Trong phòng trang hoàng rất lộng lẫy tạo thành sự đối lập rõ rệt với phong cách trang nhã bên ngoài thuyền. Những chiếc đèn lồng nhỏ màu hồng nhạt, thảm trải màu hồng, trướng rủ hồng, tường hồng, tất cả những thứ trong tầm mắt đều toát lên một bầu không khí mờ mờ ảo ảo.
Sân khấu hình tròn được đặt chính giữa căn phòng, với diện tích khoảng ba trăm thước vuông, chiều cao mười thước, không gian đủ để các vũ công tận tình ca múa.
Ba chiếc sạp dài và lớn được xếp đều xung quanh tạo thành một góc sáu mươi độ với sân khấu dĩ nhiên là chỗ ngồi của ba người Mộ Dung Thiên. Trên bàn ở mé bên phải có một nút nhấn màu lam nhô lên, Mộ Dung Thiên hiếu kỳ khẽ ấn một cái, lập tức, một bức màn đen từ viên tinh thạch treo lơ lửng phía trên đầu khoảng năm thước liền tỏa ra, tựa như một tấm rèm buông xuống trùm kín hoàn toàn chiếc bàn và sạp mà Mộ Dung Thiên đang ngồi ở trong. Đó là kết giới thanh quang đơn hướng, người ngoài không nhìn và nghe thấy gì ở trong, đương nhiên người ở trong đó “làm” gì cũng không ai biết, ấn vào nút một lần nữa, bức màn lại nhanh chóng tan biến, kết giới đã được mở ra.
Trên cửa sổ có đặt mấy chiếc bồn hải lan, hương thơm ùa vào mũi từng đợt, trong phòng ngập tràn mùi dục vọng kích thích lòng ham muốn của con người. Hai huynh đệ Mạt Khắc đã sớm không chịu nổi, bắt đầu động thủ động cước trên người U Mỵ, chỉ có điều là đụng chạm mà thôi, bởi lẽ trò hay còn ở phía sau, nếu như hiện giờ quá phóng túng thì chẳng khác gì Trư Bát Giới ăn quả nhân sâm, chẳng thấy chút mùi vị gì. Đôi tai như chiếc quạt của họ mặc dù rất giống với lão Trư nhưng trí tuệ và lòng kiên nhẫn thì khác nhau như trời với đất, nếu không thì họ đã chẳng trở thành những thương nhân thành công.
Mộ Dung Thiên cũng ôm U Mỵ Mễ Hiết Nhĩ của mình ngồi trên chiếc sạp mềm mại và không chút khách khí, chiếc bàn ở trước mặt đã chất đầy của ngon vật lạ, hoa quả, hải sản, quỳnh tương ngọc dịch, tất cả đều dành cho khách nhân thưởng thức.
Cửa phòng khép chặt, tường phía xung quanh dường như cũng không có lối vào, căn phòng này lại treo lơ lửng giữa không trung, người biểu diễn vào bằng cách nào nhỉ? Trong khi Mộ Dung Thiên còn đang thắc mắc, giữa sân khấu đột nhiên sáng bừng, một cột sáng trắng chiếu thẳng lên trời, tiếp đó, thân hình mười hai nữ tử bạch y tựa như ảo ảnh đột nhiên xuất hiện trước mắt mọi người, từ mờ mờ ảo ảo dần trở nên rõ ràng, cuối cùng thì cột sáng biến mất, tất cả đã biến thành người thật đứng sờ sờ trước mặt.
Mộ Dung Thiên chợt tỉnh ngộ, hóa ra là truyền tống trận, con mẹ nó thật là xa xỉ, giết gà mà lại dùng đến dao mổ trâu; không ngờ khi diễn viên xuất hiện thì lại dùng đến cả truyền tống trận loại nhỏ, đúng là phô trương. Đương nhiên, hứng thú của khách hàng cũng có tỷ lệ thuận với mức độ quý hiếm của sự vật, lão bản của Thập Bát Thiên Đường đúng là hiểu rõ tâm lý con người nên không tiếc gì tốn kém.
