Đám người Lộ Thiến nhận ra giọng nói của người đó trước tiên, nên đều nửa mừng nửa sợ, trong nhất thời không thốt ra lời.
Hai con ngươi của Bồi Đinh Mật chợt co rút lại, gã nhìn chằm chằm vào hướng xuất hiện của cây thương kia, cả những người đang đứng trên Hải mao cũng đều ngừng hô hấp, dõi mắt nhìn theo. Theo như lời của Đại tế tự thì người vừa xuất hiện kia mang theo Tử vong khí tức rất nặng, nhưng không biết có phải là Tử vong sinh vật hay không? Chẳng lẽ hắn chính là Vong linh pháp sư, một chức nghiệp bị cấm đoán ở trong truyền thuyết?
Thế nhưng bọn họ nhanh chóng phát hiện ra mình đã suy đoán sai, từ trong luồng sương mù dầy đặc liền có một vị ma chiến sĩ vóc người cao lớn đĩnh đạc bước ra. Trên người hắn là một bộ hắc giáp dính đầy máu xanh, thành ra bây giờ lại trông giống như nửa đen nửa xanh, mùi vị Tử vong khí chính là từ bộ giáp đó tỏa ra ngoài.
Mọi người không hẹn mà cùng kinh hô thất thanh:
- Đan Ni Tư tiên sinh!
Liên tiếp thất tung trong sáu, bảy ngày, nhiều người được tung ra tìm kiếm nhưng vẫn không thấy. Tin sơ bộ vốn dĩ đã được xác nhận là Đan Ni Tư đã chết, nhưng không ngờ ngay vào thời khắc mọi người sắp trở về thì hắn lại xuất hiện.
Đám nữ nhân thì mừng rỡ chạy đến đón mừng hắn, Lộ Thiến vui đến độ nước mắt tràn mi, cười nói:
- Đan Ni Tư ca ca, huynh về rồi, thật là tốt quá!
Thì ra nàng cũng cho rằng Mộ Dung Thiên khó thoát khỏi kiếp số, thậm chí còn dự tính sẽ tuẫn tình nữa, nhưng thiên đường và địa ngục hầu như chỉ cách nhau một sợi chỉ mà thôi.
Căn cứ theo suy đoán có khả năng lớn nhất thì Mộ Dung Thiên đã vô ý bị Tử vong Tuần sát sứ bắt đi, rồi bị vây khốn trong Phục Hoạt khu, bởi vì toàn bộ vùng ngoại khu đều đã được mọi người tìm kiếm khắp hết mọi ngõ ngách, nhưng vẫn hoàn toàn không phát hiện ra chút hành tung nào của hắn.
Bản thân Mộ Dung Thiên vốn chưa có đủ địa vị để khiến toàn bộ đế quốc phải hưng sư động chúng, nhưng hắn lại có quan hệ mật thiết với đông đảo phần tử của giới thượng lưu, một khi hắn mà bị chết đi thì phương thuốc độc nhất vô nhị Kim thương bất đảo, do hắn dùng "huyết kế" để điều chế sẽ không còn nữa. Đám quý tộc phú hào ngày đêm hoang dâm vô độ ngàn vạn lần sẽ không chấp nhận được điều đó, vì vậy mà tên thương nhân chưa có quốc tịch của Tát La này lại có được sự đãi ngộ rất đặc biệt, đó là hắn đã khiến cho đội ngũ hơn mười vạn người tham gia Hải liệp phải chậm trễ hành trình đến những ba ngày.
Nếu mọi người đoán không sai thì Đan Ni Tư mới vừa từ Phục Hoạt khu trở về, hơn nữa trên người hắn lại mang đầy Tử vong khí tức không tài nào che giấu nổi, đó chính là tiêu chí rõ ràng nhất. Phải tắm rất nhiều máu của vong linh thì mới có thể khiến cho tử khí của bộ giáp ghê gớm đến mức bạo lộ ra ngoài, thế nhưng chỉ một hải liệp dũng sĩ mà có thể sống sót thoát khỏi Phục Hoạt khu mà ngay cả thánh cấp cường giả cũng không dám nắm chắc sẽ thoát được hay sao? Điều đó quả thật khó mà tin được, chỉ nghĩ tới thôi thì mọi người đã cảm thấy kinh sợ rồi.
