Vừa nghe xong lời nói của người đó, những người có chút kinh nghiệm ở trên thuyền liền không tự chủ được mà rùng mình một cái. Bọn họ đều nhớ tới một thành viên đặc biệt của Hắc Khô Lâu hải tặc đoàn.
Chỗ đặc biệt của y không phải là nhân từ hơn những tên hải tặc khác, mà là tàn khốc hơn nhiều. Có người nói y là một tên từ đầu tới chân đều khát máu đến điên cuồng. Y thích nghiên cứu đủ loại phương pháp giết người mà không ai có thể tưởng tượng được, đồng thời còn giết người rất nghệ thuật nữa. Tỷ như một trong những sở trường của gã là dùng bí kỹ "Huyết bạo" của mình để khiến cho máu huyết của người ta tuần hoàn nhanh hơn, đồng thời còn mạnh mẽ tụ tập tại bộ vị từ não đến bụng dưới, máu huyết tại nơi đó sẽ căng phồng lên, sau đó y sẽ giúp nạn nhân "giải thoát" bằng cách dùng "Thiên thư toản" ở trên tay mà giúp nạn nhân tạo nên rất nhiều lỗ nhỏ trên người. Những cái lỗ đó tuy nhiều nhưng rất nhỏ, trong nhất thời, máu trong người nạn nhân sẽ không thể chảy ra hết. Dưới sức ép cực mạnh, máu sẽ nhanh chóng bắn ra ngoài, tạo thành những vòi máu đỏ tươi, lại còn được gọi "Huyết mân côi" nữa. Lúc đó, kẻ thọ hại sẽ không còn năng lực để hành động nữa, thậm chí cả việc tự sát cũng không làm nổi, chỉ có thể nhìn những vòi máu từ trên thân mình bắn ra ngoài mà thôi. Hầu như nạn nhân phải đợi cho mình chảy hết máu thì mới chết đi trong sự thống khổ. Ngoài ra còn có những hình phạt dùng để hành quyết những kẻ phạm tội cưỡng gian, hoặc là lăng trì khốc hình, và còn cả phệ nhân trùng (trùng ăn thịt người) mà chỉ có chính phủ mới có thể nuôi được. Tất cả những phương pháp giết người đó chẳng qua chỉ là mấy trò tiêu khiển nho nhỏ của y mà thôi.
Gương mặt của bóng đen kia nhanh chóng hiện ra trước mặt mọi người, đó là một khuôn mặt khiến người ta nhìn thấy là buồn nôn, không, thành thật mà nói, toàn thân y từ đầu tới chân đều xấu xí buồn nôn tới cực điểm. Y lớn lên đã có tướng mạo thấp bé thô tục, miệng nhọn tai khỉ, đôi mắt như hai hạt đậu xanh, cái miệng rộng quá khổ so với khuôn mặt, nước mũi thì dường như không thể khống chế mà cứ nhỏ ròng ròng xuống đất, nhưng những thứ đó vẫn chưa phải là chỗ khiến người ta buồn nôn nhất, mà chỗ khiến người ta sợ hãi nhất chính là việc toàn thân của y đều đã bị thối rữa, nước mủ xen lẫn chất nhầy. Ngoài ra, còn có những cơ thịt bị hư thối, những lỗ nhỏ trên đó có rất nhiều giòi bọ chui ra chui vào, tất cả bọn chúng không thể che đậy hết thân thể lõa lồ của y, mà trên mặt y lúc nào cũng mang theo dáng vẻ tươi cười, phảng phất còn huyền diệu hơn là một tác phẩm nghệ thuật nữa.
- Huyệt Thư Quỷ Phi Đa Lợi!
Rốt cuộc có người nhịn không được mà bật kêu danh hiệu của y.
