Tân Địch Á còn chưa kịp lo lắng hay chối từ thì đã bị kéo ra sàn nhảy rồi.
Sàn nhảy rộng rãi chỉ một màu đen kịt, không ai có thể thấy được diện mạo và vóc người của đối tượng khiêu vũ của mình, chỉ có thể thông qua y phục và tiếng gió mà phán đoán hành động của người ta, để tránh khỏi việc "tông xe" với những người khác trong lúc đang khiêu vũ. Khúc nhạc "Anh hùng và mỹ nữ" từ lâu đã là một khúc nhạc rất lãng mạn trên đại lục, phối hợp với thời khắc lãng mạn này thật không còn gì hợp hơn.
Trong lòng Tân Địch Á cảm thấy hơi khẩn trương, bàn tay của người kia tuy hơi thô ráp, nhưng lại dầy rộng rắn chắc, tràn ngập cảm giác an toàn khiến người ta có thể nương tựa được.
Tân Địch Á vẫn lâng lâng với cảm giác như thực như ảo, nàng cũng dùng Tụ Âm thuật lên tiếng hỏi:
- Sử Mật Tư tiên sinh, tại sao chàng lại có mặt ở đây? Úi chà....
Mộ Dung Thiên trong lúc nhất thời nghĩ không ra được lý do nào tốt để nói với nàng.
Thiếu nữ mới yêu lúc nào cũng đặc biệt mẫn cảm, trong lúc Tân Địch Á đang suy nghĩ xem không biết đối phương có phải là cũng thích mình hay không, nhưng chỉ vì không thể bại lộ thân phận nên mới âm thầm bám theo sau, vừa nghĩ đến đó thì nàng vừa e thẹn lại đồng thời cảm thấy vô cùng mừng rỡ.
Nữ nhân thông minh đương nhiên hiểu rõ khi nam nhân ngượng ngùng thì nên giải vây cho hắn, thế là nàng cười hỏi:
- Ta biết rồi, có phải là chàng có việc quan trọng ở Tạp Lộ Tư nên đến đây để giải quyết hay không?
Lý do này quả là cũ đến nỗi không thể còn gì cũ hơn được nữa, nhưng đó là đối với tên sắc lang thôi, còn như nó được thốt ra từ miệng của Tân Địch Á thì lại khác hẳn, rõ ràng là một lý do tốt để hạ đài cho hắn, vì vậy mà hắn thừa cơ nói luôn:
- Phải, phải, không sai, khà khà, không ngờ nhờ vậy mà lại gặp được Tân Địch Á tiểu thư, thật là may mắn!
Tuy rằng trong bóng đêm không thể nhìn thấy động tác của đối phương, nhưng lần đầu tiên hai người phối hợp thì lại rất ăn ý. Vũ đạo nguyên bản là cần dụng tâm để thể hội, động tác phải nhẹ nhàng uyển chuyển, nối liền chặt chẽ, và thoải mái tự nhiên. Để đạt đến trình độ này thì đôi bạn khiêu vũ phải là một đôi vũ giả thật là ưu tú mới được, trước đây mỗi lần tham gia yến hội thì Mộ Dung Thiên trên cơ bản chỉ là ứng phó mà thôi, chứ chưa từng thử nếm qua tư vị kỳ diệu này, nên giờ đây hắn rất hưng phấn, và cứ say sưa thả mình trong vũ khúc. Trong lúc bất tri bất giác, một tay của hắn hạ xuống thấp và vịn ở chiếc eo thon nhỏ của Tân Địch Á, phân nửa là vì động tác này rất cần thiết trong lúc khiêu vũ, phân nửa còn lại là có thể nhân đó mà "du hạ" xuống dưới thêm. Từ trước tới nay, trong mấy lần ngấm ngầm gặp gỡ Tân Địch Á, lúc nào hắn cũng được tương đối gần gũi với nàng, nhưng thủy chung vẫn chỉ là bạn tri kỷ, và hai người vẫn chưa vượt qua lễ số. Mỗi lần xuất hiện thì Mộ Dung Thiên vẫn một mực sắm vai Sử Mật Tư, trước sau vẫn duy trì phong độ quân tử ưu nhã, mà Tân Địch Á thì luôn có biểu hiện của một thục nữ. Do đó mà lúc này chính là một cơ hội tốt, thích hợp để tiến xa hơn, Mộ Dung Thiên tất nhiên sẽ không để lỡ mất dịp này.
