Trong nháy mắt, lại một ngày trôi qua, chiến sự tại tiền tuyến của quân chủ lực vẫn không có gì thay đổi.
Cùng Kỳ tự biết không thể nào cố cưỡng đánh bại được cánh quân chủ lực của phe nhân loại vốn vẫn luôn chiếm được thiên thời và địa lợi. Nó chỉ có thể tiếp tục kiềm chế, thỉnh thoảng đánh vài trận nhỏ, không mang lại sự thất lợi đáng chú ý nào cho địch nhân, và hầu như không có một hành động mang tính thực chất nào. Nhưng trái lại thì các quân đoàn ma thú ở các địa phương khác thì vẫn rất thuận lợi, thế như chẻ tre, vì vậy mà nó vốn không cần phải mạo hiểm.
Điều khiến cho Cùng Kỳ tương đối căm tức chính là Phục Gia Đế Cừ, con súc sinh kiệt ngạo này không tuân mệnh lệnh, chỉ hám công mà tự ý hành động, để đến nỗi bị đội ngũ thích khách phục kích tại Điểu Độ Thiên Tiệm, làm mất đi một nhóm Thủy La. Giống ma thú này am hiểu kỹ năng tấn công từ xa như các ma pháp sư của nhân loại vậy, chúng rất khan hiếm nên cũng rất trân quý.
Tất cả những việc đó đều do thống soái của đối phương an bài, hắn đúng là một kẻ khó chơi. Nếu đổi là một kẻ ngu xuẩn một chút, bằng vào diệu kế xuất kỳ bất ý đánh úp đối phương tại Thiên Địa hạp cốc, chỉ một cú phủ đầu đó cũng có thể hạ được thành trì của đối phương rồi. Tuy nhiên, trong quá trình rút lui của phe đối phương, mọi việc của họ đều được giải quyết ổn thỏa, khiến cho kế hoạch của nó sắp thành mà lại hỏng ngay trong gang tấc. Do đó có thể thấy được, thống soái của đối phương cũng là một quan chỉ huy ưu tú, và Cùng Kỳ cũng có chút kiêng kỵ.
Nếu như lúc này Mộ Dung Thiên biết được suy nghĩ của Cùng Kỳ, hẳn là hắn sẽ rất tự hào, thế nhưng hiện giờ hắn lại đang bận rộn giải quyết công vụ tại thành lâu.
Nếu không có gì xảy ra ngoài ý muốn, vậy thì đội phi hành tinh anh Ngự Phong Kích Hồng của đế quốc sẽ đến đây vào sáng mai. Trước lúc đó, hắn phải hoàn thành những việc chuyển giao quyền chỉ huy, bằng không thì đại quân sẽ như rắn mất đầu, lập tức sẽ hỗn loạn cả lên.
Khi người mới đến thay thế thì hồ sơ cũ của những tướng lĩnh tại các cứ điểm phòng thủ cũng phải sửa đổi lại, nếu không thì khi truyền lệnh, rất có thể sẽ xảy ra việc không thống nhất.
Tuy rằng thủ quân mỗi ngày đều bại trận mà rút lui, nhưng những phòng tuyến còn lại vẫn còn không ít, vì vậy mà nội trong một ngày, Mộ Dung Thiên phải hoàn thành công việc tu bổ hồ sơ. Công việc này đúng là rất gian khổ.
Đêm qua sau khi thuận lợi trấn áp việc bạo động của dân chúng, Mộ Dung Thiên đã không quay về Lăng Ba tiểu trúc, mà ở lại thành lâu làm việc suốt đêm. Đến bây giờ đã là buổi tối ngày hôm sau rồi, vậy mà hắn vẫn chưa có thời gian chợp mắt nữa.
Đương nhiên cũng có chút thành tích, hồ sơ vốn chồng chất như núi, sau khi trải qua một ngày một đêm "chiến đấu hăng hái", tới lúc này cũng đã nhìn thấy đáy, xem ra cũng sắp hoàn thành công việc rồi.
Điều khiến người khác vui mừng đó là dù sao thì những thiết huyết quân nhân của Mễ Kỳ Tư đều chiếm đa số. Luân Đạo Phu, Á Luân, Ngả Lược Đặc, ba vị phó thành thủ không tiếc chống lại lệnh của đế quốc, tất cả đều chọn ở lại tử thủ. Các tướng lĩnh hàng đầu tại chủ quân chiến tuyến hầu như không thay đổi: Tham mưu trưởng Đặc Lạp Tư, kỵ sĩ tổng chỉ huy Nặc Khắc, đội trưởng trinh sát binh đoàn Sa Lạp Đúc, người mạnh về phòng ngự và có mỹ danh "Đồng tường thiết bích" Tịch Tháp, đấu sĩ sư trưởng Hào Tư, thích khách thống lĩnh Bảo Bá, đại ma pháp sư Yết Lệ Nhã, vv.....