Thư nhân là một loại tuần thú sư, chuyên dùng việc nuôi thư trùng (giòi bọ) mà thành danh. Họ có một chức nghiệp tương đối gần với chiến đấu chức nghiệp, đó chính là thư quỷ. Thư quỷ dùng chính thân thể của mình để làm công cụ nuôi thư trùng, đây là một phương pháp tự cường rất tà ác và vô nhân đạo, hiển nhiên đã bị công hội của các quốc gia trên đại lục thống nhất cấm ngặt. Nhưng tên Huyệt Thư Quỷ ở trước mắt đây còn ghê gớm hơn những tên thư quỷ bình thường khác nhiều lắm, y có rất nhiều thư trùng đáng sợ, như là Huyết Bạo trùng, Phệ Nhân trùng (trùng ăn thịt người), vv....tất cả đều dùng thịt người chết mà nuôi dưỡng; ngoài những tội phạm bị công hội hành quyết ra, bất luận là ai cũng không thể dùng xác chết của kẻ khác để làm những chuyện khiến trời và người đều phẫn nộ này, do đó mà hai loại thư trùng này cũng bị cấm nuôi dưỡng. Những nghĩa trang để chôn người chết đều bị phong bế, vì có chuyên gia trông coi. Phi Đa Lợi là một cuồng nhân có suy nghĩ rất kỳ lạ, vì để có được lực lượng cường đại của thư trùng, y đã tự chôn mình ở trong mộ huyệt cho tới khi âm khí trong người cường thịnh đến mức làm thân thể bị hư thối hết phân nửa, sau đó thân thể của y mới đủ điều kiện để làm công cụ nuôi Huyết Bạo trùng và Phệ Nhân trùng. Những loại thư trùng đó tuy rất tàn bạo, nhưng Phi Đa Lợi cũng không vì thế mà bị chết đi, bởi vì đám thư trùng cao cấp và thông linh đó hiểu rất rõ, một khi ký sinh chủ bị chết đi thì đó sẽ là một chuyện không tốt tí nào, do đó mà chúng đã lợi dụng năng lực của mình mà khiến cho nhục thể của Phi Đa Lợi trong lúc bị ăn dần thì đồng thời cũng nhanh chóng tự tái tạo và sinh trưởng trở lại khiến cho nguồn thức ăn của chúng được ổn định; mà Phi Đa Lợi cũng từ đám thư trùng ấy mà có được lực lượng cực mạnh. Đây chính là một ví dụ điển hình giữa các sinh vật lợi dụng và hỗ tương cho nhau.
Lúc này mùi tanh tưởi dầy đặc được gió truyền đến, mọi người lấm lét nhìn y, thậm chí còn có người bắt đầu nôn mửa nữa. Phi Đa Lợi buông tràng cười điên cuồng, đôi mắt nhỏ bằng hai hạt đậu vui mừng hấp háy nhìn những con mồi. Phương pháp tu luyện điên cuồng của y đã thành công, nhưng bản thân y lại sống như người không giống người, quỷ không giống quỷ, vì vậy mà đã tạo thành cá tính cực kỳ biến thái, những hành vi táo bạo quái đản của y có thể chỉ là để che giấu nội tâm tự ty của y mà thôi.
Đứng bên cạnh Phi Đa Lợi lúc này là một tên cung tiễn thủ. Hai lỗ tai lớn và nhọn của gã chính là tiêu chí của Tinh Linh tộc chứ không còn nghi ngờ gì nữa. So với tên thư quỷ xấu xí trông rất buồn nôn như ở địa ngục chui ra đang đứng bên cạnh kia, gã Tinh Linh này tất nhiên là khá anh tuấn, những đường cong ở trên khuôn mặt gã tràn trề nghệ thuật tính, khiến người ta phải cảm thán vì thần linh đã quá sủng ái Tinh Linh tộc. Thần tình của gã nghiêm nghị và lạnh lùng đến dị thường, gã chỉ lẳng lặng đứng ở bên cạnh Phi Đa Lợi, và chỗ đó cũng chính là chỗ bốc mùi hôi thối nhất, phảng phất như là gã không hề nghe thấy mùi vị kỳ dị gì vậy.
Cây cung trên tay gã cũng đặc biệt khác thường, nếu nói đó là cây cung dài nhất trên đời thì cũng không quá đáng chút nào. Chiều dài của nó ít nhất cũng phải dài gấp ba lần cung thường, hơn nữa nó lại có ba sợi dây cung nửa hồng nửa lam sáng lấp loáng. Nếu là người có hiểu biết thì sẽ nhận ra được, sợi dây cung đó được làm bằng tinh hạch ty của Hàn băng liệt hỏa chu [1], một dị vật sinh sống ở cấm khu của thần. Tinh hạch ty là một trong những vật cứng nhất trên đời. Muốn kéo được cây cung đó, không biết người ta phải tốn biết bao nhiêu khí lực, thế nhưng người của Tinh Linh tộc với dáng vẻ hào hoa phong nhã như vậy mà vẫn kéo được rất dễ dàng. Vừa rồi khi còn ở một khoảng cách xa như vậy mà lại bắn chết tên trinh sát binh, nếu không đoán lầm thì khẳng định người xuất thủ chính là gã rồi.
