Cát cứ chậm rãi rớt xuống, tựa như nước mưa vậy. Hoàn cảnh ở trong Sa bạo tuyệt thế chỗ nào cũng đều giống nhau, đưa mắt nhìn khắp nơi chỉ thấy một màu vàng đơn điệu và đáng sợ, mà không khí cũng rất nặng nề ngột ngạt. Đây chỉ là thời gian mưa cát mới bắt đầu thôi, vậy mà cũng đủ khiến người ta muốn phát rồ lên rồi.
Mộ Dung Thiên và Đạt Phần Ni Tư lúc này đang đứng tại dãy đất trung ương của Sa bạo tuyệt thế, chịu đựng mưa cát đang giáng xuống với tốc độ thật nhanh, đồng thời ở bên cạnh hai người cũng nhanh chóng nổi lên hai cơn lốc xoáy cát và vẫn không ngừng bốc lên cao.
Đạt Phần Ni Tư chờ đợi thời khắc này đã lâu, mắt thấy cơ hội nằm ngay trước mặt, nhưng trái lại gã không hề nóng nảy xuất chiêu, mà chỉ cất tiếng cười cuồng dại để chọc tức đối thủ như là mèo vờn chuột, rồi nói:
- Ha ha, Bối Á Đặc, ta cần phải lấy máu của ngươi để rửa sạch mối sỉ nhục mà ngươi đã dành cho ta! Xem ra ngươi còn chưa biết bản chất thật sự của chiến đấu, ngày hôm nay ta sẽ để cho ngươi xem rõ nó tàn khốc đến thế nào!
Mộ Dung Thiên mỉm cười nói:
- Ta không có gì hay ho để nói cả, chỉ là trước khi giao đấu, ta cần nhắc nhở ngươi một câu. Cuồng Sa kỵ sĩ đại cao thủ, ngươi tốt nhất hãy nên sử dụng tuyệt kỹ mạnh nhất của mình ngay từ đầu là hơn, bằng không thì nhất định sẽ hối hận đấy. Kết quả của Phi Đa Lợi chính là tấm gương tốt nhất....
Nói tới đây, hắn đưa một tay ra chỉ vào Đạt Phần Ni Tư, nhấn mạnh từng câu:
- Ngươi....cũng sẽ như vậy!
Khẩu khí của hắn không hề cuồng vọng, nhưng tính tình của Đạt Phần Ni Tư thì vốn đã thô bạo, cộng thêm lửa giận dồn nén đã lâu, nay nghe vậy thì lại càng giận dữ hơn. Khuôn mặt ở dưới chiếc nón giáp nhăn nhúm lại thật ghê rợn, gã gầm lên:
- Mẹ kiếp, ta phải giết ngươi! Phải giết ngươi! Hãy cầu thần may mắn đi, để cho ngài ban cho ngươi chút ít may mắn. Đồ loài bò sát hèn mạt, ngươi sẽ nhanh chóng hiểu được cái gì là lực lượng chân chính thôi! Aaaaaaaaaa….
Cùng với tiếng rống, cát dưới chân gã bắt đầu động đậy tựa như có sinh mạng vậy, chúng tựa như có luồng nam châm hút chặt lấy và bay mạnh về phía Đạt Phần Ni Tư. Lúc này từ đầu tới chân gã đều bị cát bám chặt lấy, nên tạo thành tình cảnh rất quái đản. Thế nhưng mọi người cũng lập tức nhanh chóng hiểu ra được mục đích của gã, thì ra cát tụ lại càng nhiều thì chúng càng lúc càng hình thành quy tắc chặt chẽ hơn, phảng phất như đang tạo thành một thứ gì đó.
Khi cát ngừng chuyển động thì thân thể của Đạt Phần Ni Tư bỗng nhiên to lớn hơn bình thường. Nói chính xác hơn là bên ngoài bộ khôi giáp của gã là có thêm một lớp khôi giáp bằng cát nữa, nhưng sự tổ hợp đó thật là chặt chẽ kín mít, không dư không thiếu một hạt cát nào, xem ra còn có vẻ hoàn mỹ hơn một tác phẩm nghệ thuật do một vị tượng sư làm ra nữa. Dưới thân gã có một con sa thú hình thù kỳ dị trông giống như một con bạo long ở trong khoa học dã tưởng vậy, thân nó dài ngoằn ngoèo, chiếc đầu lớn và dài có hai chiếc sừng, toàn thân và dưới bụng đều có đầy vẩy. Nó có bốn chân, hai chân sau thì tựa như chân ếch, mạnh khỏe và tràn trề sức lực, dáng vẻ tựa như là đang ngồi chồm hổm vậy. Điều đó cho thấy tính co giãn của chúng thật là tốt.
Ngoài bốn chân ra, ở phía trước sa thú còn có bốn cánh tay dài ngoằn nữa. Sa thú có thể đứng thẳng hoặc dùng bốn cánh tay này để bò sát dưới đất; vả lại, tay và chân của nó hoàn toàn khác nhau. Những bàn tay của nó đều lớn như những chiếc quạt nan, giữa các kẽ ngón tay đều có màng chân như chân vịt vậy. Ở sau lưng nó lại có hai chiếc đuôi vừa to lớn vừa nặng nề, một nửa của chúng hiện đang nằm sâu trong cát, trông rất trầm trọng.
- Nguyên tố chiến giáp, Chi phối thú.
Đình Đình đứng ở phía xa xa nhìn thấy vậy thì buột miệng kêu lên hai cái danh từ chuyên nghiệp đó, đồng thời sắc mặt cũng trầm hẳn xuống.