- Yên tâm đi, Đan Ni Tư ca ca của muội phúc to mạng lớn, tử thần nhất thời chưa mang huynh đi được đâu.
Lời nói của hắn rất nhẹ nhàng, bình tĩnh thản nhiên. Trên thực tế thì hắn có thể thành công xông ra khỏi Phục Hoạt khu thì đã trải qua thập tử nhất sinh, ngay cả bản thân hắn cũng không nhớ rõ là mình đã đi qua bao nhiêu trận lớn nhỏ của bất tử sinh vật, hoàn cảnh hung hiểm khó lường, bất cứ lúc nào cũng có thể khiến hắn trở thành một thành viên của vong linh, nhưng cuối cùng nhờ có kỳ tích mà hắn mới có thể thoát ra được.
Khuôn mặt của Bồi Đinh Mật thì thoạt xanh thoạt trắng, khác hẳn với những người khác. Ngàn vạn lần gã không thể ngờ được một người bị đưa vào Phục Hoạt khu mà vẫn có thể trở ra để nhìn thấy ánh mặt trời như vậy. Đi sai một nước cờ thì cả ván đều thua, dù gã có thông minh tới đâu thì trong nhất thời cũng không biết phải tính toán bước kế tiếp như thế nào.
Mộ Dung Thiên được chúng nữ vây quanh, rồi thong thả bước về phía Bồi Đinh Mật.
"Hắn khởi binh vấn tội rồi đây." Bồi Đinh Mật thầm nghĩ trong lòng, nhưng gã cũng không quá khẩn trương, nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình, trên mặt vẫn lộ ra nụ cười thật thà vốn là chiêu bài của gã, khích động nói:
- Đan Ni Tư tiên sinh, gặp lại ngươi thật là tốt!
Mộ Dung Thiên cũng đủ lợi hại, hắn bước tới ôm lấy vai gã trong tiếng cười vang:
- Hay lắm, hay lắm, ta cũng rất "hoài niệm" đến ngươi đấy, vì vậy làm sao có thể chết dễ dàng như thế được.
Bồi Đinh Mật biết hắn nói vậy chỉ là châm chọc mình, nên chỉ biết cười gượng chứ không nói thêm gì nữa.
Mộ Dung Thiên buông gã ra, rồi bước đến rút cây Yêu Vụ thương đang cắm vào tảng đá ngầm ra, rung tay một cái rồi nói:
- Thật xin lỗi, Bồi Đinh Mật huynh đệ, lúc nãy vì sợ ngươi gây hại đến mấy người Ba Ba Lạp nên ta mới đắc tội như thế.
Bồi Đinh Mật nghe vậy thì chợt rùng mình. Tình hình trước mắt thật khác xa với tưởng tượng của gã. Gã vốn nghĩ rằng Mộ Dung Thiên nhất định sẽ tức giận cực kỳ, thậm chí còn sẽ xuất thủ ở trước mắt mọi người, bất luận là một người nào sau khi đã bị ám toán đê tiện đến thế, hầu như phải chết đi sống lại mới có thể trở về từ cõi chết thì đều sẽ có phản ứng như vậy. Nhưng ngữ khí của đối phương lại giống như là chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy, hơn nữa lời xin lỗi của hắn cũng rất là chân thành nữa.
Bồi Đinh Mật cười cười, nhưng nụ cười của gã trông rất thiếu tự nhiên:
- Không hề chi, người quá quan tâm sẽ có lúc thất thố thôi.
Rốt cuộc gã cũng phát hiện ra mình đã gặp phải một kẻ còn thâm trầm hơn cả mình, sức nhẫn nại của hắn cực cao, càng là một đối thủ biết đóng kịch giỏi. Nếu đặt mình vào vị trí của Mộ Dung Thiên thì gã cũng chưa chắc có thể giấu giếm lòng phẫn nộ tới cực điểm như vậy được, nhưng người này lại làm được rất dễ dàng, đối mặt với kẻ có mối thâm thù đại hận với mình mà vẫn có thể coi như chiến hữu, sức nhẫn nại đó thật là kinh người. Cuối cùng thì Bồi Đinh Mật cũng đưa ra một đánh giá - cái người có tên gọi là Đan Ni Tư này tuyệt đối không phải chỉ là một thương nhân bình thường và đơn giản như vậy được.