Gã Tinh Linh kia không điên cuồng như Phi Đa Lợi, nhưng những thuyền viên nhận biết được gã thì nỗi sợ hãi đối với gã cũng không thua kém gì Huyệt Thư Quỷ cả. Vô Hồn Quỷ Mịch La, cái tên này hiển nhiên không chỉ lừng danh ở trên biển cả mà thôi, mà nó còn lừng danh ở trên khắp Thần Phong đại lục nữa. Nguyên quán của gã là ở Cuồng Sa đế quốc, từ thuở niên thiếu, gã đã được công nhận là một thiên tài, bản thân kiêm cả hai chức nghiệp là cung tiễn thủ và thích khách, một gần một xa, hợp nhau lại thì càng tăng thêm sức mạnh. Dưới tình huống bình thường thì gã hay dùng cung tiễn để tấn công từ xa, nhưng nếu bị địch nhân áp đến gần và sử dụng phương pháp cận chiến mà cung tiễn thủ vẫn kiêng kỵ nhất, đến chừng đó thì gã có thể hóa thân thành thích khách để sử dụng phương pháp cận chiến mà gã sở trường nhất. Hai chức nghiệp cùng phối hợp với nhau, hầu như là hoàn mỹ.
Vì có được điền kiện tiên thiên quá ưu việt như thế, Mịch La đương nhiên được xem là ngôi sao sáng trong thế hệ trẻ của Cuồng Sa đế quốc, tiền đồ vô lượng. Đáng lý ra tiền đồ của gã phải được thuận chèo mát mái lắm mới phải, nhưng mà kết quả cuối cùng lại không như bất kể một ai có thể dự đoán được. Trong cái đêm mà gã vừa giải quyết xong chức nghiệp nhận chứng, gã đã giết sạch phụ mẫu cùng với huynh đệ tỷ muội của mình lúc đó đến ăn mừng cho gã, tổng cộng là mười tám người, sau đó bỏ chạy khỏi Cuồng Sa đế quốc. Trong quá trình truy bắt gã, những đội tập nã đã phát hiện được, người chết dưới tay gã rất đông, trong đó có cả cao thủ lẫn bình dân, người đi riêng rẻ hay đi chung thành đoàn như các thương đội, vv....Căn cứ theo những gì điều tra được, những người đó đều không có ân oán gì với gã, có rất nhiều người bị bắn chết từ xa, một tên chết tốt, trên mặt vẫn còn giữ lại nét biểu tình trước lúc chết. Cứ theo những biểu hiện của nạn nhân mà phán đoán, bọn họ hẳn là chưa hề phát hiện ra hành tung của Mịch La. Nói một cách khác, những nạn nhân kia không hề có bất kỳ sự uy hiếp gì đối với gã. Một kẻ đang lẩn trốn đuổi bắt như gã thì phải càng ít gây chuyện mới là thượng sách, nhưng Mịch La hết lần này tới lần khác lại làm ngược với lẽ thường, khiến cho người ta không thể nào lý giải nổi hành động và suy nghĩ của gã. Còn lý do tại sao gã lại giết chết những người thân chí yêu và những kẻ vô tội không liên quan tới mình như vậy, cho đến nay nó vẫn là một câu hỏi hóc búa mà chưa ai giải được. Vì vậy mà cuối cùng có người nói gã là một người không có linh hồn, do đó nên mới hành động bừa bãi như thế, và không hề bị tình cảm và đạo đức của thế gian câu thúc, chính vì vậy mà đại danh Vô Hồn Quỷ mới xuất hiện. Ngay cả đồng bọn tội phạm cũng rất sợ gã, bởi vì gã chính là con dao hai lưỡi, ngày nào đó tâm huyết sôi trào, rất có thể gã cũng sẽ tùy thời mà giết hết cả nhà của mình, hơn nữa dù có suy nghĩ nát óc cũng không thể đoán ra được động cơ sát nhân của gã, nên dù nạn nhân có chết thì cũng không thể nhắm mắt được.
