Dị Giới Dược Sư

Chương 422: Chương 422: Quy Hàng




Trước tiên, Bái Yết La ho khan vài tiếng, khiến cho mọi người sốt ruột không ít.

Nếu như vị tuyệt thế cường giả này có thể giữ sức khỏe cho tốt, vậy thì lão sẽ nắm được chức vị đại thống soái kia mà không ai dám dị nghị gì cả.

Chỉ tiếc rằng áp lực trầm trọng của chiến tranh sẽ không ngừng đoạt đi sinh mệnh lực của lão, vì vậy mà không một ai muốn bị mất đi vị thủ lĩnh tối cao, đồng thời cũng là cột trụ tinh thần và là vị thần minh ở trong mắt mọi người dân của Tây Bắc, hoàn toàn không khác gì Long vương Mạch Khắc Tắc Nhĩ của các hải quốc vậy.

Bái Yết La đứng trên đài cao, vừa nhìn qua thì thấy lão giống như một thân cây vừa gầy vừa khô, phảng phất như chỉ cần một ngọn gió thổi lướt qua thôi thì sẽ có thể xô lão ngã xuống đất rồi.

Nhưng những người đang có mặt đều lộ vẻ sùng kính, vì bọn họ biết, ở bên trong con người khô gầy đó lại đang ẩn tàng lực lượng và trí tuệ rất ghê gớm.

Nguyên bản các quốc gia tại Tây Bắc chỉ như một bãi cát rời, nhưng sở dĩ họ có thể đoàn kết cho đến tận hôm nay, ngoài việc bởi vì hoàn cảnh phải sinh tồn đã khiến cho họ giúp đỡ lẫn nhau để vượt qua khó khăn ra, còn thì tác dụng liên kết các nước của Bái Yết La cũng rất lớn.

Lực lượng và trí tuệ của lão đều được mọi người tôn sùng, tuy nhiên, điều khiến người ta càng thán phục hơn chính là lòng vô tư của lão. Do đó mà việc để cho lão chủ trì cuộc bầu phiếu lần này đều không ai có ý kiến gì, và cũng chẳng hề có ai dám hoài nghi lòng công chính của lão.

Sau khi ho khan vài tiếng, Bái Yết La mới chậm rãi lên tiếng:

- Mục đích và tầm quan trọng của buổi hội nghị đêm nay, có lẽ ta không cần nói thì mọi người cũng đều biết hết cả rồi. Tuy nhiên, vì lợi ích chung cho toàn thể Tây Bắc, ta mong chư vị có thể ném bỏ hết tất cả mối quan hệ riêng tư, lập trường, ân oán, vv....ra bên ngoài, và cứ dựa vào tình huống khách quan hiện nay mà đưa ra một sự lựa chọn thích hợp nhất....

Bái Yết La nói tới đây thì ngữ khí nhấn mạnh thêm:

- Phải nhớ kỹ, là người chỉ huy thích hợp nhất của chúng ta! Là người có thể trực tiếp hướng dẫn chúng ta đoạt lấy Tát La sớm nhất, hòng chiếm lấy tiên cơ! Do đó, người này phải có tài chỉ huy siêu việt, tài năng xuất chúng, tinh thần vô tư, khứu giác chiến đấu cực kỳ nhạy cảm, cùng với khả năng quan sát toàn cuộc và thấy rõ tiên cơ trước hết!

Nói xong, Bái Yết La đảo mắt nhìn hết một vòng rồi nói tiếp:

- Ngoài việc đó ra, ta nghĩ cũng nên bổ sung thêm một câu, hy vọng mọi người đừng có thiên kiến. Ai ai cũng có thể làm chuyện khó khăn, hầu để biểu lộ lòng quyết tâm của mình.

Câu nói sau cùng hiển nhiên là để nói với Mộ Dung Thiên, bởi vì với lòng tín nhiệm của mọi người đối với Bái Yết La, dù không hoàn toàn đồng ý với lão thì ít ra họ cũng sẽ thận trọng suy nghĩ kia mà.

