Dị Giới Dược Sư

Chương 149: Chương 149: Không Thành






Liên quân Tây Bắc cũng không phải hạng ngu ngốc, không lâu sau đó họ liền tìm ra được biện pháp để ứng phó. Kỵ sĩ, Dã Man nhân chiến sĩ, Kết Giới sư, và các loại binh chủng khác với lực phòng ngự cường đại sẽ toàn lực che trở cho một đám Thủy hệ pháp sư, chậm rãi biến cho đất đai cứng rắn của sườn dốc trở nên lầy lộ, những hạt đậu kia có được thả xuống dốc thì sẽ bị dính hết vào đất, Đa Kỳ thú có dẫm lên cũng không trượt ngã được nữa, và còn có thể chống được hỏa mộc lăn từ trên xuống ở một trình độ nhất định nào đó.

Mộ Dung Thiên cũng biết loại chiến thuật đơn giản này không thể có hiệu quả lâu dài, việc rải đậu chỉ mang tính tượng trưng mà thôi, khi thấy không dùng được nữa thì liền bỏ qua. Việc đôi bên chính thức mặt đối mặt, tự do chém giết thì bây giờ mới bắt đầu mở màn.

Nhờ dựa vào ưu thế tuyệt đối về địa hình, phe của Mộ Dung Thiên hiển nhiên là đang chiếm thế thượng phong, nhưng chỉ kém về mặt nhân lực, hơn nữa quân địch liều chết xông lên; Kỵ sĩ, Dã Man nhân, Thạch nhân, đều là những binh chủng có sức tấn công mạnh lao tới, bởi vậy cho dù là Khẳng Đặc, một người năng lực điều binh rất giỏi thì cuối cùng cũng không chống đỡ nổi. Sau khi kịch chiến suốt một ngày, gò Lan Lăng đã bị quân địch chiếm dần từng chút từng chút một, tuy nhiên chúng tấn công điên cuồng như vậy nên thương vong cũng rất thảm trọng. Gò Lan Lăng thây chất như núi, đất bị nhuộm một màu đỏ rực, hơn nữa tử trạng của các chiến sĩ đều khác nhau. Có kẻ bị đốt thành than, có người bị đá đè nát, có kẻ bị mộc linh xâm nhập mà thất khiếu chảy máu, mặt mũi nhăn nhúm thống khổ mà chết, có kẻ bị phong nhận cắt thành từng mảnh, có kẻ bị tên bắn thành con nhím, vv....đúng là thiên hình vạn trạng, kiểu chết cổ quái nào cũng có. Những binh sĩ bình thường này không có khả năng chống lại đấu khí của các bậc cao thủ, có rất nhiều người ngay cả cơ hội sử dụng khôi phục đan cũng không có thì đã mất mạng rồi.

Khắp nơi trên mặt đất đều là chân tay đứt lìa, ruột gan và các thứ nội tạng khác, mùi máu tanh nồng nặc theo gió núi truyền tới, khiến người ta muốn nôn mửa. Những người còn đứng vững hầu như phải đạp lên xác chết mà chiến đấu. Đây đúng là lần đầu tiên Mộ Dung Thiên được chứng kiến cảnh tàn khốc của chiến tranh. Mỗi một sinh mạng đều rẻ mạt như một cọng cỏ vậy, tùy ý để cho lưỡi hái của tử thần thu gặt, mà không có một chút năng lực phản kháng nào. Nhưng hắn cũng không thể biểu lộ sự đồng tình, vì bên nào mềm lòng thì sẽ chết nhanh hơn.

Kỵ sĩ của phe địch chỉ còn cách đỉnh gò mấy trăm thước, ở hậu phương, dưới sự yểm trợ từ xa của cung tiễn thủ và ma pháp sư, Khẳng Đặc bất đắc dĩ phải hạ lệnh rời bỏ chiến điểm, toàn quân nhanh chóng lùi về Uy Nhĩ thành. Có thể bức quân địch phải trả giá đắt như vậy đã là một điều rất khó rồi. Bọn họ ít nhất bị tổn thất một phần mười nhân số, mà phe mình còn lại tới ba phần mười. Tỷ lệ thương vong là một đổi ba, xem ra làm ăn vẫn còn lời chán.