Tuy rằng hành vi của Mịch La giống như một kẻ điên mà không ai có thể giải thích nổi, thế nhưng trong lúc chiến đấu thì gã không hề giống một kẻ điên chút nào. Gã hoàn toàn khôn khéo đến đáng sợ, nếu nói gã là một sát thủ trời sinh thì cũng không chút quá đáng. Có thể là vì không bị các thứ nhân tố như là tình cảm, đạo đức, vv....ràng buộc nên vô luận là ở vào tình cảnh nào, Mịch La đều có thể bảo trì được vẻ lạnh lùng không thể dao động được, lúc đó gã sẽ có thể đưa ra những quyết định sáng suốt và có lợi nhất. Không còn gì nghi ngờ nữa, gã còn khó chơi hơn cả Phi Đa Lợi, bởi vì Huyệt Thư Quỷ còn có các nhược điểm về tâm lý như là cuồng dại, tự ty, vv....
Ngoài hai kẻ này ra, trên thuyền hải tặc còn có một người không thể bỏ qua. Đó là một kẻ đang ngồi ở vị trí trung gian và cao nhất trên thân Bỉ Lặc ma chương, từ xa nhìn lại, kẻ đó hẳn là một tên ngự thú sứ. Căn cứ theo tập quán của hải tặc, vị trí đó chính là vị trí trung ương của đội ngũ hải tặc, nói một cách khác, người kia chính là thủ lĩnh trong chuyến hành động lần này của Hắc Khô Lâu hải tặc đoàn. Trong lúc chiến đấu theo đoàn thể, ngự thú sứ chính là kẻ khiến người ta đau đầu nhất, bởi vì hắn có thể điều khiển rất nhiều ma sủng, còn Phi hành sủng vật mà có cấp bậc thấp hơn ma thú thì hắn cũng có thể dùng sóng tinh thần mà sai khiến bọn chúng. Nói cách khác, một ngự thú sứ cũng tương đương với một chi đội, hà huống đây còn là một ngự thú sứ có thể khống chế được cả Bỉ Lặc ma chương và Bỉ Lạp Yêu Phệ Phúc.
Một người như vậy hẳn không phải là một kẻ vô danh rồi. Ngự thú sứ Đạt Văn Đa Khách, thoạt nghe cái tên này cũng không có gì khác biệt. Ngoài việc cường mạnh, cực kỳ cường mạnh ra, chỉ sợ ngay cả địch nhân của hắn cũng không muốn nghe được tin tức xấu gì.
Có người nói, Hắc Khô Lâu hải tặc đoàn có ba sứ giả và tám quỷ tướng. Mỗi một người đều là những nhân vật có thể đảm đương nhất phương. Thông thường khi bọn chúng ra ngoài cướp bóc thì chỉ cần bất luận một trong ba sứ giả hay tám quỷ tướng thống lĩnh một nhóm là được, vậy mà lần này có tới ba tên cùng lúc xuất động. Đạt Văn Đa Khách là một trong ba sứ giả, còn Phi Đa Lợi và Mịch La thì lại là hai trong bát đại quỷ tướng, thủ hạ có năm, sáu trăm người. Hiện nay, nhân số của chiến chức giả của song phương đều không chênh lệch bao nhiêu, nhưng những người có mặt trên Lam ngu lúc này làm sao có thể so sánh với hải tặc đoàn hung hãn, thân trải trăm trận, và được cấu thành bởi những kẻ trọng phạm của các quốc gia được chứ.
Phất Cơ Khắc đã làm thuyền trưởng hơn mười năm, tất nhiên là biết rõ thân phận của ba người này. Y chỉ cảm thấy hoàn toàn vô lực, hầu như đã mất đi lòng chống cự với bọn hải tặc. Chỉ là một chiếc thuyền khách cỡ trung, rốt cuộc nó lại có gì trân quý để khiến cho bọn chúng phải lao sư động chúng như thế, hay đây chỉ là tình cờ gặp gỡ mà thôi? Nếu là tình cờ gặp gỡ, vậy thật là không may. Lại thêm có điều mà y không hiểu nổi, đó là Hắc Khô Lâu hải tặc đoàn đã mai danh ẩn tích suốt một thời gian dài, vậy tại sao bây giờ lại xuất hiện trên biển Ngả Cách Đặc? Chẳng lẽ bọn chúng muốn dựa vào chiến tranh mà tạo nên thế cuộc hỗn loạn để làm mưa làm gió lần nữa? Vô luận thế nào, có một điểm có thể xác định được, đó là những người đi qua vùng biển này quả thật là không may rồi.
