệu được.
Mộ Dung Thiên cũng không thắc mắc thêm, chỉ gật đầu và quan tâm nói:
- Tạp Hi này, chúng ta chỉ mới được dạy phần cơ bản của tu luyện thuật thôi, ngươi đừng tự lần mò để tránh gặp nguy hiểm đó nhé.
Khiết Tây Tạp thấy đánh lạc hướng được sự chú ý của hắn thì mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi Mộ Dung Thiên lại nắm lấy vai nàng nói:
- Được rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi. Hôm nay ta mời, chúng ta đến quán ăn cao cấp của học viện để cho ngươi bổ sung chút năng lượng nhé.
Khiết Tây Tạp không còn cách nào khác hơn, chỉ đành bất đắc dĩ để Mộ Dung Thiên kéo ra ngoài. Dù nàng đã ngăn được hắn sờ tay mó chân, nhưng tên sắc lang này vẫn thích bá vai nàng, mà hắn lại còn nói rằng làm như thế thì tình cảm huynh đệ mới càng thêm thân thiết. Khiết Tây Tạp cũng hết cách, không thể thay đổi hắn nên nàng đành phải thay đổi bản thân, từ từ làm quen với những va chạm này vậy. Tuy nhiên, lúc này, trong lòng nàng vẫn rất rầu rĩ, vừa đi vừa nói:
- Này, La Địch, kể chuyện tiếu lâm cho ta nghe đi.
Đây là lần đầu tiên Khiết Tây Tạp đưa ra đề nghị như thế, Mộ Dung Thiên hơi ngẩn người ra, rồi mới cười đáp:
- Được thôi, để ta nghĩ đã.
Sau vài giây đồng hồ, hắn chợt vỗ đầu nói:
- Xong, để ta kể một câu chuyện có liên quan đến “máu” nhé.
Khiết Tây Tạp nghĩ thầm, chuyện có liên quan đến máu me đa phần đều dính dáng tới bạo lực, vậy thì có gì đáng buồn cười đâu chứ.
- Ngày trước, trong lúc Ma thú công thành, nữ tử đều chiến đấu ở phòng tuyến thứ hai. Nhưng có vị nữ chiến sĩ cân quắc anh thư kia không chịu thua đám nam nhân, tên là Tuyết Lỵ Nhĩ, nàng muốn được lên tuyến đầu tham gia phòng ngự như những nam nhân khác, nhưng vì bị quy định của công hội hạn chế nên nàng không được như ý nguyện. Cuối cùng, nàng nghĩ ra một biện pháp, cải nam trang để trà trộn vào doanh trại của nam nhân, và thế rồi nàng cũng có được cơ hội biểu hiện. Nàng kiêu dũng thiện chiến lập được không ít công lao, sau cùng thậm chí còn được thăng lên thành tướng quân, song.....
Mộ Dung Thiên nói đến đây thì ngừng bặt, rồi nở nụ cười dâm đãng. Khiết Tây Tạp biết khi hắn cười như thế thì tuyệt sẽ không có chuyện tốt gì. Quả nhiên, tên sắc lang kia liền nói tiếp:
- Nhưng trong một chiến dịch quyết liệt, Tuyết Lỵ Nhĩ do gặp phải nguyệt kỳ nên mất máu quá nhiều, vì thế nên nàng bị té xỉu giữa chiến trường. Khi nàng tỉnh lại, vị thần quan [2] ở bên cạnh nói với giọng tiếc nuối: “Tướng quân, ta xin lỗi vì phải báo cho ngài một chuyện: đó là ‘tiểu đệ đệ’ của ngài đã bị bạo đạn của ma thú phá nát, dù ta có dùng phép thuật cao cấp cách mấy thì cũng không thể cầm được máu, ta không còn cách nào khác đành phải dùng châm giúp ngài khâu vết rách lại.
"Khách khách!" Khiết Tây Tạp nhịn không được phì cười thành tiếng, rồi khuôn mặt nàng lại đỏ bừng, chính nàng cũng là một kẻ giả trai, vừa vặn cũng đang gặp thời kỳ kinh nguyệt. Tên sắc lang này thật đúng là oan gia, đùa cợt mà cũng điểm trúng chỗ yếu hại của người ta như thế!
- La Địch, nếu ngươi phát hiện ta cũng là một nữ nhân như thế, vậy thì sẽ thế nào?