Những ngọn lửa rừng rực phun ra từ mấy chục lỗ nhỏ đặt quanh sân khấu, dưới ánh lửa, mười hai nữ tử bạch y ngoài y phục ra, tất cả tóc tai, lông mi, lông mày, con ngươi, sắc mặt, đôi môi, móng tay... bất cứ chỗ nào trên cơ thể cũng đều là một màu trắng toát, quanh thân còn thấy làn sương trắng mờ mờ, toàn bộ sân khấu, thậm chí là cả căn phòng chẳng mấy chốc cũng đã bị khí lạnh bao trùm, sương mù vấn vít, căn phòng bỗng trở nên lành lạnh tựa như Quảng Hàn Cung của Hằng Nga vậy.
Những nữ tử bạch y này không khéo léo tươi cười để lấy lòng khách nhân như các vũ kỹ thông thường, những khuôn mặt xinh xắn ấy đều lạnh lùng như băng, cực kỳ cao ngạo, tuy nhiên, thân hình nóng bỏng gợi cảm đầy quyến rũ thoáng ẩn thoáng hiện dưới lớp y phục bằng lụa trắng lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với thần thái của bọn họ. Những nữ tử thông minh đều biết, chỉ lộ bảy phần cơ thể là khêu gợi nhất, nó còn có sức dụ hoặc hơn cả việc để loã thể hoàn toàn, hơn nữa, vẻ ngoài lạnh lùng kia rất dễ thổi bùng lên lòng ham muốn chinh phục của nam nhân.
Món khai vị được tận tâm chế tác này cũng không tệ, Mộ Dung Thiên cảm thấy niềm hưng phấn tăng vọt nhanh chóng, dục vọng sục sôi; vì đủ thứ việc bận rộn mà từ khi đến Tát La này, hắn chưa từng vui vẻ với bất kỳ nữ tử nào dù cho trong nhà có vô số mỹ nữ, hơn nữa lại phải chịu áp lực trong thời gian dài, vì việc làm ăn mà bôn ba tứ xứ, cơ bản là không có thời gian rảnh rỗi nên lúc này làm sao kìm nén nổi lòng ham muốn dâng trào, khí huyết sục sôi được chứ. U Mỵ Mễ Hiết Nhĩ ngồi bên cạnh liền lập tức cảm giác được sự biến hóa của hắn, bàn tay nhỏ nhắn đặt lên đùi hắn nhẹ nhàng ma sát, vừa như vô tình lại vừa như cố ý chạm vào “đỉnh núi” đang vươn lên hùng dũng, nhẹ thốt:
- Đan Ni Tư tiên sinh thật là dũng mãnh.
Nàng ta còn cố ý đưa lưỡi liếm bờ môi đỏ mọng gợi cảm, dáng vẻ đầy khiêu khích.
Chiếc bàn hình bán nguyệt che kín cả hai người ngồi trong, hai huynh đệ Mạt Khắc cùng những nữ tử bạch y cách xa hơn hai chục thước cũng không thể nhìn thấy nhiều, tuy nhiên có mặt bọn họ ở đây, bản thân thì lén lút giở trò ngay dưới bàn hiển nhiên là kích thích hơn rất nhiều.
Câu nói kia nửa là tâng bốc nửa là sự thực, bởi lẽ năng lực của Mộ Dung Thiên về phương diện gối chăn quả thật rất mạnh, hắn vốn đã có hóa tinh của sức mạnh băng hỏa nên căn bản là không cần sử dụng đến “Kim thương bất đảo” hay bất cứ loại thuốc tráng dương nào khác.
Đối mặt với sự chòng ghẹo của Mễ Hiết Nhĩ, Mộ Dung Thiên vốn đã có chút hưng phấn nay lại càng thêm ngứa ngáy. “Đồ lẳng lơ này, lát nữa lão tử sẽ làm đến lúc ngươi phải cầu xin mới thôi, để xem ngươi lẳng lơ và dâm đãng thế nào.”
