Dị Giới Dược Sư

Chương 289: Chương 289: Phục Chúng






- À, thật là thoải mái!

Không khí tươi mát của buổi sáng sớm tại Lăng Ba Nhã Trúc thật khiến người ta cảm thấy sảng khoái, Mộ Dung Thiên tham lam hít sâu vài hơi, đắm mình trong bầu không khí đó.

- Kót két!

Cánh cửa của gian phòng đối diện bên kia hành lang, và cũng tức là phòng ngủ của Tư Tháp Tây Á, chợt mở ra. Nữ thành chủ này đã bị dằn vặt suốt đêm qua, nên trông tinh thần có vẻ sa sút lắm.

Mộ Dung Thiên đứng từ xa chào hỏi:

- Thành chủ, chào buổi sáng!

- Chào buổi sáng, Đan Ni Tư đại nhân!

Tư Tháp Tây Á vừa trả lời thì cũng vẫn rất kinh ngạc, bởi vì "cuộc chiến" đêm qua kéo dài tới nửa đêm mới kết thúc, không ngờ mới sáng sớm mà hắn đã dậy rồi, hơn nữa tinh thần còn bay bổng, không hề có dấu hiệu mệt mỏi gì. Tư Tháp Tây Á từng nghe một số quý phụ nói qua, sau mỗi khi nam nhân trải qua chuyện gối chăn thì sẽ tiêu hao rất nhiều tinh lực. Nếu lời đồn đãi là không sai, vậy thì người này quả thật rất cường tráng.

Khi hai người tiến lại gần nhau, Mộ Dung Thiên nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy vì thiếu ngủ của nàng thì liền kêu lên:

- Thành chủ, nàng bị sao vậy? Bộ đêm qua thức khuya lắm sao?

Hắn nói tới đây, thì lại nói tiếp với giọng đầy thấm thía:

- Nữ nhân tốt nhất là nên nghỉ ngơi cho đầy đủ, như vậy mới có lợi cho dung nhan, dù có làm việc thì cũng không nên làm quá sức.

Nghe mấy lời khuyên nhủ của Mộ Dung Thiên, Tư Tháp Tây Á cũng chẳng biết nói sao nữa, chỉ nghĩ thầm: "Hừ, tất cả đều là do tiểu tử báo hại ta thôi."

Mộ Dung Thiên vươn vai rõ dài, rồi lại nói:

- Nơi này thật là tốt, từ lúc chào đời đến nay, đêm qua là đêm mà ta ngủ được thoải mái nhất.

Tư Tháp Tây Á nghe vậy thì lại nghĩ tiếp: "Tối qua là đêm đầu tiên ta bị mất ngủ đây này!" Tuy nghĩ vậy nhưng nàng không hề nói ra miệng.

Tư Tháp Tây Á khó có được hai ngày rảnh rỗi nên nàng nhân thời gian này mà đưa Mộ Dung Thiên đi dạo khắp thành để nắm rõ tình hình các nơi.

Kết hợp với tư liệu có được trước khi tới đây, Mộ Dung Thiên đã có nhận thức sơ bộ đối với tòa thành cấp một Mễ Kỳ Tư, nó nằm sát phía bắc Tát La này không hề vững chãi như trong tưởng tượng, ngoại trừ Gia La Đại Lỗ Sắt, Đinh Phật Nhĩ... mấy chục thành thị cấp hai, cấp ba, cấp bốn dưới quyền ra, đảo thành gần nhất cũng cách đây hơn năm mươi hải lý.

Với vị trí địa lý xa xôi như thế, Mễ Kỳ Tư vô hình trung đã bị cô lập và hoàn toàn cách xa Tát La, kỳ thật nó cũng không khác một tiểu vương quốc là bao. Hơn nữa, Mễ Kỳ Tư cùng với những thành nhỏ dưới quyền hạt đều nằm ở các hải khu Mã Tắc Âu, Phổ La Vượng, và Đặc Lặc, ba nơi giao nhau mà tạo thành một vùng tam giác. Mọi người đều biết nơi hải vực giao nhau chính là môi trường yêu thích của biến dị ma thú, mà ma thú thì có rất nhiều chủng loại, và chủng loại nào cũng dũng mãnh tuyệt luân. Vậy thì thành thị ở gần nơi ba hải vực giao nhau này nguy hiểm tới cỡ nào không nói cũng biết rồi.