Nguyên tố chiến giáp khác với các loại khôi giáp và trang bị hộ thể phổ thông khác, nó là do bản thân của vị võ giả đó dùng đấu khí mà biến nguyên tố cùng hệ với mình thành vật chất thực thể. Bởi vì khi bị kẻ địch tấn công, nguyên tố khôi giáp cũng sẽ yếu đuối như những loại khôi giáp phổ thông vậy, những khi gặp phải sức tấn công cực mạnh, nó còn rất dễ dàng bị sụp đổ nữa, chính vì thế mà nó cần phải được tu sửa kịp thời; thậm chí còn phải thông qua suy nghĩ mà dùng linh lực ở bộ vị bị trúng đòn mà tu sửa chỗ bị hủy. Đó chính là một tuyệt kỹ có độ khó rất cao, đòi hỏi người sử dụng phải có năng lực khống chế nguyên tố cực cao. Do đó mà con số cường giả ở trên đại lục này có thể tạo ra nguyên tố chiến giáp là rất ít, mà trong số đó thì Chi phối giả chiếm tỷ lệ lớn nhất, vì chức nghiệp của bọn họ trời sinh đã có sự cảm ứng đặc biệt nhạy cảm với nguyên tố, nên việc thao túng nguyên tố cũng dễ dàng hơn nhiều lắm.
Tác dụng của nguyên tố chiến giáp rất rõ ràng, tuy lực phòng ngự về mặt vật lý của nó không mạnh, nhưng nó lại có tác dụng chống đỡ đấu khí rất tốt. Điểm đó chính là nhược điểm lớn nhất của các loại khôi giáp phổ thông. Hơn nữa, đối với người sử dụng, nó có trọng lượng rất nhẹ, có thể mặc cả áo giáp bên trong mà không bị ảnh hưởng tới hành động. Đừng xem dáng vẻ bề ngoài của Đạt Phần Ni Tư có vẻ to lớn cồng kềnh là thế, nhưng nếu ai xem thường gã thì thật là một sai lầm to lớn.
Về phần Chi phối thú, nó là nguyên tố sủng vật do Chi phối giả tạo ra. Loại nguyên tố sủng vật này khác với các khôi lỗi của Nghĩ Linh sứ ở chỗ, chúng chỉ giới hạn ở loại nguyên tố cùng hệ với người tạo ra chúng và không thể có sinh mạng thực sự. Chúng chỉ giống như nnhững con khôi lỗi có tâm linh tương thông với chủ nhân và tùy thời để cho họ sai khiến mà thôi. Tuy nhiên, thông thường thì Chi phối giả chỉ có thể ở vào hoàn cảnh chiến đấu tốt nhất thì mới có thể tạo ra chúng, bởi vì muốn duy trì được Chi phối thú thì cần phải có một lượng linh lực rất khổng lồ. Trừ phi là ở tại môi trường có số lượng nguyên tố cùng hệ hoặc là vật chất có cùng nguồn gốc với mình rất nhiều, để khiến chúng ở một mức độ nào đó mà bổ sung thêm lực lượng cho mình. Chính vì vậy mà ngày trước Mông Na Lâm đã không thể sử dụng được môn tuyệt kỹ này, tuy rằng gã cũng có năng lực làm được điều đó. Đối với loại chức nghiệp đòi hỏi phải có sự phối hợp ăn ý giữa người và thú như chức nghiệp kỵ sĩ, hiển nhiên Chi phối thú chính là tọa kỵ tốt nhất vậy.
- Con vật chết tiệt kia, ài!
Cách Lôi Lâm vừa vội vừa tức. Ở trong Sa bạo tuyệt thế, thực lực của Đạt Phần Ni Tư so với trong tưởng tượng của nàng còn mạnh hơn nhiều lắm, hiện tại dù có muốn ngăn cản cuộc đấu cũng không thể nữa rồi.
Đạt Phần Ni Tư cười lạnh, nói:
- Hắc hắc, ngươi tưởng rằng chọc cho ta điên tiết lên để ta xung động mà tấn công điên cuồng và để lộ ra nhiều sơ hở, rồi lúc đó ngươi mới lợi dụng thời cơ để đánh ra một đòn trí mạng mà phân thắng bại sao? Hắc hắc, nếu vậy thì hãy hỏi qua bộ nguyên tố khôi giáp của ta đã. Sẵn đây ta cũng nhắc cho ngươi một việc, để ngươi chết cho được minh bạch, Chi phối thú tọa kỵ của ta, Sa Long, là một loại sa thú thời thượng cổ đã tuyệt tích từ lâu. Nó nổi danh với sức phòng ngự cực mạnh, ngươi không có cơ hội đâu. Cao thủ giao chiến, phải lấy thực lực mà phân cao thấp, chứ nếu muốn trông vào vận khí thì thật là nằm mơ!
Chữ "mơ" vừa ra khỏi miệng, gã liền vọt thẳng về phía Mộ Dung Thiên. Có một điểm mà Đạt Phần Ni Tư đã không nhắc nhở trước, đó là ngoài sức phòng ngự cực mạnh ra, tốc độ của Sa Long cũng nhanh khủng khiếp.
Phong cách chiến đấu của Đạt Phần Ni Tư cũng điên cuồng như tính cách của gã vậy, mạnh mẽ quyết đoán, cuồng sa đấu khí kích thích ý chí chiến đấu, cực kỳ dũng mãnh; hơn nữa lại có sự phối hợp của Sa Long, thế xông tới của một người một thú gần đạt tới mức của đại quân đang ập đến gần vậy.