Bàn tay của tên sắc lang đặt nhẹ trên chiếc eo nhỏ xinh xắn và rất đàn hồi, tuy còn cách một lớp y phục nhưng hắn vẫn cảm nhận được sự trơn tuột và mềm mại. Mộ Dung Thiên không phải là một kẻ nông cạn thiếu kinh nghiệm nên đoán rằng loại nữ tử thế này khi ở trên giường thì nhất định sẽ rất cuồng nhiệt, huống hồ chi nàng còn là một tòa băng sơn. Có bao nhiêu người đã thấy qua thời khắc mỹ lệ nhất khi băng sơn bị nung chảy đâu nào, vì vậy mà hắn không khỏi có chút ý nghĩ kỳ quái.
Khi cảm nhận được bàn tay của Mộ Dung Thiên đặt lên eo mình, Tân Địch Á khẽ run lên nhè nhẹ. Đây là lần thứ ba nàng cùng một nam tử xa lạ tiếp xúc thân mật, hai lần trước là do hắn và nàng đụng độ với quỷ thú Oa Đề và Kình Thôn, nhưng lúc đó đều là những lúc cực kỳ nguy hiểm, nên nàng không rảnh để nghĩ nhiều, còn tình hình lúc này thì lại khác xa nhiều lắm.
Loại cảm giác này rất kỳ lạ, từng luồng hơi ấm cứ truyền vào từ lòng bàn tay của hắn, da thịt mềm mại của nàng được bàn tay thô ráp đó vuốt nhè nhẹ khiến nàng cảm thấy như bị điện giật vậy. Lúc này toàn thân nàng y như là đang ở trong đám mây, lâng lâng bay bổng rất là thoải mái. Tân Địch Á chẳng những không hề nổi lên ý nghĩ chán ghét, mà trái lại còn cảm thấy thích thú loại cảm giác này nữa. Một tay của nàng cũng đặt trên bờ vai của Mộ Dung Thiên, đổi thành tư thế khiêu vũ giao tế.
Mộ Dung Thiên đang thích thú hưởng thụ chiếc eo nhỏ nhắn cùng mùi u hương tỏa ra từ cơ thể của người ngọc thì hắn chợt phát hiện ra khuôn mặt của Tân Địch Á đang từ từ áp sát lại. Hắn thấy vậy thì hơi kinh hãi, chẳng lẽ nàng lại hào phóng đến như vậy, muốn mượn bóng tối để hôn mình? Thật là quá kích thích đi! Mộ Dung Thiên mừng rơn, khấp khởi chờ đợi, thế nhưng đôi môi anh đào của mỹ nhân lại kề sát vào bên tai hắn, thở ra luồng u hương thơm ngát như lan như xạ, thì thầm:
- Sử Mật Tư tiên sinh, chàng có nhận xét thế nào về Tân Địch Á?
Mộ Dung Thiên không biết tại sao nàng lại hỏi như vậy, do đó đương nhiên là phải vuốt mông ngựa rồi:
- Tiểu thư là một trang quốc sắc thiên huơng, lan tâm huệ chất, băng tuyết thông minh, bất luận là một nam nhân có sinh lý bình thường nào cũng đều bị khuynh đảo vì nàng.
Tân Địch Á buột miệng thốt:
- Vậy chàng có thể đề hôn với gia tộc của thiếp được chăng?
- Hơ....
Mộ Dung Thiên thoáng sửng sốt.
Một nữ tử truyền thống và bảo thủ như Tân Địch Á vậy mà rốt cuộc lại đi bày tỏ tình ái với một nam nhân thì đó quả là chuyện cực kỳ xấu hổ. Thế nhưng khi nàng mới bắt đầu thì đã bỏ đi sự rụt rè, bỏ đi hết tất cả những sự cố chấp và quan niệm của bản thân, nàng phải nắm lấy cơ hội cuối cùng này để tranh thủ hạnh phúc mà từ nhỏ đến lớn mình vẫn hằng ước ao. Nếu nàng không chủ động truy cầu nó thì nàng vĩnh viễn sẽ không bao giờ có được nó, vì vậy nên mới nói tiếp:
- Sử Mật Tư tiên sinh, tuy rằng rất mạo muội, nhưng gia tộc ta vốn có ý định muốn tác hợp cho ta với tên thượng cấp đáng ghét kia, trong khi đó, ta......ta chỉ thích người....
Nói đến đoạn cuối thì giọng của nàng trở nên nhỏ như tiếng muỗi vo ve vậy. Cũng may hoàn cảnh lúc này lại tối như mực, nếu không thì người ta sẽ thấy được khuôn mặt của nàng đang đỏ rực như quả táo chín vậy.