Về việc cứu viện cấp thời thì hầu như khả năng không lớn lắm, bởi vì nếu xuất phát từ hòn đảo nhỏ gần đó nhất thì cũng phải đi xuyên qua năm mươi hải lý rất nguy hiểm. Bình thường thì khoảng cách đó cũng không phải là xa xôi gì, nhưng trong thời kỳ ma thú bạo động thì nó chính là khoảng cách của sinh tử, bởi vì lúc đó sẽ có rất nhiều ma thú hung tàn từ trong biển mà bò lên thuyền. Cho dù là những hải sủng có thân hình trung bình và lớn cũng không có tác dụng bảo vệ người ở trên thuyền được; hơn nữa, ở trung tâm của các hải khu giao nhau, vô luận từ phương hướng nào vào thành cũng đều có khả năng sẽ gặp biến dị ma thú dẫn theo hàng bầy hàng đàn ma thú đến tập kích, cả thịt xương cũng không còn. Bởi vậy mà trong mỗi lần ma thú bạo động, trên cơ bản thì Mễ Kỳ Tư chỉ có thể trông vào lực lượng của mình mà thôi, nhưng còn có một vấn đề khác, đó là tính nguy hiểm ở đây rất lớn, do đó mà có rất ít người muốn tình nguyện làm một thành viên thủ thành tại Mễ Kỳ Tư.

Nếu như là trước kia, công hội sẽ cưỡng chế những kẻ xui xẻo đến đây làm việc, nhưng hiện nay thì tình thế không còn giống lúc trước nữa. Từ xưa tới nay, trong mỗi lần ma thú bạo động, Lam Nguyệt vẫn thường viện trợ cho Tát La vốn là một đảo quốc có lực lượng bạc nhược, nhưng lần này họ chắc chắn sẽ khoanh tay đứng nhìn chứ không theo lệ cũ nữa. Vì dã tâm bành trướng, Lam Nguyệt vẫn luôn muốn nuốt lấy các nước trung lập để làm căn cứ điểm cho mình, nhưng vì đụng phải các đảo quốc có chính sách độc lập như Tát La, nên đã khơi dậy lửa giận của họ, chính vì vậy mà họ có khả năng sẽ không viện trợ cho các quốc gia trung lập nữa. Thậm chí họ còn có thể thừa nước đục thả câu, đợi sau khi ma thú bạo động, các quốc gia trung lập bị hao tổn nguyên khí nặng nề, vậy thì lúc đó họ sẽ phát động chiến tranh. Vì vậy mà các hải quốc không thể trông cậy vào ngoại viện, thậm chí cả đảo quốc mạnh nhất là Tát La cũng phải cắt ra đại bộ phận quân lực để giúp đỡ cho các nước nhỏ hơn, nếu không thì rất có thể vì sợ ma thú bạo động mà họ sẽ quy thuận Lam Nguyệt để xin được bảo vệ, rồi từ đó mà thế lực liên minh của các quốc gia trung lập sẽ bị thôn tính dần, và sau đó sẽ dẫn đến việc hoàn toàn sụp đổ.

Thế là Tát La đã khó lại càng gặp khó, phải đối mặt với hoàn cảnh trắc trở mà từ xưa tới nay chưa từng có, mà Mễ Kỳ Tư cũng không thể kỳ vọng vào binh lực chi viện của công hội. Tòa thành thị cấp một này ở cách xa Tát La như vậy, thật chẳng khác nào mất đi sự đùm bọc chở che của mẫu thân nên chỉ có thể dựa vào chính đôi tay của mình để sinh tồn mà thôi. Do đó mà không lạ gì khi tân thành thủ đến đây, dân chúng đều đổ xô ra đường để chiêm ngưỡng dung nhan của hắn, nhưng rồi sau đó thì ai nấy cũng đều thất vọng khi nhìn thấy một kẻ vô danh tiểu tốt như Mộ Dung Thiên.

Trước kia tuy Tư Tháp Tây Á đã từng đến tòa thành gần nhất là Ngõa Nhĩ Liệt Cơ để bàn việc kết minh hỗ trợ lẫn nhau, nhưng hy vọng rất mong manh, bởi vì nếu muốn trong lúc ma thú công thành mà còn phải chia binh lực ra để đi cứu viện cho người khác thì khả năng đó rất thấp, chứ đừng nói đến việc phải đi qua một chặng đường là năm mươi hải lý đầy nguy hiểm kia. Có lẽ Ngõa Nhĩ Liệt Cơ chỉ vì nể mặt Long vương mà miễn cưỡng đàm phán thôi, đừng thấy lúc Tư Tháp Tây Á ra về vẫn giữ được vẻ bình thản, nhưng chính bản thân nàng cũng hiểu rõ kết quả rồi, chẳng qua chỉ không nói ra trước mặt người khác mà thôi. Khi Mộ Dung Thiên trở thành một phần tử của Mễ Kỳ Tư, nhất là lại đảm nhiệm chức vị thành thủ quan trọng như vậy, tất nhiên là nàng phải nói rõ cho hắn biết nội tình, để hắn còn chuẩn bị sẵn tâm lý nữa.

