Dị Giới Dược Sư

Chương 119: Chương 119: Hội Bại






Thời gian không còn nhiều, nếu đến lúc kết thúc trận đấu mà vẫn chưa phân thắng bại thì kết quả cuối cùng sẽ do trọng tài chấm điểm mà định thắng thua. Nếu vẫn theo quy tắc của vòng loại thì Lý Ngang nhất định sẽ thắng. Chỉ tiếc là trong khoảng thời gian cho phép của trận đấu, nếu vẫn không có người thắng thì tất nhiên chung cuộc sẽ được xem là hòa, vậy thì sẽ đấu tiếp sang hiệp phụ; sau khi nghỉ ngơi xong, hai đấu thủ sẽ được phát cho năm viên đan dược rồi mới tiếp tục tỷ thí. Nhưng nếu kết quả xảy ra theo chiều hướng hòa như thế thì người bị mất mặt nhiều nhất hẳn là Lý Ngang rồi. Gã vốn rất kiêu ngạo, vậy mà lại đấu hòa với một tiểu tử mới nổi như Mộ Dung Thiên, lẽ tất nhiên là lòng tự tôn của gã tuyệt sẽ không cho phép như vậy.

Tên La Địch ngoan cường này chỉ còn lại một viên Khôi phục đan và một viên Linh lực đan. Lý Ngang nhớ rất rõ, dưới sự công kích sắc bén của gã, đối thủ cũng bị tiêu hao rất nhiều linh lực; tuy nhiên, nếu bây giờ cứ tiếp tục giữ mức độ công kích thế này, nhất định đối thủ sẽ dựa vào hai viên đan dược còn lại đó để duy trì cho đến khi tiếng còi hiệu báo hết giờ vang lên.......khi vừa nghĩ đến đó, Lý Ngang liền có chủ ý ngay.

- Quang Minh thần Áo Nhĩ Ba Hách tại thượng, thỉnh người hãy ban tặng cho con dân trung thành của Quang Minh sự chúc phúc và lực lượng, để cổ vũ cho tín ngưỡng của con dân đối với ngài!

Lý Ngang vừa nuốt xong bốn viên đan dược còn lại của mình, liền lầm rầm niệm chú ngữ, trường mâu trong tay chỉ thẳng lên trời, tựa như đang cầu nguyện. Tại mũi trường mâu của gã chợt toát ra một tia bạch quang chói mắt, tia bạch quang ấy dường như có sức sống, nó uốn lượn dọc theo thân mâu mà chạy dần xuống thấp, rồi nhanh chóng bao phủ lấy toàn thân của Lý Ngang. Không lâu sau thì bên ngoài thân thể của gã liền xuất hiện một lớp quang mang trắng toát, còn phi mã mà gã đang cưỡi thì cũng có sự thay đổi tương tự, nó chẳng khác nào ăn phải thuốc kích thích nên ngẩng đầu lên trời hí vang, khiến cho bộ lông trắng toát trên cổ cũng đều dựng đứng cả lên.

Lý Ngang lại một lần nữa làm cho bình luận viên phải ngạc nhiên:

- Đây hình như là kỹ năng của Quang Minh hệ, Lý Ngang đồng học quả thật là không đơn giản!

- Thần thánh chúc phúc!

Khiết Tây Tạp buột miệng thốt ra. Nàng là một thiên tài ma pháp sư, nên dĩ nhiên rất quen thuộc với Quang Minh hệ ma pháp, và tất nhiên cũng hiểu rõ tên của chiêu thức này.

Phỉ Lợi Phổ ngạc nhiên nói:

- Đó chính là ma pháp dùng để gia trì hộ thể của Quang Minh hệ đây mà, ngươi làm sao lại biết được?

Vì Quang Minh và Hắc Ám đều là hai hệ ma pháp đấu khí rất hiếm thấy, những người biết đến chúng cũng không nhiều, nên Phỉ Lợi Phổ mới thử hỏi như vậy. Bích Dạ, Khải Sắt Lâm và Lộ Thiến cũng đều rất kinh ngạc.

Khiết Tây Tạp vội ho một tiếng, rồi lấp liếm:

- Ta cũng là đoán bừa mà thôi, không biết có đúng hay không.