Khi quân địch chiếm được gò Lan Lăng thì cũng không tiếp tục truy kích nữa. Vả lại, sau một ngày hỗn chiến, ai nấy cũng đều quá mệt nhọc, không còn khả năng triển khai đợt tấn công nào khác để hạ Uy Nhĩ thành, chi bằng trước tiên nghỉ ngơi một đêm, rồi sáng mai tiếp tục tái chiến. Lần này đóng quân, liên quân đã đặc biệt cẩn thận rồi, họ cơ hồ đã đào sâu ba thước để phòng ngừa lương thực lại bị hủy một lần nữa. Hôm qua sau khi bị đốt lương, bọn họ chỉ có thể cứu được một chút lương thực ít tới thảm thương, có một số lương thực cách quân canh gác quá gần, những người mai phục không dám đốt, sợ làm kinh động tới chúng, rốt cuộc nhờ vậy mà chúng mới may mắn còn sót lại.

Buổi tối liên quân không bị quấy rầy nhiều lắm. Dù sao thì phe Mộ Dung Thiên cũng đã bỏ qua địa hình có lợi, nên không dám ra khỏi thành để tránh cung tiễn thủ của phe mình bị quân địch bao vây tiêu diệt. Bởi vậy liên quân Tây Bắc được ngủ một giấc thoải mái. Nhưng chẳng qua khi sang ngày hôm sau, lúc bọn họ đã nghỉ ngơi đầy đủ tinh thần và ồ ạt kéo đến trước Uy Nhĩ thành, thì họ đã thấy một cảnh tượng khiến người ta muốn ngất - các cửa thành đều đã được chất đầy đá nham thạch.

Từ trước tới nay chỉ nghe tới chiến thuật phòng ngự bằng cách đóng cửa thành, sắp xếp nhân thủ để bảo vệ cửa chứ chưa nghe tới chiến thuật đem đá lấp kín cửa thành thế này bao giờ. Mẹ nó, thế này rõ ràng là chẳng đếm xỉa gì tới quy tắc cuộc chơi, khi không tên nào đó lại có thể nghĩ ra chiêu số vô lại cực độ này. Liên quân Tây Bắc quả thật là phục sát đất, cơ hồ mỗi người đều muốn lôi mẫu thân và các nữ quyến của kẻ đã đưa ra kế này mà đánh cho trăm hèo.

Bất đắc dĩ lắm, binh lính Dã Man nhân đành phải mặc trọng giáp, sau đó mới từ quân doanh chạy tới cổng thành để dời đi những tảng đá kia, còn cung tiễn thủ và ma pháp sư thì không ngừng phát động tấn công từ xa để yểm trợ cho họ. Nhưng lần này họ thật sự đã tính sai. Khi những người Dã Man nhân được vũ trang đầy đủ chạy tới được nửa đường thì mới phát hiện ra mình không phải đụng với linh lực tiễn, phong nhận, hỏa cầu hay trường mâu đại đao gì, mà chướng ngại lần này lại chính là một trận hồng thủy. Mộ Dung Thiên sớm đã cho người đắp đập trúc ở thượng du con sông, khiến mực nước dâng cao tới đỉnh rồi tạo nên hồng thủy. Trong tất cả các loại nguyên tố, thủy là loại nguyên tố có lực công kích thấp nhất, nhưng nó lại trở thành cơn ác mộng của Dã Man nhân. Bọn họ vốn không biết bơi, không thể sử dụng khinh thân thuật, mà trên người lại mặc khôi giáp hạng nặng nên lại càng mau chìm xuống đáy. Không thể hô hấp thì dù có ăn khôi phục đan tất cũng chẳng có tác dụng gì, cuối cùng chỉ là tử vong mà thôi. Trong khi đó, địa thế của Uy Nhĩ thành và gò Lan Lăng đều trũng thấp, hồng thủy trực tiếp tràn ngập khắp một mảnh đất lớn ở ngoài thành, những người Dã Man nhân không có cách nào rút lui, thế là toàn bộ đều biến thành quỷ nước.

Lực lượng chủ yếu để công thành lại một lần nữa bị tổn thất lớn. Đây không còn nghi ngờ gì nữa, chính là đòn phủ đầu lần thứ hai sau chiến thuật “hạt đậu”, gây nên đả kích trầm trọng khiến cho liên quân Tây Bắc muốn phát điên lên. Bọn chúng vốn cho rằng có thể hạ được tòa thành này rất dễ dàng, nhưng hôm nay lại bị bó chân bó tay, khó giải quyết vô cùng. Các tướng lĩnh đều bị những kế hoạch vô sỉ của đối phương làm cho phải lạnh mình, nào là rải đậu, lăn đá, hỏa thiêu, nước lụt, vv...không biết lần sau sẽ tới cái gì nữa?