An Tác Ni Á vốn vẫn luôn bất mãn với sự bất công của sư phụ, nhưng lúc này nghe lão nói vậy thì gã cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cho dù ân sư có đánh giá cao gã đối tác của mình, nhưng như vậy cũng khó khiến cho mọi người thay đổi cái nhìn về hắn. Nhiều lắm thì hắn cũng sẽ nhận được vài phiếu để khỏi bị mất mặt mà thôi, thủy chung cũng khó có thể uy hiếp được địa vị của mình.

Dù ân sư có vô tư cỡ nào thì rốt cuộc cũng là người của Cuồng Sa thành, nên cũng không thể để cho quốc gia của mình bị mất quốc thể được. Vừa nghĩ đến đó thì lòng gã liền trở nên thư thái trở lại.

Bái Yết La không phải là một người lải nhải, vì vậy sau khi thốt xong mấy lời nhắc nhở thì đi vào chính đề luôn:

- Nếu như chư vị không còn ý kiến gì nữa, vậy thì chúng ta bắt đầu bầu phiếu. Ta nghĩ rằng trong lòng mọi người đều đã có nhân tuyển thích hợp rồi, vậy thì một tiếng chắc cũng đủ, lúc đó sẽ công bố kết quả. Người trúng tuyển sẽ lập tức đảm nhiệm chức vụ đại thống soái, nắm giữ toàn thể binh lực trong tay.

Bái Yết La vừa nói xong thì phất tay ra hiệu, ở trên đài lập tức xuất hiện chín cái rương nhỏ mà trong suốt, ở phía trước chín cái rương đó đều có một con số từ một tới chín, lần lượt đại biểu cho chín vị thống soái của chín quân đoàn.

Bái Yết La sai người phát cho mỗi người đang có mặt một trái cầu nhỏ màu đỏ, bao gồm cả Nỗ Lạc Duy Nhĩ và Pháp Lan Tây, trừ người chủ trì cuộc bầu chọn là lão mà thôi.

Mọi người có thể ném trái cầu nhỏ vào cái rương thích ứng với sự lựa chọn của mình, một khi đã phóng nó đi thì không thể thay đổi chủ ý được nữa.

Sau khi tất cả mọi việc đều được chuẩn bị xong, thời gian bầu chọn liền được bắt đầu. Người bỏ phiếu đầu tiên là hội trưởng Liên Chức công hội của một quốc gia nhỏ có tên gọi là Lam Chi thành lên đài, và ông ta đã bỏ phiếu cho An Tác Ni Á.

Tiếp theo, phiếu thứ hai là của tộc chủ Luyện Hồn tộc. Đó là một chủng tộc nhỏ bé nhưng rất cường hãn, họ chuyên khổ luyện ác hồn và dùng thủ đoạn tấn công vào linh hồn của địch nhân là chính, lợi hại vô cùng. Trong chiến dịch tại thành Đa Đa Lạp Đặc lúc trước, họ đã khiến cho binh sĩ của liên quân Đông Nam chết như rạ.

Hầu như nhóm người của Khắc Lý Tư Đế đều cảm thấy bất ngờ, bởi vì phiếu bầu đầu tiên cho Mộ Dung Thiên không phải là của Chu Lợi Á hay Toa Phỉ, hay là của gã nam nhân đã bị Toa Phỉ mê hoặc kia, mà nó là của vị tộc trưởng của Luyện Hồn tộc nổi tiếng tà dị cùng với phương thức chiến đấu vô nhân đạo.

Chủng tộc đó sùng bái cường giả gần đến mức điên cuồng. Ngày trước Mộ Dung Thiên đã chỉ huy họ đánh nhiều trận oanh liệt, hơn nữa, Luyện Hồn tộc cũng là một chủng tộc khác sùng bái Tử thần rất cuồng nhiệt. Trong chiến dịch tại Phật Lạc Lý Tư, trận tàn sát của Mộ Dung Thiên đã khiến cho ai nấy kinh sợ tận đáy lòng, hắn quả thật chẳng khác nào một hóa thân của Tử thần vậy. Do đó mà tất cả tộc dân đều đã thông qua là bất luận thế nào cũng phải bầu cho Mộ Dung Thiên mới được.