Tuy đang rất xấu hổ, nhưng đôi tai của Tân Địch Á thì lại đang căng lên, khẩn trương chờ đợi câu trả lời của gã nam nhân kia. Nếu như từ miệng hắn thốt ra một chữ "không" thôi thì ngoài việc cực kỳ xấu hổ ra, mà cả niềm hy vọng duy nhất của nàng cũng sẽ tan biến mất.
Nàng lẳng lặng chờ đợi một lúc thật lâu, rốt cuộc đối phương cũng lên tiếng:
- Xin lỗi......
Vừa nghe qua hai tiếng này, cõi lòng của Tân Địch Á như vỡ ra từng mảnh, thật là chua xót bẽ bàng. Dường như chư thần chẳng hề thương tiếc và chiếu cố cho nàng vậy. Thế nhưng khi nàng cảm thấy tâm mình như tro tàn thì những lời tiếp theo của đối phương lại vang lên và khơi lên niềm hy vọng tràn trề.
- Xin lỗi tiểu thư, ta cũng rất thích nàng, nhưng vì ta còn có nỗi khổ riêng nên chưa thể làm gì được, nàng có thể cho ta thời gian hay không?
Mộ Dung Thiên cũng đang chờ đợi một cơ hội, đó là cơ hội để biểu hiện lòng trung thành tuyệt đối của hắn đối với Tát La, vĩnh viễn sẽ không phản bội; đến khi đó thì hắn mới có thể nói ra thân phận La Địch và chuyện phản quốc ở Lam Nguyệt đế quốc cho những người thân nhất như là Mâu Cơ, Hải Luân Na, vv....biết.
Sự tình thay đổi đột ngột, thì ra cảm giác được yêu thương chiếu cố lại tuyệt diệu đến như vậy. Tân Địch Á mừng rỡ hỏi:
- Sử Mật Tư, xin hãy thành thật cho ta biết, chàng......chàng không gạt ta chứ?
Mộ Dung Thiên không chút do dự mà đáp ngay với giọng đầy quả quyết:
- Thần Thành Thật Mễ Địch Lạc ở trên, nếu như ta có nửa lời dối trá, xin hãy biến ta thành kẻ nghèo.....
Lời chưa dứt, bờ môi của hắn đã bị một bàn tay nhỏ bé che lại, tiếp theo đó là thanh âm tràn ngập niềm vui sướng của Tân Địch Á vang lên:
- Ta tin tưởng chàng, Sử Mật Tư! Ta thật là cao hứng, rất là cao hứng!
Nhìn thấy nàng từ một nữ tử cô đơn tịch mịch khiến cho bất luận là ai cũng muốn chia sẻ nỗi thống khổ với nàng giờ đây lại biến thành một nữ tử kiên cường, Mộ Dung Thiên bất giác không thể tự kiềm chế được lòng thương tiếc của mình đối với nàng, thế rồi hắn cúi mặt sát vào mặt nàng để tìm làn môi ướt át và nóng ấm.
Tân Địch Á bị hắn hôn bất ngờ nên không kịp phòng bị, nhưng nàng cũng không hề chống cự, trái lại còn áp sát vào người hắn hơn, đôi tay ngọc ôm lấy hắn thật chặt, giống như là đang ôm giữ lấy hy vọng và tương lai của mình vậy.
Mộ Dung Thiên dịu dàng dùng lưỡi khai mở đôi hàm răng của mỹ nhân, rồi tham lam quấn lấy chiếc lưỡi thơm tho mềm mại của nàng. Tân Địch Á lần đầu nếm được vị ngọt của tình yêu, đối với sự khiêu khích của tên sắc lang già dặn kinh nghiệm kia, nàng liền nhanh chóng bị chìm đắm trong cảm giác mê ly ngay. Lúc này ở xung quanh đôi tình lữ vẫn có người qua qua lại lại, điều đó khiến cho hai kẻ đang yêu vụng trộm càng cảm thấy đặc biệt kích thích hơn.
Bàn tay to lớn của Mộ Dung Thiên đang đặt ở trên eo nàng bắt đầu di chuyển và xoa nhè nhẹ trên lưng mỹ nhân, thân thể hai người dán sát vào nhau, một người bị áp lực gò bó lâu ngày, đến khi nước tràn bờ thì sức bùng nổ còn mãnh liệt hơn bao giờ hết. Trong cơn tình cảm dạt dào, Tân Địch Á vòng tay ôm chặt lấy tấm lưng vững chắc của ý trung nhân, dù cho lúc này Mộ Dung Thiên có muốn nàng trao ra tấm thân xử nữ thì nàng cũng sẽ không do dự mà đáp ứng ngay.