Tiếng nhạc du dương bay bổng, thân hình mềm mại của những nữ tử bạch y cũng dập dìu theo tiếng nhạc, những dải lụa trong tay tung bay trông tựa như tiên nữ giáng trần vậy.
Chòng ghẹo thì chòng ghẹo, Mễ Hiết Nhĩ vẫn làm tròn chức trách của một U Mỵ, nàng vừa vuốt ve trên đùi Mộ Dung Thiên vừa giảng giải:
- Đan Ni Tư tiên sinh, điệu múa này là “Thần nữ tư phàm”, đúng như tên gọi, nó kể về một nữ thần trẻ tuổi trên trời, vì rung động tình yêu mà trốn xuống phàm trần, tìm kiếm một đức lang quân như ý.
Mễ Hiết Nhĩ không giải thích nhiều, nói quá nhiều thì cũng không còn hay nữa, chủ yếu là để người xem tự mình cảm nhận.
Mộ Dung Thiên gật đầu lia lịa, song ánh mắt không rời khỏi những vũ nữ trước mặt:
- Ừm, ừm.
Mễ Hiết Nhĩ cũng nhận ra được dục vọng của hắn đang bành trướng, nên nói:
- Đan Ni Tư tiên sinh, nếu thích, sau khi màn múa kết thúc, ngài có thể gọi bất cứ vũ nữ nào đến hầu hạ ngài.
Mộ Dung Thiên mừng rỡ:
- Thật sao?
Mễ Hiết Nhĩ mỉm cười:
- Không sai, chỉ có điều thiếp phải nhắc trước Đan Ni Tư tiên sinh một câu, những mỹ nữ trước mắt đều là người thuộc tộc Hàn Sương, thân thể lạnh lẽo trời sinh, nhất là phía bên trong, đến lúc đó, bảo bối của ngài có thể bị đóng băng đó.
Mộ Dung Thiên vốn đang nóng lòng muốn thử, nghe vậy thì trợn trừng mắt:
- Không phải chứ! Còn có chuyện như vậy sao? Vậy chẳng phải là muốn lấy mạng người ta à?
Mễ Hiết Nhĩ cười hi hi đáp:
- Nếu không tin, lát nữa tiên sinh có thể thử xem.
Điệu nhạc bỗng trở nên ai oán triền miên, phong cách vũ đạo của các nữ tử Hàn Sương tộc dần trở nên nóng bỏng, ánh mắt vốn dĩ lạnh lùng đột nhiên tràn đầy khát khao cháy bỏng. Thánh nữ cao ngạo đột nhiên biến thành những dâm nữ khát khao được an ủi, sức dụ hoặc đó thật sự không thể dùng từ ngữ mà diễn tả được.
Mộ Dung Thiên biết Mễ Hiết Nhĩ nhất định sẽ không gạt mình, nên hắn cũng hơi chán nản. Nhìn những nữ tử lẳng lơ đến tận xương tủy đang biểu diễn, mà hắn thì cứ tựa như là chó đói trông thấy khúc xương thơm phức ngay trước mặt mà không thể chạm vào vậy. Mộ Dung Thiên không cam lòng, hỏi:
- Mễ Hiết Nhĩ , theo nàng nói vậy, chẳng lẽ bọn họ chỉ có thể “tự giải quyết” thôi hay sao?
- Tự giải quyết?
Mễ Hiết Nhĩ hơi ngẩn người ra, sau đó liền hiểu rõ ý của Mộ Dung Thiên, nàng cười đến rung người, nói:
- Thật ra cũng có trường hợp ngoại lệ, một là giao hợp với nam tử cùng thuộc Hàn Sương tộc, vậy thì sẽ không bị ảnh hưởng gì, hai là giao hợp với các ma pháp sư hoặc võ giả thiện về Băng hệ.