Nếu như chính diện giao tranh thì dù bên mình có tổn thất thảm trọng cũng không có uất ức như thế này. Đối phương không tổn hại một binh một chốt nào, mà lại khiến cho rất nhiều chiến sĩ Dã Man nhân thiệt mạng. Uy Nhĩ thành vốn dịu dàng ngoan ngoãn như chú cừu non, nay đột nhiên hóa thành một con ác lang. Dưới tình thế này, quả thật là còn chưa biết hươu chết về tay ai.

oooOooo

Mộ Dung Thiên chăm chú theo dõi cuộc chiến suốt một ngày một đêm đến giờ cũng có phần chịu không nổi, nên giờ đây đang ôm Lộ Thiến ngủ tại nơi dành cho đoàn trưởng. Hiện nay mọi việc đang có Khẳng Đặc chỉ huy, bản thân Mộ Dung Thiên chỉ mới học được một chút vỏ ngoài của việc thống lĩnh nên cũng không cần phải hao tổn tâm trí nhiều.

Mộ Dung Thiên trong cơn ngủ say mà vẫn đưa ra một tay để nắm lấy trái đào tiên của tiểu Tinh Linh, tên sắc lang trong lúc ngủ mà vẫn không quên thể hiện cá tính háo sắc của mình. Lệ Toa và Lạc Na cũng nằm bên cạnh nghỉ ngơi. Mộ Dung Thiên dùng dâm uy của mình bắt hai nàng ở lại bên cạnh để đợi nhiệm vụ trọng yếu sắp tới. Các nàng hiển nhiên là đã được hắn chỉ định trở thành “thiếp thân” hộ vệ của mình, với cá tính của tên sắc lang này, hắn thật không dễ để cho các nàng rời xa mình.

Đột nhiên nghe có tiếng người gõ cửa, Mộ Dung Thiên mơ mơ hồ hồ đáp lời, sau đó lại thấy Bích Dạ vội vã đi vào.

Mộ Dung Thiên hé mắt, hữu khí vô lực nói:

- Bích Dạ tiểu thư, đến đây ngủ với ta một lúc nào!

Bích Dạ nhìn thấy bộ dạng thối nát của hắn, không biết làm sao lại đem hai thị nữ yêu tộc phục vụ trong quán rượu tại Cách Lâm trấn tới đây, nên tức giận nói:

- La Địch đoàn trưởng, ta có chuyện quan trọng cần bẩm báo, mời ngươi nghiêm túc một chút.

Bình thường những người chỉ huy binh sĩ nếu có việc sẽ trực tiếp đi tìm Khẳng Đặc. Còn nếu như đã tìm tới Mộ Dung Thiên thì tức là có vấn đề về chiến thuật cần hỏi, muốn cái đầu quỷ dị của hắn cung cấp chút kiến nghị ngoan độc để giải quyết.

Mộ Dung Thiên rút tay ra khỏi áo Lộ Thiến, ngáp một cái rồi nói:

- Chuyện gì vậy? Rõ ràng là còn gấp hơn cả việc nghỉ ngơi của bổn đoàn trưởng nữa. Chẳng lẽ quân địch phái mỹ nữ để lộ đùi và ngực tới dụ dỗ binh lính bên ta chăng? Chuyện này quả thật rất nghiêm trọng đó nha!

Bích Dạ không biết là xấu hổ hay bị chọc giận, nói:

- Ngươi theo ta sẽ biết.

Khi Mộ Dung Thiên tới tường thành thì đã thấy hồng thủy cạn đi không ít. Thì ra ở phía xa xa, binh sĩ của liên quân đang đào mương dẫn nước, nếu như thành vẫn đang bị ngập lụt thế này thì bọn chúng cũng sẽ không thể phát động công kích được.

Mộ Dung Thiên cười ha hả, nói:

- Bọn chúng cũng hay nhỉ, lại biết học theo Đại Vũ!

Bích Dạ tức giận nói:

- Ngươi còn cười được! Tuy chúng ta khiến cho Kỵ sĩ và Dã Man nhân của quân địch thiệt hại nặng nề, nhưng nghe nói chúng còn có một số lượng lớn Thổ hệ ma pháp sư, chí ít cũng hơn ngàn người. Tuy số lượng binh sĩ Dã Man nhân đã chết một số lớn và điều đó đã làm trì hoãn thời gian công thành không ít, nhưng nếu dùng tới một lượng lớn Thổ hệ ma pháp sư như vậy thì chỉ cần một ngày là họ có thể hợp lực dùng “khu thổ thuật” để khống chế đất đá dưới tường thành, dựng lên một đoạn dốc chạy tới đỉnh tường thành, đến lúc đó thì chúng ta phiền to.