Đúng vào lúc Băng Sơn mỹ nữ bị nụ hôn đầu đời làm cho đê mê đến nỗi nhịn không được mà muốn phát ra tiếng rên thống khoái, thì bỗng nhiên nàng cảm thấy đôi môi của mình được nới lỏng ra, sau đó thì đôi tay đang ôm chặt nàng cũng buông ra nốt.
- Tân Địch Á, ta phải đi rồi. Ta rất cao hứng vì được cùng nàng trải qua một đêm tuyệt diệu thế này. Ta hy vọng sự việc xảy ra trong buổi tiệc vãn giữa chúng ta đêm nay sẽ xảy ra hằng ngày và mãi mãi về sau cũng vậy.
Thời gian hạnh phúc lúc nào cũng rất ngắn ngủi, thì ra khúc nhạc cuối buổi tiệc đã kết thúc. Tân Địch Á vừa thích vừa lo, thích là vì lời nói của hắn còn mang ý muốn kết thành phu thê với mình, còn lo là vì đã đến lúc từ biệt, không biết đến bao giờ mới có thể gặp lại. Mỗi lần hắn ra đi đều là những lúc nằm ngoài ý liệu của người ta.
- Sử Mật Tư, thiếp sẽ chờ chàng!
Những lời này là do Tân Địch Á dùng ý niệm để nói với hắn thông qua Linh Tê châu. Từ Linh Tê châu cũng nhanh chóng truyền lại thanh âm:
- Tân Địch Á, xin nàng hãy dũng cảm đối mặt với tất cả gian nan trắc trở, ta sẽ tùy thời mà thủ hộ ở bên cạnh nàng.
Lời đó vang lên tựa như một liều thuốc trợ tim vậy, Tân Địch Á bỗng nhiên không còn thấy sợ bóng tối nữa, kỳ thật nguyên bản không phải là nàng sợ bóng tối, nhưng vì nó luôn khơi lên nỗi cô độc tịch mịch nên nàng mới sợ mà thôi. Nam nhân kia quả thật là thần thông quảng đại, hắn đúng là có thể bất tri bất giác mà âm thầm bảo vệ nàng. Chỉ nghĩ tới đó thôi thì Tân Địch Á đã cảm nhận được một chốn nương tựa mạnh mẽ và đầy an toàn không gì sánh được cho mình dựa vào.
Lúc này đèn đóm trong khách sảnh chợt bừng sáng, chúng nhân đều kinh ngạc phát hiện ra nàng Băng Sơn mỹ nữ cũng có mặt trên sàn nhảy, không biết kẻ nào đã may mắn được cùng nàng khiêu vũ nhỉ? Ai nấy cũng đều cảm thấy cực kỳ hối hận, bởi vì cơ hội thế này rất là hy hữu, mà càng khó hiểu hơn là khuôn mặt kiều diễm của nàng lúc này lại đỏ rần, lẽ nào tên tiểu tử kia đã lợi dụng bóng đêm mà "chấm mút" với người ngọc? Thế là ai nấy cũng đều vừa thèm thuồng vừa ganh ghét đối với tên tiểu tử giấu mặt đó, giờ đây một khi mỹ nhân đã trải qua kinh nghiệm bị lợi dụng thì từ nay về sau thế nào cũng sẽ cẩn thận hơn cho xem. Tân Địch Á không nhìn ánh mắt của mọi người, mà chỉ đưa mắt quan sát khắp phòng, nhưng đập vào mắt nàng chỉ là vô số hình ảnh của ngưu đầu mã diện hoặc là yêu ma quỷ quái khiến nàng hoa cả mắt, đâu thể nào nhận ra nam tử kia trong đám người đó được.
Chỉ thấy Mộ Dung Thiên cười hì hì bước ra hỏi:
- Tân Địch Á tiểu thư, nàng đang tìm ai vậy? Chẳng hay ta có thể giúp chút sức không?
Tân Địch Á chẳng thèm nhìn đến hắn một mắt, xẳng giọng nói:
- Mặc kệ ta, không có gì.
Nói xong thì nàng liền quay trở về chiếc ghế mình đã ngồi lúc nãy. Lúc này đây, tâm cảnh của nàng so với trước khi nếm qua nụ hôn cuồng nhiệt lúc nãy không hề giống nhau. Giờ đây trong lòng nàng tràn ngập hy vọng tươi sáng, vì biết được người đó luôn bí mật bảo vệ mình, nên đối với tên thượng cấp khả ố kia thì nàng cũng không cần suốt ngày phải cẩn thận đề phòng nữa, rồi khiến cho bản thân bị áp lực nặng nề. Chỉ tiếc rằng Tân Địch Á không hề biết được, cái tên sắc lang đáng ghét kia lại cũng chính là người bảo vệ nàng chứ nào phải ai khác.