Phỉ Lợi Phổ cũng không hoài nghi, nói:

- Ngươi nói đúng rồi, đó chính là Thần thánh chúc phúc, thật không ngờ tiểu tử này lại làm được. Ngay cả kỹ năng của Quang Minh hệ cũng học được, xem ra hướng đi của hắn là sẽ phát triển thành một thánh kỵ sĩ đây.

Thần thánh thủ hộ là một loại hộ thể ma pháp có tính chất kéo dài, hơi khác với hộ thể đấu khí, tuy nó cũng sẽ làm người sử dụng tiêu hao một lượng lớn linh lực, nhưng cũng có thể duy trì tác dụng trong một khoảng thời gian nhất định. Trong khoảng thời gian này, người nào nhận được Thần thánh thủ hộ thì bất luận là lực công kích hay lực phòng ngự đều được tăng lên rất nhiều.

Sau khi khởi động Thần thánh chúc phúc thì ý đồ của người sử dụng hiển nhiên đã được lộ hẳn ra, nhất định là gã muốn lợi dụng khoảng thời gian kỹ năng này phát huy tác dụng mà tấn công ồ ạt như cuồng phong bạo vũ, một chiêu đánh bại đối thủ, bằng không thì đến khi phần lớn linh lực bị tiêu hao, tất mọi việc sẽ trở thành công cốc. Suy đoán của mọi người quả nhiên không sai, sau một khắc, toàn thân Lý Ngang đều phát ra kim quang, khí thế bức người như nước lớn đẩy thuyền, khiến cho bộ y phục ẩn sĩ của Mộ Dung Thiên cũng bị thổi bay phần phật. Đợt tấn công tiếp theo của Lý Ngang nhất định là sẽ cực mạnh. Không một ai hoài nghi điểm này cả.

Khí thế của Lý Ngang đang không ngừng tăng trưởng, kim quang đấu khí trên người gã càng lúc càng đậm, tựa như một con tằm đang nhả tơ rồi bao phủ cả thân mình bên trong. Thời khắc này, gã khiến cho người ta có cảm giác như là có một thùng thuốc nổ thật lớn, bất kỳ lúc nào cũng có thể nổ tung được.

Mộ Dung Thiên rốt cuộc cũng chủ động tấn công, hắn không thể chờ cho Lý Ngang gia tăng đầy đủ khí thế được, bởi vì hắn biết chắc trận đấu sẽ kết thúc trong vòng ba bốn phút nữa, nên phải toàn lực tấn công như vũ bão. Cho dù những đòn công kích của hắn không thể tạo nên những thương tổn gì cho đối thủ, nhưng chí ít cũng phải làm giảm đi khí thế của gã mới được.

Đầu tiên, Mộ Dung Thiên phóng ra năm thanh hỏa trùy, sau đó mới phi thân tiến tới, còn trên tay phải thì lập tức xuất hiện một cây băng xoa [1] thật dài.

Tốc độ của Hỏa hệ phi hành kỹ năng so với Băng hệ mà Mộ Dung Thiên thường dùng thì chậm hơn không ít, tuy nhiên cũng không phải là hắn làm sai, mà thật ra hỏa trùy chỉ là đòn tiên phong, dùng để thăm dò, còn việc dùng khinh thân thuật theo sát ngay sau đó của hắn thì mới chính là đòn công kích chủ đạo.

Lý Ngang không hề quan tâm tới việc phòng ngự, gã đón nhận tất cả đòn tấn công của đối phương. Hỏa trùy rơi trúng thân thể gã liền phá vỡ tầng đấu khí kim sắc ở bên ngoài, những ngọn hỏa diễm lúc này lại biến thành một khối dính chặt nhau mà tiếp tục bay tới, nhưng khi vừa chạm đến tầng bạch quang cổ quái phía sau kim sắc đấu khí thì liền tiêu tan, nó biến mất không còn bóng dáng tăm hơi đâu nữa.

Mộ Dung Thiên thấy vậy thì cả kinh, tuy nhiên băng xoa trong tay cũng không chút do dự mà vẫn đâm tới trước.