Người của Luyện Hồn tộc bị vong linh khí xâm nhập rất nhiều, người càng mạnh thì thân thể càng khô đét. Vì vậy mà thân thể của tộc chủ U Bình cũng gầy chẳng kém gì Bái Yết La, cũng y hệt da bọc xương vậy, hai bên má hóp sâu y như một chiếc khô lâu. Có lẽ số lượng mỡ ở trên người ông ta cũng chưa đạt đến một phần trăm nữa.

Khi U Bình đến phía trước chiếc rương số ba, sau khi đã xác nhận là không sai trật thì ông ta mới cẩn thận nâng quả tiểu cầu lên ngang trán, thần tình nghiêm túc giống hệt đang tế Tử thần vậy, rồi lầm rầm niệm vài câu chú ngữ mà người khác nghe không hiểu được, sau đó mới nhẹ nhàng thả quả cầu vào chiếc rương, rồi thở phào như vừa trút được gánh nặng, xong xuôi mới trở về chỗ ngồi của mình.

Nếu như bầu phiếu sai, vậy thì sau khi trở về, ông ta sẽ bị tộc dân phẫn nộ mà phế bỏ, rồi sau đó mới đưa người khác lên thay chức tộc trưởng.

Phiếu thứ ba là của Chu Lợi Á. Nữ hoàng của Hấp Huyết hoàng triều luôn là một người nói sao làm vậy, giống như lúc nàng ta muốn cưỡng gian Mộ Dung Thiên vậy, lúc nào cũng thẳng thắn dứt khoát cả.

Tất nhiên phiếu đó là bầu cho Mộ Dung Thiên rồi, không ngờ lần đầu tiên hắn được dẫn đầu như thế.

Thế nhưng Mộ Dung Thiên lại không hề quan tâm đến số phiếu bầu của mình, mà hắn vẫn tiếp tục đùa giỡn với Tật Phong.

An Tác Ni Á thấy vậy thì vẫn không cảm thấy bất an, cũng giống như Khắc Lý Tư Đế cũng không vui mừng quá sớm, bởi vì bọn họ đều biết rõ, tình huống đó sẽ không tiếp tục kéo dài quá lâu, mà nó sẽ nhanh chóng thay đổi kết quả thôi.

Quả nhiên, mười phiếu sau đó thì có hết sáu cái là bầu cho An Tác Ni Á, hai cái cho Âu Lực Văn, còn thống soái quân đoàn thứ bảy là Tư Khoa và thống soái quân đoàn thứ tám là Ni Ni Nhật Các cũng được mỗi người một phiếu.

Những người bầu phiếu lần lượt bước lên đài.

Quả cầu đỏ ở trong tay mỗi người đều được bỏ vào trong chiếc rương của người mà họ ủng hộ.

Mãi cho đến khi số người bầu phiếu đã vượt qua hơn nửa, kết quả vẫn không có gì thay đổi, vẫn là An Tác Ni Á dẫn đầu với đại đa số, bỏ xa đối thủ cạnh tranh mạnh nhất của gã là Âu Lực Văn, còn những vị thống soái khác thì cũng chỉ được thưa thớt vài phiếu, lại càng không gây uy hiếp tới gã.

Cuộc bầu phiếu bắt đầu chậm lại, bởi vì với các quốc gia lớn, hầu như bọn họ suy nghĩ rất lâu, và dự định để gần về cuối thì mới đưa ra sự tuyển chọn sáng suốt nhất, nhằm tránh việc mình có thể bỏ qua một vài nhân tố nào đó.

Tâm tư thấp thỏm của An Tác Ni Á giờ đây cũng được nới lỏng nhiều. Gã nhìn số phiếu của mình mà nhiệt huyết sôi trào, bất giác không tự chủ được mà nắm chặt tay lại.

Nếu cứ theo đà này, sau khi thời gian bầu chọn kết thúc, chức đại thống soái sẽ là vật nằm trong túi mình rồi! Cuộc đời của gã sẽ được thăng hoa lên đỉnh cao của danh vọng, rốt cuộc mấy năm bị ủy khuất để đi nằm vùng tại Tát La thì giờ đây đã có hồi báo rồi.

