Dị Giới Dược Sư

Chương 223: Chương 223: Nghệ Thuật






Ma trảo vươn tới khu vực thần thánh của thiếu nữ, Mộ Dung Thiên tựa như một tiểu hài tử có lòng tò mò cực thịnh, gấp gáp muốn thám hiểm địa phương ẩn bí đã bị vùi lấp từ rất lâu rồi vậy.

Mấy ngón tay của hắn chậm rãi di chuyển, nhưng khoảng cách giữa hai người rất gần, chẳng lâu sau thì hắn đã cảm thấy được hơi ấm toát ra từ cơ thể nóng bỏng của Đình Đình rồi. Thế nhưng lúc này hắn lại đột nhiên cảm thấy hơi do dự. Thánh nhân từng nói: "xung động là ma quỷ, sẽ khiến cho người ta bị vạn kiếp bất phục." Nàng thiếu nữ trước mặt dù trông hệt như một con cừu non, tùy người chiếm đoạt, nhưng thật ra lại đầy gai móc, chỉ cần sơ sẩy là khiến những kẻ nôn nóng bị thương ngay. Nhưng Mộ Dung Thiên nguyên bản lại háo sắc như mạng, dưới sự phát tác của thuốc, nó còn kích thích cho sắc tâm của hắn tăng lên gấp mấy lần, gần như đã trở thành một con báo vậy. Với một nàng mỹ nữ xinh đẹp mỹ lệ ở trước mắt như thế, hơn nữa mới thoạt nhìn thì lại có dáng lẳng lơ đến tận xương cốt, nếu có thể cùng nàng chơi trò "chủ nhân và nàng hầu" thì thật là kích thích! Nghĩ đến hoạt cảnh đầy kích thích tình dục và cuồng dã đó, thật rất dễ khiến người ta chảy máu mũi mà.

Ngay trong lúc Mộ Dung Thiên còn đang do dự, Đình Đình bỗng nhiên bước lui về phía sau, khiến cho món vật vốn đang còn cách chừng ba thước thì lại vừa khéo chạm vào bàn tay đang ôm cây đợi thỏ của tên sắc lang.

- A!

Sự việc xảy ra đột ngột, khiến Đình Đình kinh hãi thét lên một tiếng, rồi liên tiếp thoái lui mấy bước, chén trà thiếu chút nữa thì cũng rơi xuống đất luôn.

- Khải Lý tiên sinh, ngài.....ngài làm gì vậy?

Dục vọng của Mộ Dung Thiên cũng bị tiếng thét của Đình Đình làm cho lắng xuống một chút. Hắn là một tên sắc lang, chứ không phải một trăm phần trăm là dâm côn, khi không mà lại vô cớ xuất binh như thế thì không phải là việc làm của hắn, dù sao cũng phải tìm một lý do đầy thuyết phục mới được, tỷ như là kế hoạch dụ dỗ gian dâm Khiết Tây Tạp chính là giống như thế này đây chẳng hạn.

- Tô San, nàng có thích nghệ thuật không?

Sau một thoáng kinh hãi, Đình Đình liền trấn tĩnh lại tinh thần. Lúc này nàng thấy nhãn thần mê đắm của Mộ Dung Thiên, tựa như nghĩ ra được việc gì đó, thế là nàng không những không lùi lại, mà còn chủ động tiến về phía trước, rồi mỉm cười nói:

- Thích! Khải Lý tiên sinh, ngài cũng vậy à?

Mộ Dung Thiên đáp ngay:

- Í, vậy là chúng ta chí đồng đạo hợp rồi, hay là chúng ta cùng nghiên cứu nghệ thuật nhé?

Đình Đình bước đến bên cạnh Mộ Dung Thiên, miệng phả ra hơi thở thơm như lan như xạ, cất giọng với thanh âm dịu dàng và đầy huyền hoặc, hỏi:

- Khải Lý tiên sinh, ngài nói nghệ thuật gì?