Mộ Dung Thiên tuy hận Bồi Đinh Mật đến nỗi không thể bằm tan xương của gã ra, nhưng khổ nỗi hắn lại không có chứng cứ; hơn nữa chính bản thân hắn cũng chưa từng đắc tội với gã. Thậm chí, trước khi tham gia hải liệp, mọi người căn bản còn chưa quen biết, nếu vậy, sau lưng Bồi Đinh Mật khẳng định phải có một chỗ dựa vững chắc, rất có khả năng là những thương hội đang đỏ mắt vì ghen tỵ, bởi lẽ Mộ Dung Thiên dựa vào mối quan hệ rộng rãi cùng kinh nghiệm kinh doanh của mình ở trên Địa cầu mà đang thử sức sang những thứ ngoài nghề dược, có lẽ một tổ chức to lớn nào đó trong những thương nhân ấy cảm giác được sự uy hiếp của hắn mà thuê người ám sát. Rất có thể Bồi Đinh Mật là một dong binh sát thủ, hoặc là một trong số các nhân sĩ cao cấp. Lại thêm việc mình không có chứng cứ, vậy thì giết gã đi cũng vô dụng mà thôi. Mộ Dung Thiên chỉ mới khuếch trương tại Tát La, vốn chưa cần phải xung đột thẳng với thương hội của gã, dù là gặp phải tình huống bị ám toán. Đương nhiên những người khác cũng không thể công nhiên đối phó với hắn, bằng không thì cũng chẳng khác nào đối nghịch với toàn bộ giới quý tộc của Tát La vậy.
Cả song phương đều hiểu rõ điều đó nên đều có cấm kỵ, không dám đường đường chính chính đối phó với kẻ kia, vì vậy mà đều mang bộ mặt dối trá, đồng thời lời nói cũng không đúng với lòng, nhiệt tình ôm nhau tỏ ý thân thiết. Nếu người ngoài nhìn vào thì nghĩ họ là bằng hữu tốt với nhau, sau khi trải qua kiếp nạn sinh tử và được gặp lại nhau thì đều biểu hiện lòng vui sướng, ngay cả Lộ Thiến hiểu rõ Mộ Dung Thiên như vậy mà cũng không nhìn ra được sự thật ở trong đó.
Ma pháp sư Mật Tây Tây Bỉ bước đến gần và nói:
- Đan Ni Tư tiên sinh, chúng ta tìm kiếm ngươi nhiều ngày nhưng chưa hề phát hiện được hạ lạc của ngươi, chẳng biết rốt cuộc ngươi đã đến nơi nào vậy?
Câu hỏi của y cũng là nói lên sự thắc mắc chung của mọi người ở đây, ai nấy cũng đều muốn biết lịch trình thần bí của hắn trong mấy ngày qua, do đó nên họ đều yên lặng chờ đợi.
Trước ánh mắt đang nhìn chằm chằm của chúng nhân, Mộ Dung Thiên chậm rãi mở miệng, hắn vỗ vỗ lên ngực, tựa như là vẫn còn đang sợ hãi lắm vậy:
- Úi chà, đừng nói nữa, thật là bất hạnh mà. Vào một bổi trưa của bảy ngày trước, ta đang chiến đấu ở vùng ngoại vi của Phục Hoạt khu, chẳng biết thế nào mà trước mắt bỗng nhiên thấy mơ hồ, rồi đến khi khôi phục được thị lực thì đã thấy mình đang đứng ở một địa phương chưa từng thấy qua bao giờ, nơi đó là một đồng bằng rộng mênh mông, khắp nơi chỉ toàn là khô lâu chiến sĩ và những thi thể chưa hoàn toàn thối rữa, tất cả đều sống lại, thật là khủng khiếp! Ta loáng thoáng nhìn thấy chỗ mình đứng ban đầu cách đó chỉ chừng hai, ba trăm thước, nhưng mà đoạn đường đó lại tựa như dài vô tận, đi như thế nào cũng không được, nên chỉ có thể ứng phó với đám khô lâu và hủ thi dầy đặc đó, cũng may là thực lực của bọn họ không cao cường gì lắm.