Khẳng Đặc cũng gật đầu nói:

- Đúng vậy! Không ngờ bọn chúng lại có nhiều Thổ hệ ma pháp sư đến như vậy, quả thật là phiền phức. La Địch đoàn trưởng, ngươi có đề nghị gì không?

Mộ Dung Thiên lơ đễnh nói:

- Nếu tiêu diệt hết bọn chúng, vậy có phải là tốt không?

Khẳng Đặc nghe vậy chỉ cười gượng mà không nói gì.

Bích Dạ trợn mắt nhìn hắn nói:

- La Địch đoàn trưởng, ngươi nói dễ nghe nhỉ. Ai chẳng biết tầm quan trọng của ma pháp sư, bọn họ có Kỵ sĩ đoàn và có cả Kết giới sư bày sẵn kết giới để bảo vệ, lại cách không thi thuật. Còn ở bên ngoài chừng sáu bảy mươi thước thì đã có cung tiễn thủ của chúng ta, nhưng với khoảng cách đó thì mình cũng hoàn toàn không có biện pháp gì. Bao nhiêu cung tên bắn vào thì đều bị bọn Kỵ sĩ và Kết giới sư của chúng phá tan, trừ phi là tiến hành cận chiến, nhưng chúng ta không thể làm một chuyện ngu ngốc như vậy chứ?

Nếu như có một loại nguyên tố vật chất ngang sức với các loại nguyên tố thiên nhiên làm vật dẫn, vậy thì sẽ có nhiều ma pháp sư có thể phát động kỹ năng điều khiển từ xa (cách không thao túng), mà Thổ hệ chính là tiện lợi nhất trong số đó.

Mộ Dung Thiên thản nhiên nói:

- Chỉ có sáu, bảy mươi thước thôi chứ gì, không thành vấn đề. Bích Dạ tham mưu, Khẳng Đặc tham mưu, các ngươi cứ chờ xem kịch vui đi. Nhóm người này để ta giải quyết hết. Hãy mau gọi cung tiễn thủ chuẩn bị sẵn sàng, bọn họ sẽ có cơ hội bất cứ lúc nào đấy.

Bích Dạ và Khẳng Đặc thấy hắn nói chắc chắn như vậy thì có hơi nghi hoặc. Mặc dù không biết hắn dùng biện pháp gì, nhưng rốt cuộc cũng yên tâm hơn nhiều. Bích Dạ biết rõ Ma bạo phá của Mộ Dung Thiên có uy lực kinh người, nhưng nếu muốn nổ chết hơn một ngàn ma pháp sư thì tuyệt không có khả năng. Ngay cả uy lực của Ám hắc lôi bạo thì cũng chỉ đánh chết bảy, tám chục người là cực hạn rồi.

Khẳng Đặc và Bích Dạ suy đoán không sai. Sau khi dẫn nước thoát đi, dưới sự yểm hộ của Kỵ sĩ và Kết giới sư, các Thổ hệ ma pháp sư bắt đầu thi thuật tập thể ở một khoảng cách chừng sáu, bảy mươi thước. Ngay từ đầu chỉ có hơn sáu trăm người, nhưng sau đó lại nhanh chóng tăng lên tám trăm. Bởi vì chiến thuật quỷ dị của đối phương mà đã kéo dài thời gian công thành nhiều hơn so với dự tính. Liên quân Tây Bắc cảm thấy gấp gáp, không thể chờ đợi được nữa, huống chi bọn họ cũng không thể tưởng tượng ra được còn có nguy hiểm gì nữa.

Tuy nhiên, nghĩ không ra thì không có nghĩa là không có nguy hiểm gì. Ngay khi số lượng ma pháp sư đến tiếp viện đạt lên tới con số tám trăm, thì kỳ biến liền xuất hiện. Lần này không hề có cung tên của đối phương uy hiếp, không phải hỏa thiêu, đá lăn, nước ngập, vv.....hôm nay, những mưu kế này không hề được dùng tới.

Nổ mạnh, dưới tình huống không hề báo trước, một loạt nổ liên hoàn chợt vang lên, cự ly cách xa tường thành chừng bảy mươi thước, vừa vặn lại xảy ra ngay dưới chân của các ma pháp sư. Tuy đã có lực phòng ngự cường đại của các Kỵ sĩ và Kết giới sư bảo hộ, nên sự tổn hại của các ma pháp sư đã được giảm bớt, nhưng thân thể yếu ớt của họ vẫn bị sức nổ cực mạnh kia hất bay đi như diều đứt dây. Tám trăm người lập tức chết tới năm, sáu trăm; hơn nữa, đội ngũ cung tiễn thủ đã phục sẵn ở trên thành nay thừa dịp đục nước béo cò, sau một loạt tên được bắn ra, liền có ít nhất là khoảng ba trăm rưỡi ma pháp sư vừa bị nổ bay nhưng chưa chết, thì giờ đây vì không được Kỵ sĩ và Kết giới sư bảo hộ nên cũng đều biến thành một bầy nhím.