Lý Ngang vẫn không tránh không né, ngọn trường mâu trong tay nhanh chóng xoay tròn trong hư không, một bức tường khí kim sắc lập tức thành hình, đồng thời thoát ly khỏi mũi ngọn mâu mà bay ra.

Kỵ sĩ vốn không quen thuộc với kỹ năng Phi hành hệ, hơn nữa loại tường khí này cũng có chút cổ quái. Mộ Dung Thiên chỉ biết nó là một loại kỹ năng phòng ngự, nhìn bề ngoài thì nó là một phiến bàng bạc, nên hắn giơ xoa lên đâm thẳng vào nó, định phá hủy nó đi.

Nhưng ngay khi băng xoa đâm trúng vào giữa bức tường kim sắc, thì Mộ Dung Thiên có cảm giác như là mình đâm vào một tấm chăn mềm nhũng vậy, không có cảm giác gì khác, mà bức kim tường cũng không bị phá vỡ, ngược lại còn nương thế mà cuộn tròn lại; trong nháy mắt, nó đã quấn lấy Mộ Dung Thiên vào trong. Từ xa xa nhìn vào, Mộ Dung Thiên tựa như người đang đứng trong một quả bong bóng nước màu vàng, toàn thân được một lớp hoàng kim óng ánh phủ lên.

Bình luận viên kinh ngạc hô to:

- Kết tinh kim quang bích! Đây chính là phong tỏa kỹ bí truyền của A Nhĩ Pháp gia tộc, thật không ngờ Lý Ngang đồng học tuổi còn trẻ như thế mà đã có thể luyện thành kỹ năng này.

Y rất lo lắng cho Mộ Dung Thiên, nói:

- Nhìn từ khí thế mà vừa rồi Lý Ngang đồng học tích tụ được, xem ra lần tấn công kế tiếp của hắn nhất định sẽ là một kích bạo phát với siêu cực hạn linh lực! La Địch đồng học thì lại đang bị vây khốn, e rằng hắn sẽ gặp nguy hiểm. Đối với các loại chức nghiệp khác có linh lực tương đồng, việc đón đỡ một kích toàn lực của kỵ sĩ đã là không thể, chứ đừng nói tới một chiêu được sử dụng với siêu cực hạn linh lực. Chúng ta chỉ có thể cầu nguyện cho La Địch đồng học, hy vọng sẽ có kỳ tích xuất hiện.

Tác dụng của "Kết tinh kim quang bích" so với tác dụng của "Không gian phong tỏa" của ảnh cấp thích khách mà ngày trước Mộ Dung Thiên đã giao thủ qua cũng không khác nhau nhiều lắm, chúng đều phong tỏa sự hoạt động của đối thủ, tuy nhiên, "Không gian phong tỏa" còn bá đạo hơn rất nhiều, bởi vì ngay cả âm thanh mà nó cũng phong tỏa được, khiến cho người bị vây khốn phải chịu sự ức chế cực kỳ dị thường. Còn khi ở trong "Kết tinh kim quang bích" của Lý Ngang, người bị khốn vẫn hoạt động bình thường, chỉ là khó có thể thoát ly không gian phong tỏa mà thôi.

Sớm đã có kinh nghiệm bị vây khốn bởi kỹ năng phong tỏa, Mộ Dung Thiên lập tức biến cây xoa thành chùy, rồi dùng hết sức mà bổ vào vách kim quang, tuy bị phản chấn trở lại nhưng bức tường kim quang cũng bị mờ đi chút ít. Xem ra việc làm đó của hắn cũng không phải là không có tác dụng gì.

Mộ Dung Thiên phấn chấn tinh thần, hắn nuốt vội hai viên đan dược, sau đó lại tiếp tục giơ chùy lên, nhưng lúc này chợt nghe tiếng báo hiệu vang lên, đồng thời cũng nghe khán giả toàn trường cùng kinh hô rất lớn.