Khiết Tây Tạp cảm thấy gã bạn cùng phòng này thật thú vị, mà thân phận của mình sớm muộn gì cũng sẽ bị hắn phát hiện, chẳng biết đến lúc đó thì bọn họ còn có thể xưng huynh gọi đệ với nhau nữa hay không? Do đó mà lúc này, nàng muốn thăm dò trước xem sao. Tuy nhiên, lời vừa ra khỏi miệng thì nàng đã cảm thấy hối hận, vạn nhất để lộ ra dấu vết gì thì phải làm sao?
May mà Mộ Dung Thiên chỉ cảm thấy nàng tuy hơi ẻo lả một chút, lại thêm phần da thịt mềm mại, chứ trước giờ chưa từng nghĩ nàng là một nữ tử, bởi loại nam tử tuấn mỹ như nàng thì ở trên đại lục cũng không ít, vì thế nên hắn chỉ cười hắc hắc mấy tiếng, rồi đáp:
- Ngươi yên tâm đi, đến lúc đó nếu ngươi té xỉu thì ta cũng sẽ giúp ngươi khâu vết thương nhé.
Khiết Tây Tạp nghe thế nhất thời muốn tìm một cái lỗ để chui xuống luôn, chỉ hận bản thân lắm lời. Đáng lẽ nàng phải biết miệng của tên sắc lang này “không thể mọc được ngà voi”[3] mới phải.
Đến tầng trệt của quán ăn, Mộ Dung Thiên giới thiệu hai người bạn với nhau, tuy nhiên, Khiết Tây Tạp không phải là loại người khôn khéo, gặp quỷ liền nói chuyện quỷ như Mộ Dung Thiên, thiên tính ranh ma sôi nổi như nàng không hề có hứng thú với những kẻ hiền lành như Khoa Tư Mạc, cho nên nàng cũng chỉ chào hỏi qua loa vài câu khách sáo thôi. Còn Khoa Tư Mạc cũng là loại người bị động, bởi vậy hai người nói chuyện rất ít, toàn để Mộ Dung Thiên bắt lời tiếp chuyện, may mà hắn thuộc loại nước bọt nhiều hơn nước trà, dù một mình chửi nhau với cả phố thì cũng không có vấn đề gì, nên nhờ thế mà không khí cũng không đến nỗi quá buồn tẻ.
Quán ăn cao cấp của học viện khác hẳn với những quán ăn bình dân, điều đó cũng như so sánh một nhà hàng năm sao với xe bán dạo ở dọc đường vậy. Những người vào đây thông thường đều là những phú gia công tử hay tiểu thư của học viện. Chỉ có điều đa phần những người đó đều tuân thủ khuôn phép, chỉ có chiếc bàn gần chỗ Mộ Dung Thiên là đặc biệt náo nhiệt. Ở chiếc bàn đó có mấy gã mặc y phục xa xỉ, mỗi người ôm ấp một ả mỹ nữ diêm dúa, tán chuyện ồn ào, ô ngôn uế ngữ không ngừng phun ra, hoặc ngoác miệng cười vài tiếng dâm dục, khiến người xung quanh rất phản cảm. Vô luận ở thế giới nào cũng không thiếu loại người như vậy. Mộ Dung Thiên tuy rất háo sắc, nhưng cũng còn biết che giấu và cũng còn chút nghệ thuật, nhưng so với đám ruồi nhặng kiêu căng ngạo mạn này thì còn tốt hơn rất nhiều lần ấy chứ.
Mộ Dung Thiên tỉnh bơ không thèm để ý tới bọn chúng, còn Khiết Tây Tạp do từng thấy cảnh tượng như thế đã nhiều nên nàng cũng mặc kệ, chỉ có Khoa Tư Mạc lần đầu tiên bước vào quán ăn cao cấp nên mới cảm thấy kỳ quái, nên bất giác cũng nhìn sang đó vài lần.
Nhưng chỉ vài lần như thế thì đã đủ gặp phiền toái rồi. Một gã béo mập ục ịch ở bàn đó liền loạng choạng bước về phía đám Mộ Dung Thiên, thần sắc xem ra có vẻ rất khó chịu, chỉ còn thiếu viết lên mặt mấy chữ "lão tử tới gây sự đấy" nữa mà thôi.