Ban đầu Mộ Dung Thiên còn tưởng Mạch Khắc Tắc Nhĩ cho mình một chức vụ béo bở gì, nhưng theo tình hình hiện nay thì nó không có tốt như trong tưởng tượng rồi. Mễ Kỳ Tư đúng là một hòn than nóng ở trên tay, nói không chừng làm một chức quan thấp tại một thành nhỏ khác thì còn tốt hơn là làm chức thành thủ ở đây nữa, ít ra thì cũng không đến nỗi phải làm việc cật lực như ở đây, thậm chí còn có thể bị chết bất kỳ lúc nào trong thời kỳ ma thú bạo động nữa. Đương nhiên, lần này tên sắc lang cũng không thấy Long vương có dụng tâm gian trá gì, bởi vì nhị nhi nữ Tư Tháp Tây Á của ông ta cũng bị rơi vào cùng một cảnh ngộ với hắn. Vị cường giả được dân chúng tại các đảo quốc tôn sùng như một vị thần minh tối cao cũng có nỗi khổ bất đắc dĩ của mình, vì vậy mà ông ta chỉ có thể trông cậy vào năng lực của Mộ Dung Thiên mà đánh cuộc một phen.

Đương nhiên, Mạch Khắc Tắc Nhĩ cũng không thể lơ là với sự an toàn của Mộ Dung Thiên, ông ta đã phái thêm mười lăm cao thủ đi theo hắn, ngoài việc giúp đỡ giữ thành ra, họ còn phải bảo vệ cho hắn nữa. Vạn nhất trong lúc ma thú bạo động mà Mễ Kỳ Tư bị công phá, vậy thì bất luận thế nào họ cũng phải tìm đủ mọi phương cách để hộ tống Tư Tháp Tây Á và Mộ Dung Thiên đến thành thị khác an toàn hơn.

Do đích thân Long vương lựa chọn, nên thực lực của mười lăm cao thủ này quả thật rất đáng tin. Chức nghiệp của họ không giống nhau, nào là ma pháp sư, kỵ thuật sĩ, chiến sĩ, liệp nhân (thợ săn), thích khách, cung tiễn thủ, phù chú sư, tế ty, thần quan, ngự thú sứ, kết giới sư, vv....vô luận là tấn công, phòng ngự, hay trị liệu, tất cả đều là những nhân tài ưu tú. Nếu không phải vì đã biết có Lộ Thiến ở bên cạnh Mộ Dung Thiên, thì Mạch Khắc Tắc Nhĩ đã phái thêm một tên Nghĩ Linh sứ cực kỳ lợi hại đi theo hắn rồi.

Trong nhóm cao thủ này, đại đa số đều là người của Long tộc, dù có người không phải thì họ cũng đã theo Long vương nhiều năm, nên hoàn toàn đáng tin. Bọn họ đều trực thuộc dưới quyền sai khiến của Mộ Dung Thiên, ngay cả thành chủ Tư Tháp Tây Á nếu có muốn điều động họ thì trước tiên cũng phải thông qua sự đồng ý của Mộ Dung Thiên mới được. Qua đó có thể thấy Long vương xem trọng Mộ Dung Thiên tới mức nào.

Sau khi đến Mễ Kỳ Tư, vẫn chưa có một quan viên nào đến bái phỏng Mộ Dung Thiên, thật thua xa sự vẻ vang của hắn khi còn làm giám sát sứ. Trong lịch sử, Mễ Kỳ Tư là một tòa thành có tỷ lệ bị công phá nhiều nhất, nó hoàn toàn không giống với những thành thị giàu có khác, người ở đây chỉ quan tâm tới việc bảo vệ tính mạng của mình trong những lúc ma thú bạo động mà thôi, chứ không hề nghĩ tới việc nịnh nọt thượng cấp để được thăng quan tiến chức. Nếu tính mạng không thể bảo toàn được thì dù chức quan có cao tới đâu, hoặc là giàu có cỡ nào cũng chẳng có phúc mà hưởng được.

Hai ngày trôi qua rất nhanh, Mộ Dung Thiên cũng tới lúc phải làm việc, còn Tư Tháp Tây Á thì cũng vùi đầu vào công việc bận rộn của mình, nhưng trước lúc đó, nàng còn kịp thực hiện một việc quan trọng cuối cùng, đó là giới thiệu Mộ Dung Thiên với mấy vị đồng liêu - ba vị phó thành thủ.