Tình huống của cuộc bầu phiếu cũng giống như tình hình quay xổ số vậy, chí ít thì đối với chín vị thống soái kia thì lúc này đúng là thời khắc rất kích thích, chỉ có một người ngoại lệ là Mộ Dung Thiên. Những người có số phiếu thấp cũng thể hội được tình cảnh vừa khẩn trương vừa khích động này.

Hai lão cáo già Nỗ Lạc Duy Nhĩ và Pháp Lan Tây đều nắm chặt phiếu bầu của mình ở trong tay mà án binh bất động. Nếu như An Tác Ni Á vẫn tiếp tục chiếm đa số phiếu bầu cho đến tận phút cuối, vậy thì họ có thể dùng phiếu của mình để bầu cho người khác, hầu tỏ ra mình là người chí công vô tư.

Đương nhiên, đó chỉ là trên hình thức mà thôi. Nếu như giữa đường xảy ra đột biến, tỷ như số phiếu của Âu Lực Văn tăng nhiều, vậy thì họ vẫn phải tiếp tục theo dõi tình hình ra sao. Phải vạn bất đắc dĩ lắm thì họ mới bỏ phiếu của mình vào chiếc rương của An Tác Ni Á.

Lúc này trong chiếc rương của Mộ Dung Thiên đã có bốn trái tiểu cầu. Trong đó có một trái là của Toa Phỉ, tính mạng của ả đang nằm ở trong tay Mộ Dung Thiên, vì vậy mà phải tận lực ủng hộ cho hắn. Thế nhưng Mộ Dung Thiên dường như lại chẳng để ý gì mấy.

Có điều buồn cười là gã nam tử bị Toa Phỉ mê hoặc lúc nãy quả nhiên cũng bầu cho Mộ Dung Thiên. Yêu lực của Toa Phỉ thật sự không phải trò đùa.

Người có thể ngồi lên chức hội trưởng Liên Chức công hội hẳn không phải là người tầm thường, nhưng sau khi bỏ phiếu xong, gã nam tử kia cũng tỉnh táo trở lại chứ không chìm sâu trong sự mê hoặc mà không thể tự kiềm chế nổi. Hoặc có lẽ sau khi đã đạt được mục đích, Toa Phỉ đã không tiếp tục thi thuật nữa cũng nên.

Sau khi tỉnh lại, nam tử đó chỉ biết thầm kêu hỏng trong lòng, nhưng dù có khổ thì cũng không thể nói ra thành lời. Cũng vì vậy mà y lại càng kiêng kỵ Toa Phỉ thêm, y vội vã tìm chỗ ngồi khác, càng xa ả càng tốt.

Còn hai người nữa là đại biểu của hai quốc gia và vẫn chưa bầu phiếu. Lời nói của Bái Yết La hiển nhiên rất có sức nặng, ít ra thì cũng đủ để khiến họ thay đổi chủ ý, bằng không thì hai phiếu đó sớm đã bầu cho An Tác Ni Á rồi.

Thế nhưng lời của Bái Yết La cũng không hoàn toàn khiến cho mọi người thay đổi chủ ý hết được. Ngoài hai phiếu kia ra, Mộ Dung Thiên không hề được người khác ủng hộ, so với tỷ lệ tổng số phiếu ở đây thì số phiếu dành cho hắn cũng chỉ như bỏ thêm muối vào biển thôi.

Bỗng nhiên lúc này có một vị tướng lĩnh mặc hắc giáp thuộc tộc Dạ Xoa xông vào phòng. Giữa cuộc hội nghị quân sự quan trọng thế này, những người khác đều bị cấm chỉ không được tự ý chạy vào đây, chỉ có gã tướng lĩnh đó là ngoại lệ duy nhất. Bởi vì các vị thống soái và các viên chức cao tầng đều tạm thời ly khai vị trí của họ để tham dự hội nghị, do đó nên gã mới tạm thời thay quyền chỉ huy toàn cuộc tại Mã Đức Lý trong lúc này.

Nếu không phải đã xảy ra chuyện gì cực kỳ quan trọng, gã nhất định sẽ không dám xông vào như thế và hầu như đã khiến cho những người còn lại đều tạm ngừng công việc bầu phiếu của mình.