Bởi vì khả năng sử dụng linh lực vũ khí đến độ xuất thần nhập hóa là một trong những phong cách chiến đấu của La Địch, mà lúc này lại đang có Cách Lôi Lâm ở đây, nên Mộ Dung Thiên phải đổi sang dùng vũ khí thật sự. Hắn cầm một thanh đoản côn màu đỏ tươi và có hình thù rất kỳ lạ đã lấy được từ trong bảo khố của Long vương. Thân côn được làm bằng một loại chất liệu đặc biệt nào đó không biết tên, dưới sự khống chế của linh lực, nó có thể co duỗi tự nhiên, dài có thể đạt tới ba thước, ngắn thì chỉ còn lại mười ly, thậm chí nó còn có thể biến hóa thành đao, kiếm, côn, thương, chùy, bổng, chủy, vv....đủ cả mười tám loại vũ khí, so với một khối cao su tha hồ nhồi nặn cũng không khác là bao. Ngoài ra, nó còn có thể biến thành thuẫn bài, tiến có thể công, thoái có thể thủ, nếu bị hủy không hư hại nhiều lắm thì chủ thể của nó có thể tái sinh trở lại. Khuyết điểm duy nhất là khi dùng nó làm vũ khí, đấu khí phát ra thông qua thân côn độ dày thì có thừa nhưng lại thiếu đi sự sắc bén. Đối với vũ khí mà nói, đây chính là khuyết điểm lớn nhất, dù nó có bao nhiêu ưu điểm đi nữa thì cũng không thể bù đắp vào khuyết điểm kia được. Có lẽ chính vì vậy mà nó không hề nổi tiếng, chỉ bị bỏ xó ở trong bảo khố để bám đầy bụi mà thôi, cả Mâu Cơ cũng không biết được cái tên của nó nữa.
Tuy rằng nó không phải là một món vũ khí tốt, nhưng vì có thể biến hóa đa dạng nên rất hợp ý của Mộ Dung Thiên, do đó hắn mới luôn mang theo bên mình và lại còn gọi nó là "Như Ý", xem ra bây giờ đã có chỗ dùng đến rồi.
Cấu tạo khác biệt khiến cho việc sử dụng nó càng thêm linh hoạt, ví dụ như tình huống chiến đấu với kỵ sĩ hiện giờ, người có tốc độ nhanh khi đấu cận chiến thì có thể biến nó thành dao găm, tạm thời hóa thân làm thích khách.
Nhìn địch nhân đang tới gần, trong mắt Mộ Dung Thiên hoàn toàn chỉ còn lại thân ảnh của Đạt Phần Ni Tư, còn bao nhiêu cuồng phong và mưa cát đều không thấy đâu. Đó chính là cảnh giới "vô vật" mà chỉ có cao thủ mới có được, hoàn toàn không bị tác động bởi các yếu tố nhiễu loạn bên ngoài.
Dưới sức tập trung cực độ, thân ảnh đang di chuyển thật nhanh của Đạt Phần Ni Tư bắt đầu chậm lại, Mộ Dung Thiên cẩn thận quan sát mọi động tác của gã, quan sát cơ thể nhấp nhô lên xuống, thậm chí cả hô hấp và nhịp nhấp nhô của gã cũng không bỏ sót chút nào. Mỗi một người trong lúc chiến đấu, không ít thì nhiều cũng đều có thói quen nào đó, từ thời gian phát động thế công, cho tới góc độ, lực lượng, vv...tất cả đều dựa vào đó mà phán đoán, rồi sau đó mới có phản ứng trước để giành lấy chủ động. Cái loại cường giả hễ động thì phải nhanh như thỏ chạy, tĩnh thì phải e ấp như xử nữ thì thật là khó chơi, tựa như Mạch Khắc Tắc Nhĩ vậy, khi ra chiêu thì không hề có dấu hiệu báo trước nào cả, chờ đến khi đối phương đoán ra được ý đồ của ông ta thì kẻ đó đã bước một chân vào địa ngục rồi vậy.
Tất nhiên là Đạt Phần Ni Tư vẫn chưa đạt được tới cái cảnh giới biến thái như của Mạch Khắc Tắc Nhĩ, tuy nhiên, gã cũng tự có phương thức ứng phó của riêng mình. Lúc này gã cười lạnh một tiếng, rồi từ trên lớp khôi giáp bằng cát của gã đột nhiên xuất hiện một viên tròn tròn màu đen, càng lúc càng nhiều, rồi sau đó nhanh chóng tụ thành một dòng suối cát nhỏ. Dòng suối cát nho nhỏ đó chuyển động rất nhanh, tựa như là có sinh mạng vậy, khiến cho người ta vừa nhìn thấy liền bị đầu váng mắt hoa, trời xoay đất chuyển, cả linh hồn cũng bị hút vào trong đó. Cùng lúc đó, bỗng nhiên ngọn trường thương của gã cũng phát sinh biến hóa y hệt như vậy. Thì ra lúc này bộ khôi giáp ở trên người gã đã bắt đầu nảy sinh tác dụng quan trọng rồi.