- Á Luân, Ngả Lược Đặc, và Luân Đạo Phu, để ta giới thiệu với chư vị, đây là tân nhậm thành thủ Đan Ni Tư đại nhân. Có lẽ chư vị đều biết hết rồi, phải không?

Mộ Dung Thiên gặp được mấy vị phó thành thủ tại vùng tập huấn ở ngoại thành. Trước khi ma thú bạo động, đám binh sĩ ngoài việc tiếp nhận nhiệm vụ ra, họ còn phải tiếp nhận cả những sự huấn luyện không ngừng nghỉ như là thực lực đơn đấu, song nhân hợp kích, tiểu đội trận hình, đoàn thể công phòng, vv....tất cả đều nằm trong phạm vi huấn luyện cả. Có như vậy thì mới mong tiến bộ nhanh chóng, giữa đồng đội cũng có thể phối hợp ăn ý với nhau hơn. Một tòa thành thiếu an toàn như Mễ Kỳ Tư này vừa mang đến áp lực cho mọi người, và vừa mang đến động lực cho họ, vì vậy mà ai nấy cũng đều ra sức luyện tập không biết mệt, điều đó khiến Mộ Dung Thiên rất thỏa mãn.

Ba vị phó thành thủ cũng đích thân đến nơi chỉ điểm cho binh sĩ, thái độ công tác quả thật không có chỗ nào để chỉ trích được. Nhưng chỗ xấu duy nhất chính là sự bất hòa giữa ba người họ, điều này ai cũng có thể nhìn thấy được. Tuy đã được Tư Tháp Tây Á triệu tập nhiều lần, nhưng bọn họ vẫn tỏ ra lạnh nhạt, trên mặt không có chút biểu cảm nào, và lại càng không có sự thân mật khắng khít của chiến hữu với nhau nữa.

Cả ba người họ đều đang ở tuổi tráng niên, trong đó, Á Luân là một Giải nhân (người cua) chiến sĩ, thân thể to lớn cường tráng, hai tay cầm hai chiếc chùy lớn, vừa nhìn cũng biết là hạng người dũng mãnh. Người như vậy thông thường cũng tương đối ngay thẳng và nhanh mồm lẹ miệng. Luân Đạo Phu là người của Tinh Linh tộc, y là một ma pháp sư với dáng vẻ bên ngoài thâm trầm, đầu hơi cúi xuống, lúc nào cũng có vẻ như đang tư lự chuyện gì vậy. Còn Ngả Lược Đặc là một vị cung tiễn thủ, mục quang cực kỳ lợi hại, xem ra nếu gã đi săn mồi thì nhất định sẽ rất đáng sợ.

Tư Tháp Tây Á lại nói tiếp:

- Ta hy vọng chư vị sẽ phối hợp với Đan Ni Tư đại nhân, giúp cho y làm việc được suôn sẻ, mọi công việc chuẩn bị giữ thành cho đợt ma thú bạo động sắp tới đều hoàn thành tốt đẹp.

Nghe xong lời của Tư Tháp Tây Á, ba người chỉ khẽ gật đầu rồi đáp:

- Dạ, thành chủ!

Câu trả lời rất là máy móc, khiến người ta dễ dàng nhìn ra được đó chỉ là câu trả lời lấy lệ, hiển nhiên bọn họ không phục việc một thương nhân vô danh tiểu tốt đến đây làm thành thủ, nên cũng không hề xem trọng hắn. Thì ra ba người này vốn đã từng tranh nhau chức thành thủ, nhưng không ngờ cuối cùng lại bị một kẻ chưa từng có chiến công từ bên ngoài đến giành mất, tất nhiên trong lòng không phục tí nào. Á Luân là một Giải nhân chiến sĩ nên tính tình ngay thẳng bộc trực, thậm chí còn nghiêng đầu sang một bên để biểu lộ ý khinh thường nữa.

- Lời nói của ta....

Tư Tháp Tây Á nói tới đây thì nét tươi cười ưu nhã ở trên mặt tuy vẫn còn, nhưng chỉ có đôi mắt phượng thì bỗng nhiên sáng quắc lên, rồi nói tiếp:

- ...các người đã nghe rõ chưa?