Tốc độ của phi mã lúc này nhanh hơn bất cứ lần tấn công nào trước đó, quả là nhanh như gió, và cũng không hề giữ lại chút sức nào. Nó chính là đang muốn phối hợp với chủ nhân, một kích đâm xuyên qua đối thủ trước mặt. Còn Lý Ngang lúc này thì trông giống như một kim giáp chiến thần từ trên trời giáng trần, uy mãnh tuyệt luân, trường mâu trên tay xoay tròn xoắn ốc với tốc độ cực nhanh và tạo nên một trận cuồng phong. Khi phi mã còn cách Mộ Dung Thiên khoảng hai trượng thì khí thế của Lý Ngang cũng đã đạt tới cực điểm, tựa như một cơn đại hồng thủy sắp sửa phá tan bờ đê, thanh trường mâu trong tay gã dựa vào đà xoáy tròn mà rầm rộ đâm thẳng tới trước như một mũi khoan. Bao nhiêu kim quang trên người gã thì cũng nhanh chóng lu mờ dần và không ngừng cuồn cuộn trút vào cổ tay rồi chạy sang thân mâu, ngay cả lớp bạch quang có được từ "Thần thánh chúc phúc" cũng không khác gì hơn.

Quang hoa trên thân bạch mâu càng lúc càng rực rỡ, và thân mâu thì lại dần dần trở nên trong suốt, có vẻ như nó đã bị dung nhập vào trong kim quang vậy. "Chi dát, chi dát!!!" âm thanh kinh tâm động phách như mặt kính thủy tinh bị một vật cứng cọ mạnh lên trên được khuếch đại càng lúc càng lớn dần, những người có công lực yếu một chút đều không chịu nổi thứ âm thanh đó mà phải bưng kính tai lại. Thì ra mâu và không khí cũng có thể phát ra tiếng ma sát mãnh liệt như vậy, thế mới thấy tốc độ thật kinh khủng, khó mà tưởng tượng được.

Lúc này, sau khi kim quang trên người Lý Ngang hoàn toàn tiêu tan, thì chuyện quỷ dị cũng liền phát sinh. Cây mâu dài ba thước trong tay gã hiển nhiên cũng có liên quan tới quang hoa, nó cùng với âm thanh ma sát kia đồng thời tan biến vào hư không, nhưng trái lại thì ngay phía trước gã chừng ba thước lại có một điểm sáng màu vàng kim xuất hiện, lơ lửng giữa chừng không mà bay tới phía Mộ Dung Thiên.

Phỉ Lợi Phổ thở ra một hơi, rồi nói:

- Hóa tuyến vi điểm, tên Lý Ngang này thật là một thiên tài. Hắn có thể đạt được tới mức này, quả thật sẽ có thể đánh bại Mông Na Lâm để cướp lấy ngôi quán quân, La Địch thua chắc rồi.

Bích Dạ cũng đau khổ nhắm chặt hai mắt lại, nàng cũng là người có kiến thức nên hiểu rõ "Hóa tuyến vi điểm" có nghĩa là gì. Hai đầu trên dưới cây trường mâu của Lý Ngang lần lượt chạm đến một điểm mà không cần tính đến thời gian, sản sinh ra khả năng vượt qua cả không gian mới có thể tạo nên hiện tượng này. Người kỵ sĩ nào có thể sử dụng được chiêu này, thì tốc độ của hắn khả dĩ có thể so với ảnh cấp thích khách rồi vậy.

Lộ Thiến khẩn trương nắm chặt lấy bàn tay mềm mại của Khải Sắt Lâm, nếu như Mộ Dung Thiên bị thua thì cũng không có gì quan trọng, nhưng nàng chỉ sợ hắn sẽ có điều gì bất trắc khi đón tiếp chiêu này mà thôi.

Toàn trường trở nên yên lặng như tờ, tất cả mọi người đều nín thở để chờ đợi thời khắc sắp tới. Tuy điểm sáng kia cũng giống như một con đom đóm phiêu hốt vô lực, nhưng người xem đều cảm nhận được một sự áp lực vô hình nhưng thật cường đại chẳng khác nào tòa kết giới của hội trường này vậy.

Ngay khi điểm sáng tách đôi "Kết tinh kim quang bích" của chính nó ra thì Lý Ngang cũng điên cuồng thét lớn một tiếng:

- Lôi đình toái không thứ!