Mộ Dung Thiên chỉ cảm thấy mắt hoa lên một chút, thế là "vô vật" cảnh giới đã bị phá hỏng, khi nhìn lại Đạt Phần Ni Tư thì vẫn thấy gã xông đến rất nhanh, còn thanh trường thương thì mang theo kình lực cực mạnh mà đâm tới trước mặt Mộ Dung Thiên. Khi song phương chỉ còn cách nhau chừng bốn thước thì trường thương từ một hóa làm sáu, lần lượt chia ra đâm vào mấy chỗ như ngực, bụng, trái, phải, vv....Cùng lúc đó, đột nhiên có hai bàn tay lớn từ dưới lòng cát vươn lên nắm chặt lấy hai chân của Mộ Dung Thiên. Ở tại cái nơi "lạc thổ" của Sa chi Chi Phối giả này, chỉ cần Đạt Phần Ni Tư muốn thì bất luận cát ở đâu cũng đều có thể biến thành công cụ cho gã lợi dụng được cả.
Xưa nay kỵ sĩ vẫn luôn coi trọng về khí thế vô tiền khoáng hậu, chính vì vậy mà về phương diện linh hoạt thì họ kém hơn các chức nghiệp khác rất nhiều. Thế nhưng người kỵ sĩ duy nhất mà giỏi cả về hai phương diện này thì chỉ có mỗi Lý Ngang mà Mộ Dung Thiên đã từng chứng kiến qua, khi gã sử dụng đến tuyệt chiêu "Tàn ảnh kích". Hiện tại, Đạt Phần Ni Tư cũng không thua kém Lý Ngang chút nào, đã vậy mà gã lại còn có tuyệt kỹ bắt giữ đối phương ở khoảng cách xa nữa, cả hai chiêu thức đều khó lòng phòng bị cùng lúc xuất hiện, hơn nữa Mộ Dung Thiên vốn không ngờ còn bị tấn công từ dưới lòng cát, vì vậy mà tình huống lúc này xem ra rất là kém lạc quan; thậm chí nói không chừng chỉ mới kích thứ nhất mà sẽ có thể phân ra thắng bại rồi cũng nên.
- A!
Cách Lôi Lâm thấy vậy thì bật kêu đầy sợ hãi, nàng dùng hai tay bưng mắt lại, nhưng sau đó không nhịn được mà lại hé ngón tay ra để nhìn lén, muốn xem kết quả thế nào.
Trên mặt Đạt Phần Ni Tư nở ra một nụ cười, gã phảng phất như đã nhìn thấy được tình cảnh Mộ Dung Thiên đổ máu tại đây. Gã đã phong kín các phương hướng tránh né của đối phương, dù cho không thể khiến hắn hoàn toàn mất đi sức hành động thì cũng khó tránh được thọ thương nặng.
Đúng lúc này, trên người của Mộ Dung Thiên bỗng nhiên lóe lên một luồng bạch quang, tựa như gợn nước vậy. Tiếp theo đó, thân ảnh của Mộ Dung Thiên không ngừng dao động, rồi luồng bạch quang đó liền phủ trùm lấy toàn thân hắn. Ngọn trường thương của Đạt Phần Ni Tư vừa đụng tới luồng bạch quang thì nhất thời tựa như rơi vào vũng bùn vậy, gã cảm thấy dùng bao nhiêu lực để đâm tới thì ngọn trường thương cũng không thể tiến thêm chút nào được.
- Kết giới!
Ba người đồng loạt kêu lên thất thanh. Ngoài Đạt Phần Ni Tư ra, còn hai người nữa chính là Cách Lôi Lâm và Áo Lợi Phất.
Sau khi kêu xong, Áo Lợi Phất liền nói tiếp:
- Lời đồn đãi quả thật là đã sai sự thật rồi. Cái người có tên gọi là Bối Á Đặc này không phải chỉ sở hữu được tinh hạch kết giới châu của loài ma thú Đức Nhĩ Gia đơn giản vậy thôi đâu. Dù kết giới châu có chất dính tốt cỡ nào thì công hiệu của nó cũng không thể như vậy được. Kết giới tinh hạch có màu trong suốt như vậy không có nhiều, nếu ta đoán không sai, hắn nhất định là một Kết giới sư, vả lại đẳng cấp cũng không thấp đâu.
- Ủa, thế à!
Toa Phỉ lại một lần nữa hết sức ngạc nhiên, bởi vì Mộ Dung Thiên đã khiến cho nàng bị bất ngờ khá nhiều. Tuy vậy, nàng cũng không hề hoảng hốt chút nào. Phương thức tập trung tấn công vào một điểm của kỵ sĩ chính là phương thức khó phòng bị nhất của Kết giới sư vậy.
Mộ DungThiên nhân cơ hội đó mà mượn lực cấp tốc nhảy lùi về phía sau, nhưng vì tốc độ của hắn trong lúc cấp bách mới có phản ứng nên không nhanh bằng tốc độ đã được dồn lại từ trước của Đạt Phần Ni Tư, vì vậy mà trường thương của gã vẫn bám theo Mộ Dung Thiên như bóng với hình, đẩy tới gần thêm một chút nữa. Một tay của Mộ Dung Thiên vội giương lên, Như Ý liền biến thành tấm thuẫn bài che trước người hắn. Vì tránh bị bại lộ thân phận mà Mộ Dung Thiên không dám dùng đến Băng đấu khí hoặc là Không gian đấu khí, hắn chỉ đành tăng thêm kình lực vào tấm thuẫn này, nhưng cũng không quá nhiều, do đó mà khi trường thương kích trúng lên thuẫn bài, thì nó không chống đỡ được, lập tực bị phá ngay. Nhưng cũng nhờ vào trở lực trong chớp mắt đó, thế tấn công của Đạt Phần Ni Tư cũng vừa hết đà, thân thương hiện rõ ra trước mắt, và lúc này nó đang đâm vào một vết lún nhỏ ở trên thân Như Ý.
Cơ hội!