Nàng biết Mộ Dung Thiên không phải là một người tao nhã, nhất là vào lúc này thì hắn lại càng không nổi hứng bất chợt như thế. Thậm chí, Đình Đình còn đoán là sau một khắc "đàm luận nghệ thuật" như hắn nói đó, tiếp theo thì hắn sẽ như hổ đói vồ dê kéo nàng ngã ra ghế sa lông, hoặc có khi còn nằm xuống sàn nhà luôn ấy chứ, rồi lúc đó sẽ tỉ mỉ tham khảo chân lý "nghệ thuật". Nhưng có điều nàng không hiểu, đó là tại sao hắn lại đột nhiên xung động như thế, sao lần này lại bỏ qua lòng cảnh giác mà lại muốn hái hoa cơ chứ, hoặc có thể là lúc nãy hắn đã bị Khiết Tây Tạp khêu lên dục hỏa cũng nên. Đây đúng là một cơ hội tốt, Vu nữ tất nhiên sẽ không bỏ qua. Trên thực tế, nàng quả thật có biết một tuyệt kỹ thông qua việc gối chăn mà thi triển lên người đối phương, đó gọi là Hồ hoặc. Tuy không bá đạo bằng bổn mạng Vu đan, có thể khiến cho sinh mạng và tư tưởng của hai người kết nối thật chặt chẽ như môi hở răng lạnh, nhưng Hồ hoặc có hiệu quả khống chế tinh thần cũng rất kỳ diệu; ở một trình độ nào đó, nó có thể gia tăng địa vị của người thi thuật ở trong lòng người bị khống chế. Nếu kẻ bị không chế là người có ý chí bạc nhược thì sau này sẽ bị người thi thuật hoàn toàn nắm giữ trong lòng bàn tay, nói gì nghe nấy. Trường hợp đó cũng giống như hoàn cảnh của Trụ vương bị Đắc Kỷ mê hoặc vậy, trở thành một kẻ hôn quân vô đạo.

- Nhân thể nghệ thuật!

Ánh mắt sắc bén của Mộ Dung Thiên rơi lên người Đình Đình, rồi nói tiếp:

- Tô San, chẳng lẽ nàng không phát hiện ra sao? Thân thể con người chính là vật thể đẹp nhất trên đời này, tỷ như chiếc eo nhỏ nhắn của nàng đây này. Nàng có thấy nó mềm mại, đáng yêu lắm không? Rồi lại còn bờ mông tròn trịa và đàn hồi nữa này, có phải là rất ư hoàn mỹ hay không? Đúng là mỹ cảnh làm say đắm lòng người mà!

Mộ Dung Thiên vừa nói, ánh mắt vừa tỏa sáng, nhưng đó không phải là dấu hiệu cuồng nhiệt của một nghệ thuật gia, mà thuần túy chỉ là dấu hiệu của một tên sắc lang mà thôi. Trong lúc nói chuyện, một tay của hắn cũng theo lời nói mà sờ soạng lên từng địa phương mà hắn vừa nhắc đến.

Đình Đình cố gắng chịu đựng những khoái cảm kỳ lạ truyền đến sau mỗi một cái vuốt ve của hắn, trong lòng thầm mắng: "Đồ sắc lang chết bầm, muốn sờ soạng người ta thì nói thẳng đi, còn bày đặt mượn cớ nữa." Rốt cuộc nàng cũng lĩnh giáo triệt để bộ mặt giả dối và trắng trợn đáng ghét của hắn.

Mộ Dung Thiên vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt những lời buồn nôn của hắn:

- À, thần ca ngợi nét đẹp của chúng ta, chỉ có ngài mới có thể sáng tạo ra nhân thể hoàn mỹ như vậy, khiến cho lòng yêu thích vẻ đẹp của chúng ta được cực kỳ thỏa mãn....

Bàn tay của hắn lại bất tri bất giác lần mò đến gần đồi ngực cao vút của nàng, đồng thời còn giả như vô ý chạm ngón tay vào mép ngực của nàng một chút, còn miệng thì không ngừng tấm tắc khen lấy khen để.

Đình Đình bị những cái chạm nhẹ của tên sắc lang lão luyện này khiến cho xuân tâm dạt dào gợn sóng, nhưng Hồ hoặc chỉ có thể thực hiện trong lúc người thi triển có tinh thần thanh tĩnh, do đó nàng phải cố gắng dằn nén khát vọng của mình xuống, để tránh bị lọt vào hoàn cảnh hoàn toàn mê đắm trong lạc thú, chừng đó thì mình lại bị tiền mất tật mang.

Hai mắt của Mộ Dung Thiên lại hiện lên quang mang dâm đãng:

- Tô San, nàng nghĩ nhân thể có phải là tác phẩm nghệ thuật đẹp nhất trên đời hay không?

Đình Đình thản nhiên cười nói:

- Đúng vậy, Khải Lý tiên sinh, ngài còn do dự gì nữa?