- Trùng! Trùng!
Hai vị ma pháp sư ở đội ngũ phía sau đột nhiên la lớn, nhưng chỉ trong tích tắc thì họ không thể tiếp tục kêu la được nữa. Lúc này khuôn mặt của họ đỏ bừng, nhưng đó không phải là vì khẩn trương, mà có lẽ là do hưng phấn mà ra, cái loại đỏ mặt này rất là quỷ dị. Cùng xuất hiện với việc đó thì còn có dị tượng khác nữa, thì ra ma pháp bào đang mặc trên người họ đang từ từ phồng to lên, thật giống như người ta thổi phồng quả bong bóng vậy.
Khuôn mặt của hai ma pháp sư kia bắt đầu bị vặn vẹo, trông rất đáng sợ. Tiếp theo là da thịt nứt toạc ra, rồi từ đó lại chảy ra một dòng máu nhỏ, chúng chảy dọc theo khuôn mặt và lăn xuống đất. Thế rồi dáng vẻ của bọn họ trông như là ác quỷ ở trong phim kinh dị vậy, đôi mắt của họ y như là bị cao huyết áp rồi lồi hẳn ra ngoài, rốt cuộc tất nhiên là bay hẳn ra ngoài hố mắt, chỉ còn lại hai hố máu đen ngòm. Cùng lúc đó, một tia máu thật nhỏ giống như một mũi châm đâm xuyên qua lớp ma pháp bào mà bay về phía xa xa. Toàn thân của hai ma pháp sư đó trong một sát na liền bị nhuộm đỏ tươi, từ xa nhìn lại trong họ như những đóa mân côi, xinh đẹp lung linh nhưng lại khiến người ta nhìn vào thì cực kỳ kinh hãi.
Biến cố xảy ra đột ngột, khiến tất cả mọi người đều ngây ra, trong cơn sợ hãi, không một ai biết phải làm sao mới tốt; thậm chí đều lập tức tránh xa chỗ đứng của hai người ma pháp sư kia, vì sợ sẽ bị vạ lây.
- A!
Khiết Tây Tạp nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng như vậy thì nhịn không được mà kinh hô một tiếng, thậm chí còn quên luôn cả việc đổi giọng, nhưng cũng may là lúc này không có ai chú ý tới nàng.
- Huyết Bạo trùng!
Cuối cùng cũng có người gọi ra nguyên nhân của dị tượng. Đó là một trong những loại trùng mà Huyệt Thư Quỷ thích dùng để giết người nhất, tử trạng của hai ma pháp sư đó cũng giống như "Huyết mân côi" ở trong truyền thuyết vậy. Nhưng khoảng cách giữa song phương xa như vậy, ngay cả cung tiễn thủ mạnh nhất cũng không bắn tới được, vậy mà y đã xuất thủ từ lúc nào?
Sau khi những giọt máu cuối cùng của hai vị ma pháp sư kia chảy ra hết, thân thể của họ cũng mềm oặt lại rồi ngã xuống, khuôn mặt trắng dã đến kinh người, hơn nữa da thịt còn hóp sâu vào trong, bên ngoài chỉ là làn da nhăn nheo, cuối cùng chỉ còn là một cái thây khô không có máu. Thế nhưng bộ ma pháp bào ở trên thi thể khô quắt bỗng nhiên động đậy, không lâu sau đó là một bầy thư trùng đen ngòm nhỏ bằng hạt gạo lúc nhúc bò ra ngoài. Chúng nó không tấn công người khác, mà chỉ lăn lộn qua lại ở trên mặt đất, không lâu sau cũng đều chết hết. Loại giải thể trùng này có năng lực sinh sản rất mạnh, mẫu thể có thể trong thời gian mười phút mà hấp thu sự dinh dưỡng của người sống, sau đó mới sinh ra hàng ngàn con khác. Tuy nhiên, loại phương pháp thúc đẩy sinh sản này không phù hợp với quy luật tự nhiên, do đó mà thọ mệnh của đám trùng con lại ngắn đến đáng thương, thời gian mà đám tử thể này có thể tồn tại được chỉ có một phút mà thôi, nhưng chúng lại chính là lợi khí để giết người của Phi Đa Lợi. "Huyết mân côi" là do y phối hợp Huyết Bạo trùng và Phân Giải trùng mà chế ra.