Nàng vừa dứt lời thì một cổ áp lực trầm trọng chợt tỏa ra khắp không trung, tuy vô hình nhưng lại cực mạnh. Đó chính là "Long uy", một môn tuyệt kỹ độc đáo của Long tộc. Trước kia Mộ Dung Thiên đã từng thưởng thức qua một lần, mà người thi triển lúc đó lại là Long vương. Môn tuyệt kỹ này vốn thích hợp với nam nhân hơn, còn nữ nhân thì có rất ít người luyện thành. Giờ đây rõ ràng là Tư Tháp Tây Á cũng luyện được nó, thoạt nhìn thì có vẻ rất tinh thông, nhưng điểm duy nhất khác với Long vương đó là khi nàng thi triển "Long uy", trên mặt lại mang theo nụ cười đầy quyến rũ, vì vậy mà cũng tạo thành một loại mỵ lực đặc biệt khiến người khác mê đắm.

Ba người của bọn Á Luân nghe vậy thì trên đầu đều đổ mồ hôi hột, vội vàng đáp luôn miệng:

- Dạ, dạ, thành chủ đại nhân!

Thái độ của họ lúc này mới có vẻ nghiêm túc hơn so với lúc vừa đến nhiều.

Lúc này Mộ Dung Thiên mới thấy được bộ mặt khác của Tư Tháp Tây Á. Trước kia hắn còn tưởng nàng là hạng nữ lưu không có khí phách bá đạo, nhưng coi bộ mình đã đoán sai rồi, do đó mà hắn cũng không còn nuôi lòng khinh thị nàng nữa.

- Tốt lắm, vậy thì ta yên tâm rồi.

Tư Tháp Tây Á nghe bọn họ trả lời xong thì mới tỏ ra hơi hài lòng, nàng quay sang nói với Mộ Dung Thiên:

- Đan Ni Tư đại nhân, các người hãy làm quen với nhau đi nhé, ta có việc nên phải đi trước đây.

Mộ Dung Thiên cười nói:

- Được, làm phiền thành chủ rồi!

- Chúc cho công việc của đại nhân được suôn sẻ.

Tư Tháp Tây Á nở một nụ cười đầy thâm ý, rồi sau đó mới bỏ đi.

Nhìn bóng lưng đang khuất dần ở phía xa xa của Tư Tháp Tây Á, Mộ Dung Thiên biết rằng vấn đề nan giải lớn nhất trong chức vụ mới của mình đã tới rồi đây.

- Tam vị đại nhân, ta biết chư vị đều có ý xem thường ta, đúng không?

Á Luân, Ngả Lược Đặc, và Luân Đạo Phu nghe vậy thì đều sửng sốt. Người ta nói thương nhân là loại người rất khéo đưa đẩy và lấy lòng người ta, hiểu rất rõ đạo lý nịnh trên đón dưới, nhưng không ngờ vị tân thượng ty này lại còn thắng thắn như vậy nữa.

- Đan Ni Tư đại nhân, không dám, bọn ta tuyệt không có ý đó đâu.

Biểu hiện của ba người đột nhiên lại rất ăn ý với nhau, ba miệng một lời. Mặc dù trong lòng rất khinh thường Mộ Dung Thiên, nhưng không dám để lộ điều đó ra ngoài; dù sao đi nữa thì hắn cũng là thượng cấp của mình, vạn nhất có chỗ nào đắc tội với hắn, vậy thì hắn có thể đến tố cáo với Tư Tháp Tây Á, đến lúc đó thì sẽ rất phiền phức đây.

Mộ Dung Thiên cười ha hả, nói:

- Không cần phải phủ nhận. Ta vốn hiểu rất rõ trong lòng chư vị đang nghĩ gì. Ừm, phải rồi, chư tướng lãnh của Mễ Kỳ Tư đều là những thiết huyết hán tử, mỗi một người đều có thực lực hùng hậu, đều là những cường giả đáng cho các binh sĩ tôn kính. Điều đó ta rất bội phục.

Ba người lại thêm một lần nữa kinh ngạc, Mộ Dung Thiên đã nói trúng tim đen của họ, vì vậy mà cả ba cũng bắt đầu nảy sinh hảo cảm với gã thương nhân này luôn.

- Trên thực tế, ta cũng rất thích lấy thực lực để giải quyết vấn đề.

Mộ Dung Thiên cười hắc hắc mấy tiếng rồi lần lượt chỉ lên người của Á Luân, Ngả Lược Đặc, và Luân Đạo Phu rồi nói:

- Thế này đi, cả ba người các ngươi cũng tiến lên đấu với ta một trận. Nếu các ngươi thua, vậy thì từ nay phải vui lòng phục tùng và tiếp thu mệnh lệnh chỉ huy, mọi người cũng hòa nhã làm việc chung với nhau. Hiện nay Tát La đang rơi vào khốn cảnh mà từ trước tới nay chưa từng có, ta không mong các ngươi sẽ làm hao phí tinh lực quý báu của mình vào những việc tranh chấp nội bộ đầy ngu xuẩn kia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.