Vừa dứt lời, nàng liền nắm tay hắn đặt lên ngực của mình. Tuy đã có chuẩn bị từ sớm, nhưng lúc này nàng vẫn cảm thấy hoảng sợ, bởi vì cảm giác này so với trong tưởng tượng thì tựa hồ như còn đáng sợ hơn nhiều lắm.

Mộ Dung Thiên không ngờ nàng lại dám phóng đãng tới như vậy, trong lúc không phòng bị, hắn liền rùng mình một cái, nhờ vậy mà thần trí cũng tỉnh táo lại đôi chút. Hắn vội vàng thốt:

- Ấy, chúng ta hãy tham khảo từng bước một đã.

Lúc này biểu tình gian manh của hắn trông thật giống như một trung niên đại thúc biến thái vậy:

- Tiểu muội muội, muốn ăn kẹo không? Theo đại thúc đi, ta sẽ cho kẹo nè.

Sau khi rút tay về, Mộ Dung Thiên lại từ tốn giúp Đình Đình thoát y và nói:

- Tô San, thân thể của nàng là một tác phẩm nghệ thuật rất hoàn mỹ, mà ta lại là người yêu thích cái đẹp nên thực sự không thể chống đỡ được nó, và nó chính là lực hấp dẫn mạnh nhất đối với ta đấy....

Mộ Dung Thiên vẫn tiếp tục lầm bầm cho đến khi nhìn thấy cơ thể trắng tinh như bạch ngọc thì thốt không nên lời nữa. Đúng là quốc sắc thiên hương, chiếc cổ ngọc giống như thiên nga, cánh tay trắng muốt như ngó sen, eo thon nhỏ nhắn mảnh khảnh, bụng dưới bằng phẳng trơn tru, chiếc rốn bé xíu đầy gợi cảm, cặp đùi thon dài xinh đẹp, toàn bộ đều lộ rõ mồn một không sót chỗ nào. Chỉ còn lại chiếc quần lót che kín thủy mật đào nguyên, một địa phương thần bí và mê hoặc nhất của nữ nhân, lúc này nó như ẩn như hiện sau lớp vải mỏng đó. Từng bộ vị đều được sắp đặt rất cẩn thận, vô luận phân tích từng bộ phận một, hoặc là phân tích toàn diện, chúng đều rất hoàn mỹ. Nếu như lúc bắt đầu Mộ Dung Thiên chỉ là mượn cớ, thì hiện tại hắn phải thừa nhận, cơ thể của Đình Đình quả thật là một kiệt tác của ông trời, hoàn toàn xứng đáng là một tác phẩm nghệ thuật.

Mặc dù trước đây Đình Đình cũng có vài lần cố tình quyến rũ hắn, nhưng lúc đó hắn chỉ dám đứng xa xa để ngắm mà thôi; vả lại lập trường của hai người không rõ ràng, do đó mà hắn đâu có dịp chăm chú thưởng lãm như ngay lúc này.

Ánh mắt của tên sắc lang tham lam lướt đi khắp nơi trên thân thể của Đình Đình, không bỏ qua một chỗ nào, bởi vì mỗi một địa phương đều tràn ngập mỹ cảm. Đương nhiên, ngoài thưởng thức vẻ đẹp ra, hắn còn nổi lên niềm khao khát chiếm hữu nữa. Điều đó khiến cho hắn nhịn không được mà nuốt ực một ngụm nước bọt. Lúc này hắn như nửa quỳ trên mặt đất, một tay thì nhẹ nhàng kéo hai chân đang khép chặt của Đình Đình ra, còn tay còn lại thì đưa đến gần chiếc quần lót của nàng.

- Khải Lý tiên sinh, đừng vậy mà!

Đình Đình cố ý giữ tay hắn lại, đồng thời làm ra vẻ nửa chịu nửa không, nói:

- Ngài thật là đáng ghét nha.....

Lời nàng chưa dứt thì Mộ Dung Thiên gấp gáp cười nói:

- Tô San, không cần phải ngượng ngùng, nhân thể nghệ thuật là bộ môn nghệ thuật rất cao thượng, chúng ta không nên nhìn nó với ánh mắt của phàm phu tục tử, nhất định phải nhìn thật rõ cho đến nơi đến chốn mới được.

Vừa nói, đôi tay của tên sắc lang cũng vừa hành động. Trong lúc ý chí của Đình Đình hơi bị dao động, hắn liền nhanh chóng kéo luôn chiếc quần lót rời khỏi chân nàng.

Không đợi cho Mộ Dung Thiên kịp nhìn rõ việc gì, Đình Đình lập tức khép chặt hai chân lại, không để lộ mỹ cảnh ra ngoài.