Mọi người chứng kiến cảnh đó thì trong lòng liền thấy rùng mình, đôi bên còn chưa chính diện giao phong mà phe mình đã bị tổn thất vài người rồi, mà người chết lại là ma pháp sư được bảo vệ nghiêm mật nhất, thậm chí bọn họ vì sao mà bị hại cũng không ai biết được nữa, coi bộ tất cả mọi người đều bị vây trong một tình cảnh cực kỳ xấu rồi. Trong lúc nhất thời, mọi người đều cảm thấy bất an, cả trận hình đều trở nên đại loạn, ngay cả thuyền trưởng Phất Cơ Khắc dù có ra lệnh thế nào thì cũng không thể làm nên được chuyện gì.
Mộ Dung Thiên bỗng nhiên rời khỏi vị trí của mình, rồi phóng nhanh ra phía sau trận địa của các ma pháp sư, đồng thời mười ngón tay không ngừng đan xen vào nhau, tiếp theo đó là hai chiếc hỏa võng kín mít cùng lúc xuất hiện và bay tới chụp lấy Khiết Tây Tạp và nữ ma pháp sư có mái tóc dài màu ô liu mà hai ngày trước hắn đã gặp trong tửu điếm của Tư Thản Ba Nã cảng, nữ tử có khí chất thành thục đó.
- Aaa??
Mọi người thấy vậy thì sợ hãi, và kinh ngạc với trình độ khống chế Hỏa nguyên tố của Mộ Dung Thiên quá cao siêu, ngay cả một Hỏa hệ ma pháp sư nếu muốn làm ra một bức hỏa tường cũng không khó, nhưng hỏa võng thì lại không đơn giản chút nào, mà điều càng khó hơn chính là người này chỉ là một ma võ sĩ mà thôi.
Điều càng làm cho chúng nhân thấy kỳ quái hơn đó là Mộ Dung Thiên lại ra tay công kích người phe mình, do lực cản của không khí nhỏ hơn đáng kể nên hiển nhiên, hỏa võng phải nhanh hơn hỏa tường rất nhiều. Thế rồi hỏa võng nhanh chóng bay tới mục tiêu, Khiết Tây Tạp và nữ ma pháp sư có mái tóc dài màu ô liu vì không biết chuyện gì xảy ra nên vội giơ ma trượng lên để chuẩn bị chống đỡ sự công kích của hắn, nhưng khi hỏa võng bay tới cách hai nàng chừng một thước thì dừng lại, đồng thời bỗng chốc khép chặt lại, trông như hai chiếc hỏa lung (lồng lửa) nhỏ vậy. Chiêu đó khiến cho hai nàng ma pháp sư tài nghệ tuyệt luân kia cũng phải thấy khiếp sợ, năng lực điều khiển kỹ năng Phi hành từ xa của ma võ sĩ không biết kém ma pháp sư bao nhiêu lần, vậy mà thủ pháp của hắn lại nhuần nhuyễn tự nhiên như vậy.
- Ha, bắt được rồi!
Mộ Dung Thiên thở một hơi dài nhẹ nhõm, sau đó mọi người mới phát hiện ra, ở trong hai chiếc lồng kia hiện đang nhốt hai con trùng nhỏ, toàn thân gần như trong suốt, nếu không cẩn thận quan sát thì căn bản sẽ không trông thấy. Bọn chúng như hai con ruồi bị khốn, không ngừng vỗ cánh liên hồi, nhưng chúng lại không dám bay loạn, bởi vì trên mặt võng đều là lửa, tùy thời có thể thiêu chúng cháy rụi thành tro - Huyết Bạo trùng tuy đáng sợ, nhưng cũng rất yếu đuối.