Băng hệ? Lĩnh vực ma võ sĩ như mình chẳng phải cũng hiểu rất rõ Băng hệ đấu khí đó sao? Mộ Dung Thiên nghe vậy thì hưng phấn vô cùng, nhưng liền ngay đó thì lại gạt bỏ lòng ham muốn đi, bởi vì trên đại lục này không có nhiều Băng hệ ma pháp sư và võ giả, mà trước đây hắn đã từng hiển lộ Hỏa hệ đấu khí với bên ngoài, nếu giờ cũng tiết lộ nốt Băng hệ đấu khí thì tính nguy hiểm của việc bại lộ thân phận sẽ tăng cao, bởi vì người có Lĩnh vực đấu khí thật rất dễ gây chú ý.
Vì thế Mộ Dung Thiên thở dài một tiếng:
- Đáng tiếc, đáng tiếc.
Mễ Hiết Nhĩ đưa đẩy sóng mắt, thốt:
- Hay là để ta bồi tiếp Đan Ni Tư tiên sinh trước một chút nhé?
Những người có thể đến Thập Bát Thiên Đường khỏi nói cũng biết đều là những nhân vật có máu mặt, người trẻ tuổi như Mộ Dung Thiên mà đã đạt được thành công thì cũng không nhiều, cho dù có thì cũng là dựa vào gia thế, nào có được cái mỵ lực của một nam tử tay trắng làm nên như hắn. Do đó mà Mễ Hiết Nhĩ mới lớn mật quyến rũ hắn, mong được như cá gặp nước.
Phát sinh quan hệ với loại nữ nhân này sẽ không cần phải gánh chịu bất kỳ một trách nhiệm gì, có thể thích gì làm nấy, Mộ Dung Thiên đương nhiên sẽ không bỏ qua vưu vật trước mắt này. Hắn nhéo ngay vào ngực nàng ta một cái, rồi nói:
- Mỹ nữ cứ yên tâm, một lát nữa sẽ không thiếu phần của nàng, hắc hắc…
Mễ Hiết Nhĩ nhất thời vui mừng không thôi, liền cầm lên một quả thơm ba vị, gọt vỏ xong rồi đưa đến miệng Mộ Dung Thiên và nói:
- Đan Ni Tư tiên sinh, ngài nói rồi thì phải giữ lời đấy nhé, Mễ Hiết Nhĩ chờ ngài sủng hạnh đấy.
Lúc này trong gian sương phòng chợt tối sầm lại, ánh lửa vụt tắt, các nữ tử Hàn Sương tộc đã múa xong một khúc, đợi một lúc mà không thấy ai gọi thì họ liền biến mất trong những ánh bạch quang chớp động của Truyền tống trận.
Mộ Dung Thiên thở dài một tiếng, chẳng trách những kẻ có tiền đều hủ bại như vậy, với những tiết mục đặc sắc như thế mà không thôi thúc người ta trở thành hủ bại thì thật là khó.
Không lâu sau, bạch quang lại xuất hiện, lần này phương thức mà các vũ cơ lên sân khấu khác với nhóm trước, toàn bộ đều phủ phục dưới đất cho đến lúc tiếng nhạc vang lên thì họ mới bắt đầu cử động, từ từ đứng dậy.
Ấn tượng đầu tiên của Mộ Dung Thiên về họ là: mềm mại không xương. Thân thể của họ thon thả khác thường, vô luận là cánh tay, vòng eo, hay cặp đùi, vv.....tất cả đều hết sức mảnh mai thon dài. Đôi mắt sáng nửa khép nửa mở, cả người như vô lực, họ dùng phương thức vặn vẹo uốn lượn để đứng dậy; hơn nữa, các bộ phận trên thân thể họ đều phải liên tục vặn vẹo uốn lượn, nếu không thì tựa như sẽ không chống đỡ nổi mà nằm rạp trở lại trên mặt đất vậy.