Vào cái thời khắc hết đà tấn công của kỵ sĩ, đó chính là cơ hội tốt nhất cho địch thủ phản công. Tất cả mọi người đều cho rằng Mộ Dung Thiên sẽ không ngoại lệ, còn Đạt Phần Ni Tư thì cũng chuẩn bị khống chế Sa Long tiến hành phòng ngự. Bốn cánh tay dài của nó giơ lên cao và xòe rộng ra như mấy chiếc quạt nan, trời sinh chúng có tính linh hoạt và cực kỳ kiên cố, có thể bảo hộ cho kỵ sĩ ở trên lưng rất vững vàng, thậm chí cả hai chiếc đuôi to lớn của nó ngoài việc có thể dùng để tấn công ra thì còn có thể phòng thủ nữa.
Nhưng mọi việc xảy ra tiếp theo đều nằm ngoài ý liệu của mọi người. Mộ Dung Thiên không hề nhìn tên Đạt Phần Ni Tư ở trước mắt, mà hắn chỉ ngước đầu nhìn bầu trời đen kịt, rồi lẩm bẩm:
- Mưa thật là lớn.
Sau đó hắn quay nhìn sang Đạt Phần Ni Tư rồi nhếch miệng cười:
- Cuồng Sa kỵ sĩ, khi cơn mưa cát đạt đến mức mãnh liệt nhất thì đó cũng chính là lúc ngươi sẽ bị thất bại. Trước lúc đó, ngươi hãy tận dụng cơ hội mà dùng hết toàn lực đi.
- Đồ ngu ngốc, cực kỳ ngu ngốc!
Tuy rằng đứng cách khá xa nên Cách Lôi Lâm không nghe được Mộ Dung Thiên nói cái gì, nhưng nàng nhìn thấy hắn bỏ qua cơ hội phản công thì thiếu chút nữa đã ngất xỉu luôn, vì vậy mà không tránh được phải chửi thầm hắn ở trong lòng.
Còn Đạt Phần Ni Tư thì lại càng tức điên lên. Khi mưa cát đạt tới mức mãnh liệt nhất thì cũng chính là thời khắc mà lực lượng của gã đạt tới đỉnh điểm, chẳng lẽ Mộ Dung Thiên muốn nói rằng lúc này gã vẫn chưa xứng là đối thủ hay sao?
- Mẹ kiếp!
Đạt Phần Ni Tư không thèm để ý đến phong độ nữa, về lễ nghi, gã vốn đã không xứng là một kỵ sĩ, nhưng chẳng qua là bị luật lệ của công hội trói buộc mà thôi, lúc này cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng chửi mắng:
- Đối phó với một tên tiểu bò sát như ngươi thì lão tử cần gì phải dùng tới toàn lực chứ?
Vừa dứt lời, gã lại xốc thương đâm tới lần nữa. Tuy rằng khoảng cách giữa hai người lúc này quá ngắn đi, điều đó không thích hợp cho kỵ sĩ tấn công, nhưng Sa Long là một loại ma thú kỳ quái rất hiểu ý chủ nhân, do đó mà kỵ sĩ nào dùng nó làm tọa kỵ thì sẽ rút ngắn thời gian tấn công lại nhiều lắm.
Thế nhưng vô luận tốc độ của Đạt Phần Ni Tư nhanh tới đâu, khí thế hừng hực tới cỡ nào, biến chiêu mau ra sao, Mộ Dung Thiên chung quy vẫn như chiếc lá phiêu du trong gió, như cá chạch bơi lội trong dòng nước vậy. Hắn lúc nào cũng thoát hiểm trong đường tơ kẽ tóc, và thỉnh thoảng lại còn buông ra vài lời châm chọc nữa.
Đạt Phần Ni Tư không ngừng thở hổn hển. Gã còn chưa biết sức tấn công của tên đối thủ này ra sao, nhưng gã có thể khẳng định rằng khinh thân thuật của Mộ Dung Thiên đã đạt tới trình độ xuất thần nhập hóa rồi, vì hắn có thể di chuyển ở trên không trung rất dễ dàng mà điều đó lại có độ khó rất cao, ngoài ra còn di hình hoán vị trong chớp nhoáng, tất cả đều như nước chảy mây trôi, hoàn thành các động tác khó như đi trên đất bằng vậy. Nếu không thì không biết hắn đã chết bao nhiêu lần dưới môn tuyệt kỹ "Tàn ảnh kích" rồi. Đương nhiên, Đạt Phần Ni Tư không hề biết tới môn công phu Không gian đấu khí, nên chỉ cho rằng khinh thân thuật xuất chúng của Mộ Dung Thiên là được gia tộc truyền lại mà thôi.
Sau một loạt tấn công ào ạt mà không gặp phải sự phản công nào của đối thủ, rốt cuộc thì Đạt Phần Ni Tư cũng hiểu được là mình không có khả năng bắt được Mộ Dung Thiên đơn giản như vậy. Thế là gã dừng Sa Long lại và không tiếp tục tấn công nữa, lúc này tình trạng của gã so với trạng thái cuồng nộ lúc nãy thì hoàn toàn khác nhau xa, gã đã tỉnh táo hẳn, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy như lúc này đang là thời gian trước cơn bão tố vậy. Gã lạnh lùng nhìn Mộ Dung Thiên, nói:
- Bối Á Đặc, chúc mừng ngươi, bởi vì ngươi đã thành công trong việc khiến cho ta phải dùng khá nhiều sức lực đấy.