Liên quân Tây Bắc mở to mắt khiếp sợ, trong đầu đầy dấu hỏi. Đây là kỹ năng cổ quái gì mà đáng sợ như thế, sao lại có thể chôn sẵn trong đất rồi kích nổ từ xa, quá ư thần kỳ như thế?

Đương nhiên đây là màn biểu diễn của hai nàng thị nữ có linh lực biến dị, Lệ Toa và Lạc Na. Trong lúc quân địch đang đào mương để dẫn nước thoát đi, các nàng đã bí mật ra tay, một người thì chế tạo rất nhiều “linh lôi”, còn người kia thì dùng “Đồng hóa thao túng” để vận chuyển "tạc đạn" tới chỗ cách tường thành sáu, bảy mươi thước chôn xuống, rồi từ từ đợi đám ma pháp sư kia mắc câu. Khoảng cách vận chuyển của “Đồng hóa thao túng” của Lệ Toa có tỷ lệ nghịch với trọng lượng của vật cần vận chuyển, nhưng “linh lôi” chỉ nhẹ như mấy viên đá nhỏ, nàng có thể đưa chúng ra ngoài ba trăm thước rất dễ dàng, chứ đừng nói chỉ có sáu, bảy chục thước thế này.

Mộ Dung Thiên chấp hai tay lại, rồi đột nhiên từ lòng đôi bàn tay của hắn chợt xuất hiện hai quả linh lực cầu, một băng một hỏa. Tiếp theo đó, “Ma bạo phá” liền hướng về phía hai vị ma pháp sư còn may mắn sống sót mà bay tới, một Kỵ sĩ đứng gần đó không biết đấy là kỹ năng gì vội vã giơ thuẫn lên đỡ.

“Ầm, ầm!” Tiếng nổ lần này so với lần thứ nhất còn to hơn. Đừng nói là ma pháp sư, lúc này ngay cả Kỵ sĩ và thú cưỡi của gã cũng đều bị hất bay lên không. Ngoài kẻ trực tiếp trúng đòn ra, cách đó vài thước có ba tên Kỵ sĩ khác cũng chịu chung số phận, cả ba đều bị hất tung lên trời rồi rơi phịch xuống đất, không biết sống chết thế nào.

Nhìn mấy tên ma pháp sư bị sợ vỡ mật và đang chạy thục mạng về hướng doanh trại của chúng, Mộ Dung Thiên biết dù bây giờ có phát thêm Ma bạo phá thì cũng không kịp nữa rồi, mà bản thân hắn cũng không thể tạo ra quá nhiều Ma bạo phá. Hắn ngáp một cái rõ to, rồi đưa mắt nhìn Bích Dạ và nói:

- Bích Dạ tham mưu trưởng, ta đi ngủ đây. Nếu không có việc gì thì đừng tới tìm ta, tuy nhiên, nếu muốn gối đầu tâm sự thì ta rất hoan nghênh, hắc hắc.

oooOooo

Ba ngày sau, liên quân Tây Bắc ổn định tâm lý, cẩn cẩn thận thận khổ cực lắm mới chiếm được Uy Nhĩ thành, nhưng lúc này thì bọn chúng chợt phát hiện nơi đây chỉ còn là một toàn thành trống, trong ngoài đều không có một bóng người, lương thực vật tư đều bị đốt sạch, lửa cháy rực trời, ngọn lửa như đang cười nhạo chúng. Cả tòa thành đều bị bao phủ trong khói lửa mịt mù.

Hao tổn tâm cơ, lương thảo bị hủy, lại bị hỏa thiêu, nước ngập, đá lăn, trải qua bao nhiêu cực khổ, trả giá bằng thương vong gấp mấy lần đối phương, cuối cùng chỉ đoạt được một tòa phế thành trống rỗng sao? Liên quân Tây Bắc muốn khóc to, bọn chúng đã đánh giá quá thấp sự vô sỉ của thống soái đối phương. Nhưng ngược lại, phe của Mộ Dung Thiên đã thuận lợi chống cự quân địch được bốn ngày kéo dài thời gian vừa đủ để cho toàn bộ dân chúng của Uy Nhĩ thành di tản đi nơi khác, còn hắn thì mang theo các dũng sĩ của quân đoàn 376, hoan hoan hỷ hỷ rút lui an toàn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.