Mễ Hiết Nhĩ dựa sát vào một bên Mộ Dung Thiên, hơi thở của nàng như lan như xạ thoát ra tự nhiên, nhẹ thốt:
- Nhu Cốt Tiêu Hồn vũ, những nữ tử này đều là các mỹ nữ của Nhu Cốt tộc hiếm thấy trên đại lục, ngay cả đầu khớp xương cũng đều có thể khống chế mềm mại, sự mềm dẻo của họ là không ai sánh kịp. Đan Ni Tư tiên sinh, ta nghĩ hẳn ngài cũng hiểu rất rõ sự diệu dụng của họ khi ở trên giường…
Úi chà, vậy là còn lợi hại hơn cả các nữ vận động viên thể thao ở Địa cầu rồi, muốn chơi thế nào cũng được! Thú vị, thật là thú vị! Mộ Dung Thiên nghĩ đến điểm đặc sắc, suýt nữa thì máu xông tận não luôn.
Chín Nhu Cốt mỹ nữ uốn lượn đến bên cạnh chín cây cột ở giữa sân khấu, sau đó liền quấn quanh lấy những cây cột đó giống như những xà nữ xinh đẹp trơn tuột vậy. Mỵ lực của vũ đạo Nhu Cốt tộc lúc này được phát huy hết sức nhuần nhuyễn, các loại động tác đòi hòi độ khó cao đến mức quỷ dị và không thể tưởng tượng được, vượt qua cả cực hạn của cơ thể nhân loại đang không ngừng phô diễn ra. Đây mới đúng là múa cột thật sự, nếu so sánh với màn biểu diễn của họ, thì các vũ công múa cột ở Địa cầu đều giống như những khúc gỗ cứng ngắc vậy.
Sau khi kết thúc, Mộ Dung Thiên vội vàng gọi một mỹ nữ Nhu Cốt tộc mà hắn cho là xinh đẹp nhất đến để đùa bỡn một chút, hai huynh đệ Mạt Khắc mỗi người cũng chọn lấy một nàng, lòng nhẫn nại của họ còn thua xa Mộ Dung Thiên, nhưng nhờ có được hai viên “Kim thương bất đảo” làm hậu thuẫn vững chắc, nên lại càng không thèm kiêng kỵ gì. Không lâu sau liền nghe tiếng "pháo nổ" ầm ầm kèm theo tiếng rên rỉ nũng nịu của mỹ nữ. Hai người họ phóng đãng đến nỗi không thèm dùng tới kết giới nữa, cứ thế mà phô trương "vốn liếng" của mình, xem ra cả hai cũng đều là những tay lão luyện trong việc gối chăn tập thể của giới làng chơi.
Tiết mục đặc sắc cũng không còn nữa, bởi việc sân khấu nay đã bị biến thành chiến trường mà phải bỏ dở. Mấy mỹ nữ xuất hiện tiếp theo cũng đều có một đặc điểm mà rất nhiều nam nhân yêu thích, đó là ngực lớn. Mỗi một nàng ít nhất cũng đều có vòng một loại E. Mộ Dung Thiên thầm nhủ, nếu trước kia Mâu Cơ mà gặp được những nữ nhân này thì chắc sẽ thẹn đến mức muốn đập đầu vào đậu hũ mà chết đi cho xong. Và điều càng hiếm hơn đó chính là những bộ ngực của các mỹ nữ này lại không vì kích cỡ quá lớn mà xệ xuống, chúng vẫn rất hiên ngang căng tròn.
Tiết mục lần này có tên gọi là “Hung kỹ” [1], Mộ Dung Thiên nhanh chóng nhìn thấy các nàng ngực lớn thuộc nhiều chủng tộc khác nhau này lần lượt đi đến trước mặt nhóm người của hắn, sau đó dùng bộ phận đáng kiêu ngạo nhất của các nàng hoặc là kẹp ly rượu hoặc là kẹp các loại trái cây và thức ăn khác lên, rồi vững vàng đưa đến trước miệng Mộ Dung Thiên, rồi dùng cánh tay ôm lấy cổ hắn và kéo sát vào mình, tư thế giống như là đang cho trẻ em bú vậy.
Tiết mục tiếp theo là “Bạng [2] nữ đa tình”, người biểu diễn là những mỹ nữ ẩn mình trong vỏ trai, cơ thể của các nàng trắng muốt mềm mại, thật giống như là thịt ngọc trai vậy, kỳ diệu không thể tả. Rồi lại còn có “Thất sắc tân phân” [3], cái tên nghe thật nho nhã êm tai, trên thực tế là do bảy nàng có những "cánh rừng rậm" ở dưới hạ thể với màu sắc khác nhau biểu diễn mà tạo thành cái tên như thế.