Nói xong, gã chuyển cây trường thương sang cầm nơi tay trái, còn tay phải thì khoanh lại trước ngực, lòng bàn tay hướng lên trên, và từ lòng bàn tay liền có ánh sáng màu vàng tỏa ra ngoài. Lúc này khuôn mặt của Đạt Phần Ni Tư càng lúc càng đỏ bừng lên, tựa như là đang dùng hết sức để nâng tòa núi lớn vậy, nhưng ngoài ánh sáng màu vàng ra thì trong tay gã không có thứ gì khác nữa cả.
Tiếp theo đó, một chuyện kinh người lập tức xảy ra, mặt đất vốn đang tĩnh lặng thì đột nhiên rung chuyển rầm rầm, tựa như địa chấn vậy, rồi Mộ Dung Thiên biến thành trung tâm điểm, còn cát ở trong phạm vi một ki lô mét xung quanh đó đều dâng lên thật cao. Có điều kỳ lạ là số cát đang dâng lên cao đó không hề rơi xuống đất, mà chúng vẫn lăng không di chuyển về phía trung tâm điểm, tức là Mộ Dung Thiên, tựa như đã thoát ly khỏi sức hút của trái đất vậy, tình huống thật là quỷ dị.
Sắc mặt của Đình Đình càng lúc càng ngưng trọng, lực lượng của Đạt Phần Ni Tư quả thật là cường hãn đến kinh người, gã có thể điều khiển được một số lượng cát khổng lồ như vậy quả là đáng nể. Chi phối giả quả thật không phải chỉ có hư danh mà thôi, chẳng trách nào mà gã có thể trở thành cánh tay trái của Toa Phỉ.
Mộ Dung Thiên nhìn số lượng cát khổng lồ ở trái phải trước sau, bốn phương tám hướng đang ập tới, bộ dạng cũng có vẻ khá kinh ngạc, tựa như là đoán không ra ý đồ của Đạt Phần Ni Tư vậy. Trong lúc nhất thời, hắn cũng không biết làm sao cho phải.
- Xuống!
Bàn tay phải của Đạt Phần Ni Tư đột nhiên nắm chặt lại, số lượng cát khổng lồ kia liền ập đến phủ trùm lên người Mộ Dung Thiên.
Tên sắc lang căn bản là không kịp né tránh, mà hắn cũng vốn không còn không gian để né tránh nữa. Thế là hắn hoàn toàn bị bão cát phủ trùm lấy. Đám bão cát đó không vì thấy con mồi bị sập bẫy mà dừng sự di chuyển lại. Chúng vẫn cuồn cuộn ập tới không dứt, đám trước rơi xuống thì đám sau lại dồn lên, cứ thế mà chồng chất lên nhau, đến cuối cùng thì tạo thành một quảng trường không gian rộng rãi có hình thù giống như nửa hình bầu dục, từ xa nhìn lại trông rất giống một phần mộ lớn; hơn nữa, lúc này Mộ Dung Thiên ở ngay giữa trung tâm phần mộ, không biết sống chết ra sao.
- Sa bạo táng lễ!
Cách Lôi Lâm đứng bên ngoài nhịn không được mà buột miệng kêu lên, nàng gấp đến nỗi nhảy vụt tới bên cạnh Toa Phỉ và lay mạnh cánh tay của tỷ tỷ rồi kêu lớn:
- Nhị tỷ, muội xin tỷ, hãy mau gọi Đạt Phần Ni Tư buông tay đi, đó chính là chiêu Sa bạo táng lễ, Bối Á Đặc sẽ không thể toàn mạng đâu.
Toa Phỉ chậm rãi lắc đầu, trong mắt ả hiện lên tia cười khó nhận ra được, đáp lại:
- Tam muội, thật xin lỗi, muội cũng biết đó, một khi mà Đạt Phần Ni Tư đã phát động Sa bạo táng lễ thì sẽ không ai có thể ngăn cản được. Ta vốn tưởng rằng đây chỉ là giao đấu hữu nghị thì gã sẽ không vô tình như vậy, nếu không thì ta cũng phải gánh một phần trách nhiệm rồi. Tuy nhiên, chiêu số mạnh như vậy....
- Hô, hô, hô....
Đạt Ni Tư không ngừng thở dốc, chiêu thức này tuy bá đạo tuyệt luân, nhưng ngược lại cũng khiến cho gã mất đi rất nhiều linh lực. Tuy nhiên, lúc này gã lại chẳng cảm thấy cơn mệt rã rời, bởi vì dòng máu dã tính trong người gã đang sôi trào dữ dội, nó đã tạo cho gã lực lượng mạnh hơn lúc bình thường rất nhiều. Lúc này trong mắt gã chớp động ánh hoàng quang như ẩn như hiện. Đó chính là hiện tượng đặc biệt cho thấy cuồng chiến sĩ đang tiếp cận trạng thái cuồng hóa, ánh mắt lấp lóe hoàng quang đó càng làm cho vẻ cười của gã càng thêm thâm trầm hơn. Gã nhe răng cười nói:
- Muốn chạy? Ta cho ngươi chạy, để coi lần này ngươi muốn chạy đi đâu!
Vừa dứt lời, gã buông tay phải ra, phần mộ bằng cát kia tựa như mất đi sự chống đỡ, thế là bắt đầu rơi xuống từ từ.
Đạt Phần Ni Tư thúc tọa kỵ tiến lên, Sa Long liền thay đổi thế đang tiến tới chậm rãi thành thế phi nước đại giống với các loại ma thú thông thường. Bốn cánh tay ở phía trước của nó cũng trở thành bốn chân chống xuống đất mà phi nhanh về phía trước, tốc độ thật kinh người, phía sau thân nó chỉ lưu lại chút tàn ảnh mà thôi.