Biểu tình của Lộ Thiến lúc vui lúc lo, bởi vì nàng đã dồn hết toàn bộ tâm tư lên người của Mộ Dung Thiên, nên đối với tao ngộ của hắn thì nàng cảm thấy như chính mình đang rơi vào hoàn cảnh đó vậy.
Mộ Dung Thiên dừng lại một chút rồi nói:
- Ta bị khốn ở trong đó không biết trải qua bao lâu, cả đan dược mang theo cũng dùng gần hết, thế rồi không gian lúc đó đột nhiên lại vặn vẹo, và thế là ta lại trở về vùng ngoại vi của Phục Hoạt khu.
Trong lúc vui mừng, khuôn mặt của Mộ Dung Thiên lộ ra nét khó hiểu về mê võng, dường như thật sự là không biết chuyện gì đã xảy ra vậy.
Đương nhiên lời này của hắn là nói dối rồi, vì nếu để cho người ta biết hắn đã sống sót rời khỏi Phục Hoạt khu thì nhất định sẽ được giương danh thiên hạ, mà hắn lại không muốn để bại lộ thân phận, đến chừng đó chỉ e rằng sẽ rất phiền phức. Vì thế mà hắn phải nói nửa thật nửa giả, và biểu hiện ngoài mặt cũng rất chân thật, trên thực tế thì Phục Hoạt khu ở trong dãy Tử vong lục mang tinh vốn dĩ là một nơi rất cổ quái ly kỳ, không có việc gì là không thể phát sinh, chỉ có chuyện người ta nghĩ không tới mà thôi.
Kỳ thật, Mộ Dung Thiên cũng không phải hoàn toàn nói dối, địa phương mà hắn đã mô tả hoàn toàn có thật, chỉ là tình huống khác đi mà thôi. Địa phương hung hiểm nhất của Phục Hoạt khu không phải là trung tâm của nó mà chính là vùng ngoại vi, còn sự uy hiếp ghê gớm nhất của nó không phải là vô cùng vô tận vong linh, mà chính là thời không.
Có một địa phương tiếp giáp với Minh hà, ngoài số lượng lớn bất tử sinh vật đầy trời dưới đất, liên miên bất tuyệt, cận thân viễn trình và chủng loại khác nhau ra, thì còn có thời không bị nhiễu loạn rất dễ khiến người ta phát cuồng. Đó là một khoảng cách về mặt vật lý có thể cho rằng ngắn đến mức đáng thương, Minh hà đang xuôi chảy cách đó chỉ vài trăm thước, trông thì gần trong gang tấc nhưng nếu ai cho rằng gian khổ đã kết thúc thì quá mức sai lầm, ác mộng chân chính chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.
Rồi cứ tựa như ảo ảnh, vô luận Mộ Dung Thiên nhắm chạy về hướng Minh hà thế nào, con đường tựa như vĩnh viễn không có kết thúc vậy, hoặc giả là chạy trở lại khởi điểm vào lúc trước khi đến được vùng không gian hỗn loạn. Ngay cả la bàn ở đây cũng bị mất đi tác dụng, kim chỉ nam quay mòng mòng liên tục, tới cuối cùng thì kim chỉ nam và kim chỉ vĩ tuyến đều bị quay trái chiều nhau để rồi gãy đoạn thành mấy khúc.