Tựa như cơn đại hồng thủy phá nát mọi rào chắn, khí thế của điểm sáng ấy thật hùng dũng ào ạt, khiến người ta bị nghẹt thở, xông tới phủ chụp lấy Mộ Dung Thiên.

Từ sau khi bị nhốt vào trong trận, Mộ Dung Thiên lộ vẻ kinh hoàng lo sợ, còn lúc này thì hắn bỗng nhiên thoáng hiện nụ cười đầy quỷ dị, nhưng tất nhiên là không ai trông thấy được điều đó từ sau lớp y phục ẩn sĩ. Tuy vậy, lúc hắn cười như thế, thì đó cũng chính là lúc hắn biểu hiện lòng tin tuyệt đối của mình, không còn điều gì nghi ngờ nữa cả.

Mười ngón tay của Mộ Dung Thiên đan xen vào nhau, lòng bàn tay hướng ra ngoài, từ nơi đó chợt xuất hiện một tấm băng thuẫn có màu u lam, nhưng điều làm cho kẻ khác ngạc nhiên nhất chính là tấm băng thuẫn đó chỉ lớn bằng bàn tay của hắn thôi.

Toàn bộ khán giả đều cho rằng đây chỉ là một hành động bất ngờ mà Mộ Dung Thiên trong lúc lâm thời đã miễn cưỡng đưa ra để tự bảo vệ mình, không một ai biết rằng tấm băng thuẫn này lại có khả năng tương đương có thể cự lại với một kích tựa sấm sét kia của Lý Ngang. Thế rồi Mộ Dung Thiên cứ vậy mà đưa băng thuẫn ra trước để nghênh đón điểm sáng đang bay tới kia.

Sau khi đôi bên va chạm và gây ra cơn chấn động mãnh liệt, hội trường là nơi bị ảnh hưởng đầu tiên, còn hai chân của Mộ Dung Thiên thì một trước một sau xuống tấn theo hình cánh cung, tuy vậy nhưng mặt đất cũng không đủ khả năng ngăn cản được lực đạo hùng mạnh của Lý Ngang, nên nó lập tức bị chấn nát. Mà dư lực của gã thì tựa như không bao giờ suy kiệt, cây trường mâu lại xuất hiện trong tay gã và vẫn đâm tới tấm băng thuẫn của Mộ Dung Thiên từng chút từng chút một. Thế nhưng gã cũng phải cả kinh thất sắc, vì gã vốn tưởng rằng nguyên tố thuẫn mà đối thủ toàn lực xuất ra tất cũng sẽ bị chấn nát dưới chiêu Lôi đình toái không thứ của gã, ấy vậy mà tấm thuẫn nhỏ bé kỳ quái kia vẫn kiên cường chịu đựng được.

Hai chân Mộ Dung Thiên bị vùi sâu vào trong đá, dưới sự ma sát kịch liệt, máu huyết của hắn tuôn ra và kéo thành vệt dài cơ hồ cả trăm thước. Trường mâu của Lý Ngang cuối cùng cũng hoàn toàn đâm thủng được băng thuẫn, rồi tiếp tục đâm thẳng vào ngực Mộ Dung Thiên; tuy nhiên, lúc này kim quang trên thân mâu cũng đã hoàn toàn biến mất, nó chỉ đâm được vào hơn nửa tấc, hơn nữa lại cũng chẳng có tí linh lực nào nên chẳng thể tạo ra thương tổn trí mạng nào đối với Mộ Dung Thiên.

Lý Ngang vốn tin tưởng sẽ nắm chắc phần thắng, nhưng bây giờ thì lại kinh hãi thập phần, vì gã và phi mã chưa bao giờ gặp phải sự tình nào như thế này cả. Khi khí thế của người và ngựa cùng suy kiệt thì cả hai đã không còn có thể ung dung thoái lui như trước được nữa, với một cơ hội hiếm có thế này thì lẽ tất nhiên Mộ Dung Thiên sẽ không bỏ qua. Hắn cố nén đau, dùng tay trái gạt trường mâu ở trước ngực ra, sau đó nắm lấy đầu mâu kéo lại gần, và thế là cả người và ngựa của Lý Ngang đều bị lôi tuột đi.