Lúc này cây thương của Đạt Phần Ni Tư so với sa mộ thì quá nhỏ bé đi, trông nó chỉ tựa như một cây kim thêu đang đâm vào một quả bóng rổ thật lớn vậy, trông rất ư hoạt kê, nhưng tình huống như vậy lại không kéo dài được bao lâu, vì cát ở trong mộ đang bắt đầu điên cuồng chảy về phía cây thương, cứ hết lớp này lại đến lớp khác, tình trạng cứ thế mà tiếp tục, cát ở trên mộ càng lúc càng ít, còn thương thì càng lúc càng dài và lớn hơn trước, đến cuối cùng thì nó đã biến thành một cây trường mâu siêu cấp! Cường! Cuồng! Bá! Ác liệt! Nếu bị nó đâm trúng, dù là một tòa núi nhỏ thì e rằng cũng bị xuyên thấu luôn, chứ đừng nói chi một kẻ đang bị cát vây chặt như Mộ Dung Thiên lúc này.
- Không!
Đình Đình kêu lên, đồng thời dùng hết tốc lực lao về phía sa mộ, mặc dù hận Mộ Dung Thiên quá tự đại nhưng nếu hắn chết đi thì đại kế phục thù của nàng vốn hoàn toàn dựa vào hắn sẽ thất bại triệt để.
Khi chỉ còn cách mười thước, sa mộ đột nhiên vỡ tung, bụi đất mịt mù xen lẫn với mưa cát trong không trung đã hoàn toàn che lấp đi hai người và biến nơi đó thành một mớ đất cát hỗn độn, ngay cả hai tên cung tiễn thủ Tam Mục tộc cũng chẳng nắm bắt được tình hình trong đó, đối mặt với sự tra hỏi của Toa Phỉ cũng chỉ biết lắc đầu, nhưng điều mà bọn họ có thể khẳng định là thắng lợi đã nằm trong tầm mắt.
- Đã muộn rồi, dám sính cường với ta à, ha ha......
Đạt Phần Ni Tư ở trong vùng hỗn độn của bụi cát mà buông một tràng cười cuồng dại, khiến người nghe cảm thấy thật là giật gân. Cự ly của song phương chỉ còn lại mấy thước, lúc này tốc độ và lực lượng của gã đã được đề thăng lên tới đỉnh điểm, còn Mộ Dung Thiên thì vẫn bị vây chặt tại một chỗ, vừa khéo lúc nãy phải tốn khá nhiều linh lực để thoát ra khỏi sa mộ, hậu lực không kịp nối tiếp, khẳng định là không thể tránh né được phạm vi công kích của trường mâu rồi.
Toa Phỉ nở nụ cười thật tươi:
- Trò chơi tới hồi kết thúc rồi.
Nhưng có việc xảy ra ngoài ý liệu của mọi người, lúc này Mộ Dung Thiên lại cực kỳ trấn tĩnh. Trên mặt hắn không hề lộ một nửa điểm kinh sợ nào, chỉ đưa một tay ra, cát lập tức chảy đầy vào lòng bàn tay của hắn. Thấy thế cát đã đến lúc cực mạnh, Mộ Dung Thiên cười nói:
- Thời gian tới rồi!
Đó là thanh âm cuối cùng mà Đình Đình nghe được ở trong trận chiến. Nàng vừa tức vừa vội, mắt thấy Mộ Dung Thiên gần chết tới nơi rồi mà vẫn còn cười nói hỉ hả, nhưng lúc này nàng cũng không còn cách nào để cứu viện được nữa, cho dù có hy sinh tính mạng của mình thì cũng vô ích, nên chỉ đành mở mắt thật to mà nhìn vào đám bụi cát mịt mù kia đầy tuyệt vọng.
- Ầm, ầm!
Trong tiếng nổ thật lớn, toàn bộ Sa bạo tuyệt thế liền run lên bần bật, rồi tiếp theo đó thì có một cột khói với hình thù trông như chiếc nấm khổng lồ bốc lên thật cao.
Cùng với sức nổ thật lớn, mỗi một hạt cát tung bay trong không khí đều biến thành vũ khí giết người. Nếu không phải là chiến chức giả, vậy thì nói không chừng lúc này đã có nhiều người phải bỏ mạng rồi. Toa Phỉ và mọi người đứng quan chiến ở bên ngoài cũng phải dùng tới hộ thể đấu khí để tránh bị tai bay vạ gió. Người đứng gần nơi đó nhất là Đình Đình thì lại lập tức bị thổi dạt ra sau, may mà có Cách Lôi Lâm giữ nàng lại được.
Tiếng nổ kéo dài không dứt, mãi tới nửa phút sau mới hết, cả cơn mưa cát cũng dừng hẳn lại. Trong cơn nổ lớn, những vầng mây cát đều bị phá tung tan tành, còn nơi trung tâm phát nổ thì lại có bụi cát bay mù mịt đầy trời.
Trong năm phút đồng hồ này, thời gian tựa như là dài hằng mấy thế kỷ vậy. Đình Đình và Cách Lôi Lâm đều khẩn trương quan tâm đến kết quả cuối cùng, hoặc có thể nói là quan tâm tới sự sống còn của Mộ Dung Thiên. Dưới tình huống vừa rồi, đừng nói là thủ thắng, nếu hắn có thể giữ được cái mạng nhỏ thì đã là may mắn trong sự bất hạnh rồi đấy chứ. Còn phe của Toa Phỉ thì có vẻ thong dong hơn, vì dù sao thì bọn họ đã nắm chắc phần thắng từ sớm rồi.