Từ hai ngày trước, Mộ Dung Thiên đã đến được chỗ không gian hỗn loạn, nhưng hắn lại như một con thú bị vây khốn mà không có chỗ để phát tiết, đã nghĩ ra đủ mọi biện pháp có thể, thông qua thị giác, thính giác, khứu giác, xúc giác, và cả ký hiệu để xác định phương hướng, nhưng tất cả đều thất bại. Một khi tiến nhập vào nơi không gian hỗn hoạn thì bao nhiêu cảm quan của con người đều trở nên lệch lạc, tất cả những gì trông thấy, nghe thấy, và ngửi thấy đều giống nhau chứ không có phân biệt gì khác, nhưng thật ra chúng chỉ là tâm ma do thời không hỗn loạn kích thích mà ra, thậm chí cả những ma thú vong linh đông như thủy triều cũng đều không ngoại lệ. Tâm ma và ảo giác tùy vào địa phương khác nhau mà bản chất cũng khác nhau. Con người bị ma thú sát hại trong cơn ác mộng sẽ trở thành chết thật, bởi vì bọn họ tự nghĩ rằng mình đã chết đi, tinh thần bị tổn thương quá nghiêm trọng, tế bào não vì không chịu nổi kích thích quá ác liệt mà tự ngưng những hoạt động thiết yếu của một sinh vật trao đổi chất như nhân loại, từ đó dẫn tới cái chết thật về vật lý.
Sau cùng, cứu tinh của Mộ Dung Thiên chính là Không gian đấu khí. Khi ở tại Phục Hoạt khu này, nó đã nhiều lần giúp cho hắn hóa hiểm thành an rồi. Trong lúc hắn vô ý đã phóng ra tuyệt kỹ tấn công "Không gian toái liệt", trên căn bản đó là một phi hành kỹ năng tấn công theo một đường thẳng, thế mà lúc đó nó lại bị vặn vẹo rồi chuyển dời ra phía sau. Sau một lúc cực kỳ kinh ngạc, Mộ Dung Thiên liền phát giác ra nó có điểm không tầm thường. Gã sắc lang đã đánh bạo suy đoán lộ tuyến bị uốn khúc này mới chính là con đường thực sự nối liền không gian hỗn loạn với đích tới, bởi vậy cứ liều một phen. Thế rồi hắn dùng "Không gian toái liệt" làm hướng dẫn, đi qua nhiều con đường cực kỳ quái đản, tựa như chỉ quay vòng vòng một chỗ, thế nhưng sau cùng thì đột nhiên hắn lại chui ra được khỏi không gian hỗn loạn.
Không gian hỗn loạn hẳn mới là địa phương trí mạng, ngay cả thánh cấp cường giả cũng có thể mở đường đến được nơi này, nhưng sau đó họ sẽ bị nhốt lại tại đây cho đến khi lương cạn sức kiệt rồi chết mới thôi. Không gian, nhất là sự huyền bí dị thường của không gian là một việc mà không ai có thể hiểu rõ được.
- Thời không liệt phùng!
Vừa nghe tới đây thì vị Không gian pháp sư Đa Nghễ Nhã nữ sĩ lập tức thốt lên cắt ngang lời kể của Mộ Dung Thiên.
- Một không gian nào đó nằm liền kề với không gian nguyên địa, dưới sự tác động của nhiều nhân tố đặc thù mà con người chưa hề biết tới làm sản sinh nhiều dị trạng như uốn khúc, bóp méo, vặn vẹo, vv.....Vòng xoáy mà thời không sản sinh sẽ hút mọi vật đứng gần vào trong mà không thể chống lại. Mặc dù về mặt vật lý, khi hai không gian ở rất gần nhau, người bị hại có thể nhìn thấy không gian nguyên địa bằng mắt thường, nhưng vì hai không gian nằm song song với nhau nên vĩnh viễn không thể có giao điểm, cũng có nghĩa là, người trong không gian này không thể nào đi tới không gian kia được.
Đa Nghễ Nhã nữ sĩ hơi cảm thán nói với Mộ Dung Thiên:
- Đan Ni Tư tiên sinh, ngươi thật quá may mắn, nhất định phải cảm tạ thần đã phù hộ cho ngươi đấy. Xem ra lúc ngươi bị khốn thì đó chỉ là tính chất tạm thời, chứ vốn dĩ Thời Không Liệt Phùng không hề dung chứa những vật ngoại lai, vì vậy mới tự động đẩy ngươi ra ngoài, bằng không thì..........