Tiết mục tiếp theo là “Hồ yêu mê hoặc”. Từ ngàn xưa, Hồ ly tinh đã được công nhận là loài ma quỷ có sức mê hoặc mạnh nhất trên Địa cầu. Lúc này họ bắt đầu lên sân khấu, và khi họ dùng điệu múa tiêu hồn để kích thích người xem, thì rốt cuộc Mộ Dung Thiên cũng không thể chịu nổi được nữa. Hắn kéo kết giới xuống và bắt đầu tiến nhập vào cuộc chiến kịch liệt. Cứ sau mỗi một tiết mục thì bên trong kết giới lại có thêm mỹ nữ. Những nữ nhân này đều có kinh nghiệm huấn luyện khác nhau, ai nấy cũng đều có tuyệt chiêu khiến kẻ khác phải điên cuồng. Mộ Dung Thiên không biết đã hưởng thụ qua bao nhiêu mỹ nữ thuộc nhiều chủng tộc khác nhau, mãi đến lúc trên đệm đều ướt đẫm mồ hôi và xuân dịch thì trận kịch chiến này mới được ngừng lại.
Mộ Dung Thiên quả thật là rất mạnh mẽ, một đám mỹ nữ bao gồm cả Mễ Hiết Nhĩ trong đó, bây giờ đều nằm ngổn ngang trên giường, mềm oặt như bún, nhìn chẳng khác nào các nàng mỹ nữ của Nhu Cốt tộc vậy. Còn hai huynh đệ Mạt Khắc dưới sự chống đỡ của “Kim thương bất đảo” thì cũng hoàn toàn sụp đổ, sau cơn kịch chiến, cả hai đều lăn ra ngủ như chết.
Nhưng Mộ Dung Thiên lại khác, sau khi tận tình hưởng lạc, hắn vẫn không thấy mệt mỏi, nhưng lại bỗng nhiên cảm thấy nội tâm trống rỗng. Những việc đấu đá trong thương trường là những gì hắn ghét nhất khi còn ở Địa cầu, nhưng giờ đây lại không thể không bước đi trên con đường gian thương này. Nếu là lúc bình thường, chỉ cần có đám người Lộ Thiến bầu bạn thì đó là hoàn hảo nhất, nhưng lúc này bọn họ đều ở Gia Đồ Thác, nghĩ đến việc ít nhất còn phải hơn nửa tháng nữa thì mới được gặp lại, Mộ Dung Thiên liền có chút buồn vu vơ.
Mộ Dung Thiên lấy ra một bộ y phục mới từ trong Không gian châu và mặc lên. Sau đó hắn rút bỏ kết giới và đi thẳng ra cửa. Hắn vốn thích nhất là hương thơm tỏa ra từ cơ thể mỹ nữ, nhưng không hiểu sao vào lúc này thì hắn lại rất có phản cảm với cái loại mùi vị đầy dục vọng ấy, thật là ngột ngạt khó thở, Mộ Dung Thiên thầm nghĩ nên ra ngoài hít thở không khí trong lành một chút sẽ tốt hơn.
Vừa kéo cửa ra, Mộ Dùng Thiên suýt nữa đã đâm sầm vào một người có dáng vẻ hốt hoảng, tâm thần bất định đang từ tầng dưới đi lên.
Thì ra người đó là một nữ tử, và lại còn là một nữ tử có khuôn mặt và vóc người mỹ lệ, thuộc hàng cực phẩm hiếm có trên thế gian. Mộ Dung Thiên lập tức ngây cả người, nếu hắn nhớ không lầm thì đây đã là lần thứ tư hắn chạm mặt với nàng, và những lần gặp mặt ấy đều ở trong những tình huống bất ngờ nhất, thật ly kỳ như là cao xanh cố ý an bài vậy.