Huyết Bạo trùng không giống với những sinh vật giống mình, thân thể của nó càng trưởng thành thì lại càng nhỏ dần. Khi chúng mới sinh ra thì lớn bằng quả long nhãn, đen thui thùi lùi, và cũng không có cánh. Chúng theo sự phát dục của mình mà càng ngày càng nhỏ dần lại, cơ thể vốn màu đen cũng từ từ chuyển thành màu trong suốt. Bởi vì tỷ lệ tử vong cao, nên có thể trở thành con nhộng và tiến hóa thành hình thái cao cấp có hai cánh dài là trường hợp cực hiếm. Do đó mà Huyết Bạo trùng vốn không thể dùng để tấn công từ xa, nhưng sau khi chúng tiến hóa thì lại rất đáng sợ, đầu tiên là có thể linh hoạt bay tới bay lui, hơn nữa kích thước của cơ thể lại nhỏ mà màu sắc gần như trong suốt, khi chúng bay ở trong không khí thì rất khó bị phát hiện, có thể giết người trong vô hình. Còn hai con ở trước mắt kia, cứ nhìn vào kích thước của chúng thì cũng đủ biết chúng thuộc hạng rất cao cấp rồi, lúc nãy chúng đã giết chết hai vị ma pháp sư thần không hay quỷ không biết. Tuy nhiên, sau khi tiến hóa thì Huyết Bạo trùng cũng có một khuyết điểm, đó là chúng không thể trong một ngày mà thi triển Huyết bạo nhiều lần được, tối đa chỉ có thể ba lần thôi.
Nếu nhìn kỹ thêm một chút, vậy thì sẽ có thể phát hiện được trên thân thể trong suốt của Huyết Bạo trùng còn cón một con trùng nho nhỏ khác, nó có hình thể rất giống với loại Phân Giải trùng lúc nãy, nhưng toàn thân lại có màu hồng. Đó chính là Mẫu trùng của Phân Giải trùng, nó phải ký sinh trên người Huyết Bạo trùng thì mới có thể đạt được mục đính tấn công từ xa, giải quyết được vấn đề di chuyển chậm chạp của chúng. Phi Đa Lợi tuy là một cuồng nhân, nhưng trong việc nuôi thư trùng, y lại biết lợi dụng bọn chúng rất tài tình, với một phương pháp không thể tưởng tượng ra nổi như vậy mà y lại nghĩ ra được, quả thật là một thiên tài về phương diện này.
Lúc này mọi người mới hiểu được ý đồ chân chính của Mộ Dung Thiên, nếu không có hắn xuất thủ đúng lúc, vậy thì trận doanh bên phe mình rất có khả năng sẽ mất thêm hai vị ma pháp sư nữa rồi. Tiếp theo đó, những người thuộc Tam Mục tộc liền thi triển mục kỹ, tìm kiếm xem trên thuyền còn có những con Huyết Bạo trùng khác hay không, nhưng cũng may là không phát hiện ra con nào nữa, dù sao thì nuôi được những con trùng cao cấp như vậy cũng không phải là một việc dễ dàng gì.
Khiết Tây Tạp sợ đến nỗi mặt trắng bệch, nếu như vừa rồi Mộ Dung Thiên không ra tay cứu giúp, vậy cho dù là mình thì tất cũng sẽ bị chết bởi mấy con trùng nhỏ khó lòng phòng bị được, mà cái chết cũng sẽ rất khó coi như hai đồng bạn vừa rồi thôi.
Bài học máu trước mắt phảng phất như nói cho nàng biết - mạo hiểm, không phải lúc nào cũng kích thích và tốt đẹp như trong tưởng tượng của mình, song song với nó còn có sợ hãi và tử vong nữa.
Nữ ma pháp sư kia cũng sợ run lên, một lúc sau mới nhẹ giọng nói:
- Đa tạ!
Mộ Dung Thiên không nói gì, chỉ chắp hai tay lại, ngay lúc đó hai con trùng đang bị nhốt ở trong hỏa lung liền kêu lên thảm thiết, đồng thời thi thể cũng bị nghiền nát không còn ra hình thù gì nữa, sau đó thì hóa thành tro và rơi xuống đất.
Nhìn Bỉ Lặc ma chương càng lúc càng đến gần, trong lòng tên sắc lang nhiều lần tự hỏi mình, rốt cuộc tại sao cái đám hải tặc cùng hung cực ác kia lại coi trọng một chiếc thuyền khách nho nhỏ thế này?