Bà ta cũng không nói hết câu, nhưng ý tứ thì ai cũng hiểu - bằng không thì hắn cứ bị khốn trong một không gian, tới chết mới thôi.
Sau khi được Đa Nghễ Nhã giải thích thì mọi người mới bừng tỉnh, ai nấy cũng đều cảm thấy vùng cấm khu của thần tại Tử vong lục mang tinh quả thật khó có thể đo lường được, nên lúc này họ bắt đầu có chút lòng thành kính, thậm chí còn có ý niệm không dám nhắc đến cái tên đó nữa.
Mộ Dung Thiên cũng không ngờ câu chuyện do mình bịa ra lại được một vị có quyền uy bảo chứng thêm, rốt cuộc chẳng còn ai có lòng nghi ngờ gì nữa.
Đôi mắt của Bồi Đinh Mật xoay tròn chuyển động, không biết hành động của Mộ Dung Thiên như vậy là có ý gì? Gã đương nhiên biết rõ Mộ Dung Thiên không hề bị thời không nào hút lấy.
Mộ Dung Thiên nhìn mặt gã lập tức đoán ra được gã đang nghĩ điều gì, vì thế mà dùng thanh âm thật nhỏ chỉ để hai người vừa đủ nghe, nói:
- Huynh đệ, đó là một trò chơi. Hãy nhớ kỹ quy tắc tuần hoàn của trò chơi, bằng không thì đối với bên nào cũng không được tốt cả. Hà hà, ngươi có tin vào việc nhân quả báo ứng hay không? Hy vọng thần hữu nghị Nặc Phu Duy Cơ sẽ khoan dung cho những kẻ phản bội.
Sau khi nghe xong lời đó thì sắc mặt của Bồi Đinh Mật lập tức trầm hẳn xuống, Mộ Dung Thiên vỗ vỗ lên vai gã rồi nói tiếp:
- Đừng nghĩ nhiều nữa, nếu một người cứ sống trong ám ảnh suốt thì sẽ mau bị già lắm, ha ha ha......
Nói xong, hắn liền kéo đám người Lộ Thiến bỏ đi trong tiếng cười vang, để lại Bồi Đinh Mật với khuôn mặt đầy ngượng ngùng.
Bộ Chúc Phúc chiến giáp của Mộ Dung Thiên phải nhờ tới thánh thủy đã được thần ngôn chúc phúc của Đại tế tự Đức Nhị Khắc mà tẩy rửa hơn mười ngày thì mới từ từ bay đi hết mùi vị tử vong bám dầy đặc ở trên đó.
Nhưng chỉ có Kết giới giới chỉ (tức Ký sinh nhẫn lúc trước) và cũng chính là tinh hạch của Kình Thôn thì vô luận thế nào cũng không thể tẩy sạch được khí tức tử vong của nó, đến hôm nay thì nó đã biến thành màu xanh lá đậm, cùng một màu với máu của vong linh quỷ vật, dù có dùng thánh thủy cũng không thể nào tẩy sạch được.
Hầu như một trăm phần trăm trước khi bị chết thì đám Kình Thôn đều quyết định tự nổ banh xác, dưới tình huống đó thì chúng sẽ không để lại cho nhân loại bất cứ cái gì, thậm chí yêu khí cũng không có nốt. Chính vì thế mà từ xưa tới nay, toàn bộ Thần Phong đại lục vẫn chưa hề thấy tinh hạch của Kình Thôn xuất hiện bao giờ, kể cả những người ưa thích sưu tầm bảo vật như Sắc đạo hay phú giáp thiên hạ như Long vương cũng không có được.