Hắc giáp tướng lĩnh nói nhỏ vào tai Bái Yết La vài câu, vậy mà vị đệ nhất cường giả của Tây Bắc xưa nay gặp chuyện gì cũng vẫn an nhiên tự tại, thế mà lúc này lão cũng đã biến sắc và phải ho khan vài tiếng. Điều đó cho thấy nội tâm của lão không hề bình tĩnh chút nào, đồng thời nó cũng chứng mình rằng tin tức do hắc giáp tướng lĩnh đem tới cũng cực kỳ quan trọng.

Sau khi báo cáo xong, hắc giáp tướng tĩnh liền cúi mình thi lễ rồi lui ra. Tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người Bái Yết La.

Khuôn mặt của Bái Yết La thay đổi liên tục, sau một lúc thì lão mới chậm rãi bước lên đài, rồi trầm giọng nói:

- Bởi vì có đột biến xảy ra, việc bầu cử cho đại thống soái tạm dừng ở đây.

Lão hơi ngừng một chút rồi lại nói tiếp:

- Tàn binh của Tát La đã ngưng chiến với Lam Nguyệt.

Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều xôn xao. Tát La và Lam Nguyệt đình chiến, trong đó chỉ có hai nguyên nhân.

Một là toàn tuyến của Tát La đã thất thủ, nhưng trong một khoảng thời gian ngắn thế này, hiển nhiên việc đó là không thể nào.

Vậy thì nguyên nhân thứ hai là Tát La đã đầu hàng!

Nếu điều đó là thật, vậy thì tin tức này quả thật có thể khiến cho bất kỳ là ai cũng phải biến sắc.

Sắc mặt của Bái Yết La trở nên hơi khó coi:

- Ta nghĩ chư vị hẳn cũng đoán được, tàn binh của Tát La đã chủ động đầu hàng để trở thành một thành viên của liên quân Đông Nam.

Mộ Dung Thiên từ lâu vẫn có thái độ thờ ơ, nhưng lúc này nghe vậy thì cũng lập tức chấn động toàn thân. Trong đầu hắn chợt trở nên trống rỗng, ngay cả Long vương Mạch Khắc Tắc Nhĩ cao ngạo là thế mà cũng chịu cúi đầu thần phục người ta hay sao?

Cuộc diện này là do một tay hắn gây ra.

Bái Yết La hít sâu một hơi rồi nói tiếp:

- Tin tức này xấu tới cỡ nào thì có lẽ mọi người đều biết rồi. Nếu như liên quân Đông Nam không còn bị cản trở nữa, vậy thì đại quân của chúng sẽ vào đến Tát La trong vòng bốn ngày. Do đó, chúng ta càng phải tranh thủ thời gian để đoạt lấy những lãnh thổ còn lại của Tát La trong vòng bốn ngày. Không, phải càng sớm càng tốt, bởi vì sau khi chiến thắng, chúng ta còn cần phải chỉnh đốn lại quân ngũ và đặt nền móng cho vững chắc nữa.

Mọi người đều trầm mặc không nói gì, nếu trong bốn ngày mà không thể lấy được Tát La, còn liên quân Đông Nam lại đến trước một bước, vậy thì ưu thế của mình lúc trước sẽ không còn nữa. Song phương lại bắt đầu cạnh tranh lại từ đầu.

Thế nhưng ở trong bốn ngày ngắn ngủi mà muốn bắt đối phương cam lòng chịu trói, vậy thì thú cùng đường sẽ liều chết chống lại, vậy thì càng khốn đốn hơn.

Nhìn mọi người ai nấy cũng đều ủ rũ, Bái Yết La lại nói:

- Cuộc bầu chọn đại thống soái lần này vẫn tiếp tục được tiến hành.

Rất rõ ràng, vì tình huống đột biến, việc tuyển ra một đại thống soái thì càng cấp bách hơn.

- Căn cứ theo nguyên tắc, một khi đã bầu phiếu thì không thể thay đổi, nhưng vừa rồi có tin xấu truyền đến, do đó mà nó đã trở thành một trong những nhân tố quan trọng của việc bầu chọn, vì vậy....

Bái Yết La nói tới đây thì lại nhấn mạnh từng chữ:

- Ta tuyên bố cuộc bầu phiếu bắt đầu lại!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.