Mộ Dung Thiên thở dài nói:

- Ài, nàng làm vậy là đã bóp chết lòng nhiệt thành của một tín đồ yêu cái đẹp cuồng nhiệt rồi.

Khuôn mặt của Đình Đình chợt bừng đỏ ra đến mang tai, thậm chí cả chiếc cổ trắng ngần cũng đỏ rần lên nữa, không biết đó là do nàng cố ý giả thành như thế hay là đã thật sự động tình, lúc này nàng cúi đầu ngượng ngùng nói:

- Khải Lý tiên sinh, ta thấy hơi khẩn trương, ta....ta còn chưa kịp chuẩn bị đầy đủ tinh thần mà.

Mộ Dung Thiên nắm tay nàng, nói:

- Không sao đâu, cứ nghĩ đây là buổi tối vui vẻ của chúng ta, ta dám cam đoan như thế.

Nói xong, hắn lại tách hai chân nàng ra. Lọt vào tầm mắt của tên sắc lang là một mỹ cảnh khiến hắn lập tức bị đình chỉ hô hấp luôn. Quả đồi nhỏ như quả quýt sau khi được lột vỏ, tươi mới mơn mởn, nửa khép nửa hở lại mang tính kích thích hơn bất cứ bộ phim cấp ba nào nhiều lắm.

Huyết dịch lập tức xông lên não và hạ thể của tên sắc lang, khiến cho thời gian phát tác công hiệu của thuốc càng ngắn hơn. Mộ Dung Thiên cảm thấy miệng khô lưỡi rát, hắn nghĩ mình cũng sắp bị nổ tung tới nơi rồi. Bao nhiêu lời "bình phẩm nghệ thuật" đều trở thành dư thừa, trong lòng hắn lúc này chỉ còn lại dục vọng và ý đồ tìm cách gấp rút phát tiết mà thôi.

Thế rồi Mộ Dung Thiên cũng nhanh chóng trút bỏ y phục của mình, toàn thân trần như nhộng hiện ra trước mắt mỹ nữ, đồng thời hắn liền thô lỗ kéo đầu của Đình Đình ghì sát vào hạ thể của mình.

Đình Đình biết hắn muốn gì, thế rồi khẽ há miệng ngậm lấy "tiểu huynh đệ" đang nóng hổi của hắn.

- Oh yeah!

Mộ Dung Thiên thống khoái buông ra tiếng rên đầy thỏa mãn.

Đình Đình cùng lượt sử dụng cả đôi môi nhỏ nhắn và chiếc lưỡi mềm mại của mình, khiến cho hắn được sung sướng hơn tiên. Sở học của Vu nữ rất rộng rãi, mà một trong những bộ môn hàng đầu chính là kỹ thuật phòng the, làm sao để khiến nam nhân được cực khoái, do đó mới có thể tăng cao hiệu lực của Hồ hoặc. Đương nhiên, đối tượng trong lúc các nàng thực tập chỉ là những loại thực vật gì đó, chứ không phải là nam nhân chân chính.

Nguyên bản Mộ Dung Thiên chỉ muốn mượn miệng của nàng để giải quyết vấn đề mà thôi, nhưng dưới tác dụng của thuốc, ý chí của hắn cũng bị yếu đi rất nhiều, do đó mà lúc này lại càng không thể khống chế được. Chết thì chết, dù lão tử có chết thì cũng phải chiếm hữu nữ nhân còn quyến rũ hơn cả hồ ly này mới được. Thế rồi một tay của hắn ấn mạnh Đình Đình ngã xuống giường, đồng thời toàn thân cũng áp sát tới, bắt đầu tham khảo một loại nghệ thuật khác - nghệ thuật tình dục.

Ma pháp đăng vụt tắt, rèm trướng buông xuống, trong phòng tối đen chỉ còn lại tiếng thở dốc của những người đang có huyết mạch sôi sục, nguyên thủy nhưng mãnh liệt, giai nhân và quái vật đang trình diễn vở kịch rất nóng bỏng.

Lúc này ở một nơi xa khác trong thành, Khiết Tây Tạp cũng lên giường đi ngủ, nàng thầm nhủ: "Khà, thật là nôn, chờ thêm hai ngày nữa, khi tên kia bị dược lực phát tán thì sẽ có màn hay để xem rồi."

Chỉ tiếc là nàng đã không biết, màn hay của hắn đã xảy ra rồi, còn màn hay của nàng thì sẽ do chính nàng biểu diễn mà thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.