Ai ai cũng biết khi ma thú chết đi thì tinh hạch của chúng sẽ sản sinh ra hai loại đặc điểm. Một là khi thực lực của con người và ma thú chênh lệch quá nhiều, nếu con người lấy yếu thắng mạnh thì sẽ thu được tinh hạch dễ dàng; hai là người và thú thuộc cùng một hệ giao chiến với nhau, tỷ như đôi bên đều thuộc về Hỏa hệ, vậy thì lại càng dễ thôi phát ra phản ứng hóa học để rồi sản sinh ra tinh hạch. Mộ Dung Thiên so với Kình Thôn là một con ma thú cấp A bậc tám thì còn yếu hơn vài bậc, mà Không gian đấu khí của hắn vừa khéo lại có quan hệ dây mơ rể má với kết giới của Kình Thôn, hơn nữa lại cộng thêm vận khí, thế là viên tinh hạch đầu tiên của Kình Thôn tại đại lục, và cũng là Kết giới giới chỉ Kình tâm, dưới điều kiện đặc thù đã được sinh ra đời, và cũng chỉ có thể dùng Không gian đấu khí mới có thể thôi phát ra được tác dụng kỳ lạ của món bảo vật này.
Tuy rằng Mộ Dung Thiên cũng không hiểu được viên tinh hạch của Kình Thôn này làm sao lại xuyên qua không gian mà chui vào Trữ vật châu của mình một cách bất tri bất giác như thế, nhưng hắn không hề nghi ngờ tới tác dụng lớn lao của nó trong lúc đào sinh tại Phục Hoạt khu, nhất là những khi hắn bị tấn công liên miên bất tận, Kình tâm nhờ đã hút vào một lượng nhỏ Không gian đấu khí nên có thể tự bố khởi một phòng tuyến kết giới vừa cứng cỏi vừa rất hữu hiệu, nó quả đúng là một món tuyệt thế bảo vật. Nhưng nó cũng là một món bảo vật có thể tự phóng to rất quý hiếm, ngoài việc nó hấp thu Không gian đấu khí của Mộ Dung Thiên ra, nó còn có thể tự hấp thu nhân tử nguyên tố ở trong không gian nữa. Trong giai đoạn tìm kiếm phương hướng đầu tiên và rất quan trọng của Mộ Dung Thiên khi còn ở tại Phục Hoạt khu, nó đã hấp thu tối đa vong linh Minh khí, bởi vậy mà màu sắc mới thay đổi nhiều so với ban đầu, ngay cả Mộ Dung Thiên cũng không dám chắc đó là việc tốt hay xấu. Thế nhưng điều khiến hắn sợ nhất chính là sau khi Kình tâm hấp thu đủ số Minh khí rồi, thì nó bắt đầu tiến hành trao đổi năng lượng với chủ nhân. Sau khi Minh khí thông qua trạm trung chuyển là Kết giới giới chỉ thì đã không còn bị bài xích nữa, vì thế mà trong mớ đấu khí vốn đã hỗn độn như một món thập cẩm của tên sắc lang thì nay lại có thêm một loại đấu khí nữa.
Mộ Dung Thiên tạm thời còn chưa biết loại Minh khí hiện đang bị vây đứng yên một nửa này có những tác dụng gì, tuy nhiên cũng có lần trong lúc đang chiến đấu, nó vốn đang nằm yên một chỗ nhưng bỗng nhiên lại sống dậy, khi đó cùng với việc Mộ Dung Thiên được gia tăng lực lượng, nhưng đồng thời hắn cũng trở nên cực kỳ khát máu, mặc dù lúc đó chỉ lóe lên một chút, nhưng nó cũng khiến cho một kẻ rất có tự tin với việc khống chế tâm tình như Mộ Dung Thiên cũng phải kiêng kỵ. Dường như Minh khí cũng có thể kích phát tiềm năng giống như "Khoảnh khắc thiên đường" vậy, nhưng chẳng qua nó lại là một loại lực lượng không lành mạnh đối với con người, vì nó có tính chất hủy diệt và phá hỏng rất mạnh.
Sau bảy ngày hải trình, Hải mao mang theo Mộ Dung Thiên với tâm tình lo lắng trở lại Tát La. Sau đó sẽ là công việc cuối cùng của hải liệp - ban thưởng huân chương vinh dự cho các dũng sĩ, và đồng thời cũng phân chia chức vụ cho họ.
Bước thứ hai trong kế hoạch mọc rễ tại Tát La của Mộ Dung Thiên cũng sắp sửa tiến về phía trước rất vững chắc.