Ngay trong lúc Lý Ngang lo lắng cố giữ vững tinh thần kỵ sĩ, đó là không thể buông bỏ vũ khí và phi mã một cách dễ dàng, thì một sợi xích bằng băng đã bay tới quấn lấy cổ tay của gã và chân phi mã. Khi gã còn đang cực kỳ kinh hãi thì đối thủ vốn từ đầu trận vẫn chưa hề lên tiếng thì nay lại đột nhiên mở miệng:

- Bước đầu tiên trong kế hoạch giẫm nát thế giới này của ta, sẽ được bắt đầu từ sự thảm bại của ngươi! Ha ha ha!

Thanh âm chậm rãi nhẹ nhàng, nhưng khẩu khí đầy cuồng vọng như đã từng quen biết khiến cho sắc mặt của Lý Ngang đại biến:

- Là ngươi......

- Không sai, chính là ta!

Trong tiếng cười âm hiểm, hai tay của Mộ Dung Thiên lần lượt xuất hiện một băng một hỏa, hai quả cầu nguyên tố, uy lực so với lúc bình thường còn kém hơn phân nửa, cũng bởi vì hắn vừa ngạnh tiếp một chiêu cường liệt của Lý Ngang nên đã tiêu hao khá nhiều linh lực, tuy nhiên, dùng để đối phó với gã Lý Ngang vốn cũng đã bị hao tổn thảm trọng giống như hắn thì nhiêu đó cũng đã quá đủ. Song chưởng của Mộ Dung Thiên hợp lại, băng và hỏa cầu bị ép vào nhau rồi biến thành một quả cầu vô danh nhưng hoàn toàn đen như mực.

Ý niệm của Mộ Dung Thiên vừa động, hắc cầu liền bắn tới Lý Ngang.

Mặc dù Lý Ngang chưa từng thấy qua loại kỹ năng cổ quá này, nhưng trong lòng gã cũng mơ hồ cảm thấy bất an. Gã còn chưa kịp nghĩ đến việc làm sao chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi là mấy tháng mà con kiến hôi kia đã lớn mạnh và có đầy đủ sức uy hiếp đối với một cường giả như gã, thì sự trói buộc giữa chân của phi mã và cổ tay của gã đột nhiên không còn hoạt động nữa. Vì vậy, Lý Ngang cố dùng hết tàn lực để giằng tay mình ra khỏi sợi băng xích kia.

"Rắc!" một tiếng, sợi băng xích theo đó mà vỡ vụn. Lý Ngang cực kỳ vui mừng, nhưng khi gã ngẩng đầu lên thì liền phát hiện quả hắc cầu đã bay đến trước ngực gã rồi.

Một tiếng "ầm!" thật lớn vang lên, Lý Ngang giống như bị đánh thật mạnh vào linh hồn vậy, máu tươi của gã phún trào như mưa, cả người lẫn ngựa bay ngược lên không, văng xa mấy chục thước rồi sau đó mới nặng nề rơi xuống, rồi lại còn trượt đi tới hơn mười thước nữa thì mới dừng hẳn lại. Sau đó, người và ngựa đều cùng hôn mê bất tỉnh.

Người đứng gần nhất là trọng tài cũng phải ngây người ra hồi lâu, rồi sau đó mới có phản ứng, y hô lớn:

- Người thắng cuộc, La Địch!

Trên hàng ghế thứ sáu của khán đài cũng có một người khoác trên mình bộ y phục ẩn sĩ và y cũng đang ngây người như phỗng y chang thế. Thì ra Lăng Đế Tư phải vất vả lắm mới lấy đủ dũng khí để tới xem trận đấu được coi là tiêu biểu này. Người nọ có phải là La Địch hay không thì nàng còn chưa dám xác định, song phát hiện kinh người của nàng thì càng lúc lại càng nhiều. Quả hắc cầu quỷ dị độc nhất vô nhị có tính chất bạo tàn kia lại chính là của thần bí nhân, người đã cứu nàng và Khiết Tây Tạp ra khỏi bàn tay của ảnh cấp thích khách chỉ mấy hôm trước đây thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.