Một bóng người chậm rãi từ trong đám bụi cát mù mịt bước ra. Toa Phỉ tươi cười nghênh đón:
- Đạt Phần Ni Tư, chúc mừng ngươi chiến thắng trở về.....
Lời của ả còn chưa nói dứt thì đã nhìn thấy được rõ ràng chân diện mục của đối phương. Người đó chẳng phải ai xa lạ mà chính là Mộ Dung Thiên. Nụ cười biếng nhác trên môi của hắn như là chẳng hề để điều gì ở trong lòng cả, một nụ cười mà Đạt Phần Ni Tư chẳng bao giờ có.
Bộ khôi giáp ở trên người Mộ Dung Thiên chỉ có thể dùng một chữ "thảm" để hình dung mà thôi. Nó hoàn toàn bị hủy diệt, so với một tên khất cái cũng chẳng khác là bao. Trên người hắn mang đầy thương tích, bên ngoài da thì bị lỗ chỗ nhiều vết thương, máu chảy đầm đìa, toàn thân biến thành một người máu không hơn không kém. Còn gã Đạt Phần Ni Tư đang nằm vắt vẻo trên vai hắn thì lại hoàn toàn tương phản, sắc mặt gã tái nhợt như đã chết rồi, hai mắt nhắm chặt và đã mất đi tri giác, bộ nguyên tố chiến giáp cùng với Sa Long cũng đều biến mất, cả bộ khôi giáp làm rối loạn thị giác đối thủ của gã cũng bị rách nát thê thảm, còn bàn tay phải lúc trước cầm ngọn trường thương thì đã bị gãy lìa, lúc này nó chỉ còn dính lại với cánh tay qua một tí da mà thôi, cả xương cốt cũng đều lộ rõ ra ngoài, thật khiến người ta nhìn thấy mà kinh sợ trong lòng.
Đây là một cuộc diện lưỡng bại câu thương, nhưng Mộ Dung Thiên còn có thể đứng được, như vậy có nghĩa là thắng lợi sau cùng thuộc về hắn.
Mộ Dung Thiên ném tên Đạt Phần Ni Tư xuống đất rồi cười cười nói:
- Toa Phỉ tiểu thư, xem ra vận khí của ta ngày hôm nay cũng khá tốt đấy.
Toa Phỉ nghẹn họng nhìn hắn trân trối, kỳ tích nghịch chuyển sự thành bại của song phương đã xảy ra, điều đó khiến cho ả không thể tin vào mắt mình nữa. Khi thân thể của Đạt Phần Ni Tư rơi xuống đất, lúc đó ả mới nhớ tới mà tiếp lấy gã.
Cách Lôi Lâm và Đình Đình cũng ngạc nhiên nhìn sững Mộ Dung Thiên, phảng phất như là đang nhìn người ngoài hành tinh vậy, trong mắt cả hai người đều tràn ngập nét khó tin.
- Nếu như không còn chuyện gì nữa, vậy ta xin đi trước. Đạt Phần Ni Tư kỵ sĩ bị thương không nhẹ, nhưng tình thế lúc nãy quả thật rất nguy cấp, xin thứ cho ta không thể nhẹ tay được.
Mộ Dung Thiên nói xong thì chậm rãi ngang nhiên bước qua trước mặt hai tên cung tiễn thủ người Tam Mục tộc. Tuy lúc này trên người hắn mang đầy thương tích, nhưng bọn họ cũng không thể tự chủ được mà thoái lui ra sau một bước. Mãi cho đến khi hắn bỏ đi được gần mười thước, lúc đó Cách Lôi Lâm và Đình Đình mới như kẻ tỉnh mộng, vội vàng đuổi theo sau.
- Thần quan, thần quan đâu, mau tới đây!
Toa Phỉ gấp gáp gọi lớn. Đạt Phần Ni Tư là thủ hạ đắc lực của ả, tuyệt không thể mất đi được, nhưng ả cũng lập tức hiểu ra, vì không muốn cho Mộ Dung Thiên sau khi chiến đấu xong mà có thời gian trị liệu, vì vậy nên ả đã không mời vị thần quan nào theo đến đây. Lúc này mới té ngửa ra là mình đã tự hại mình rồi.
- Sử Thu Cộng, Tác Minh, các ngươi còn sững sờ ở đó làm gì? Hãy mau lập tức chạy đi mời Ái Ty Na Mỹ đại thần quan đến đây cho ta.
Toa Phỉ dẹp bỏ nghi thái của mình mà lớn tiếng ra lệnh cho thủ hạ.
Hai tên cung tiễn thủ sau khi hết sững sờ, chúng liền gấp gáp chạy về thành để mời thần quan.
Áo Lợi Phất chẳng biết từ lúc nào đã tiến đến vùng đất trung tâm mà song phương lúc nãy đã chống chọi với nhau, một ta gã vuốt lên mặt cát, đồng thời hai mắt nhắm lại như đang suy nghĩ điều gì đó. Một lát sau gã mới chậm rãi bước trở về bên cạnh Toa Phỉ.
Toa Phỉ cố dằn cơn phẫn nộ ở trong lòng xuống rồi hỏi:
- Áo Lợi Phất, đã phát hiện được những gì?
- Ngoài kết giới lực ra, còn có hai cổ lực lượng cực mạnh, trong đó có một loại có năng lực ăn mòn và thôn phệ cực mạnh, còn loại kia thì lại có tính năng hủy diệt. Cụ thể là lực lượng gì thì ta không thể xác định được.