Đương nhiên, trong những người này không thể thiếu được Sát Đạt Mễ La. Giữa việc báo hận cho chiến hữu và trở về gặp lại vị hôn thê xinh đẹp Nhã Lệ, gã phải chọn một. Và gã đã không chút do dự mà chọn ở lại.
Tóm lại, Mễ Kỳ Tư vẫn giữ được tuyệt đại bộ phận lực lượng. Đó là một tin tức phấn chấn lòng người. Chỉ có một số đại quan quý tộc vốn đã quen sống trong an nhàn sung sướng và rất sợ chết là chịu bỏ đi, vì vậy mà họ phải trao lại trách nhiệm của mình cho các thuộc hạ thay thế, đồng thời cũng gánh lấy sự khinh thường của binh sĩ và dân chúng.
- Thành thủ đại nhân, đây là các thống kê mới nhất của bộ Vật Tư liên quan tới vũ khí, khôi giáp, chiến kỵ, đan dược, tinh hạch, các loại quân nhu vv.....xin ngài hãy xem qua!
Mộ Dung Thiên tiếp nhận lấy xấp tư liệu, tùy tiện mở ra xem qua một lượt, chỉ thấy các thống kê rất rõ ràng, những thứ chủ yếu và thứ yếu đều phân minh rạch ròi, tìm không ra sơ hở. Hắn không khỏi tán thưởng, nói:
- Lôi Đức, làm tốt lắm! Ta vốn còn tưởng rằng nhiệm vụ này còn phải mất ít nhất là ba ngày mới xong lận đấy. Khổ cực cho ngươi rồi!
Người vừa nộp xấp tài liệu lên là một viên quan trẻ tuổi, có tên gọi là Lôi Đức. Nguyên bản gã vẫn thường gặp hoàn cảnh bất đắc chí, không được cất nhắc. Tuy nhiên, nhờ có mật lệnh rút đi các quan viên cao cấp, vì vậy nên giờ đây mới được trọng dụng.
Các quan viên nắm quyền tại bộ Vật Tư trước kia là những kẻ không khác ký sinh trùng bao nhiêu, thường ngày họ chỉ biết hưởng lạc và lười biếng, công vụ đều giao hết cho kẻ khác, nhưng vì chúng đều là nhi tử của các quý tộc đầu não nên Mộ Dung Thiên không thể cách chức chúng được. Cũng may là thủ hạ của mấy tên đó cũng có vài người đắc lực, họ đã quản lý bộ Vật Tư gọn gàng ngăn nắp đâu ra đấy, nên cũng không đến nỗi có vấn đề gì. Vì vậy mà Mộ Dung Thiên mới mắt mở mắt nhắm bỏ qua, chỉ là có mấy thuộc hạ có năng lực thì lại kém may mắn, bản thân làm lụng cực khổ nhưng công lao thì bị thượng cấp chiếm đoạt hết.
Tuy nhậm chức ở bộ Vật Tư là một công việc béo bở, nhưng dù sao nó cũng không quý giá bằng tính mạng. Vì vậy mà khi mật lệnh vừa đến, đám ký sinh trùng này lập tức bỏ chạy còn nhanh hơn cả thỏ, và tất nhiên chúng cũng tìm được những thủ hạ thấp hơn ba cấp để đề bạt. Những người có năng lực rốt cuộc cũng nhờ vậy mà có được cơ hội, Lôi Đức là một trong số đó. Hiệu suất làm việc của họ quả thật rất cao, chỉ sau một ngày đêm mà đã tính toán ra được hiện trạng phiền phức của vật tư và thượng trình đúng lúc.
Lôi Đức vội nói:
- Đa tạ thành thủ đại nhân! Đây là kết quả nỗ lực của thuộc hạ và mấy vị đồng sự mới có được.
Được đích thân thành thủ thừa nhận, gã rất là khích động. Lúc này đúng là gã đang có một loại cảm giác tuy bị mai một tài cán đã lâu nhưng rốt cuộc cũng tìm được minh chủ, vén mây thấy được mặt trời vậy.
Mộ Dung Thiên thầm gật gù tán thuởng. Xem ra hắn đã không chọn lầm người. Gã tân quan vừa lên nhậm chức tại bộ Vật Tư này không những là chăm chỉ, năng lực xuất chúng, hơn nữa còn không quên cảnh ngộ mình đã từng gặp trước kia và đã chia sẻ thành tích cùng với các đồng sự.
Lôi Đức tựa như nghĩ tới việc gì, liền nói:
- À phải, thưa thành thủ đại nhân, công việc thống kê vật tư dân dụng có lẽ phải cần tới hai ngày mới làm xong, bởi vì trước kia bản bộ đã dồn hầu hết tinh lực vào việc quân nhu, do đó mà tài liệu liên quan đến vật tư dân dụng đã có phần thiếu hụt.
Mộ Dung Thiên gật đầu nói:
- Không hề gì, chuyện đó để chậm một chút cũng không sao.
Lôi Đức hơi do dự một chút rồi hỏi:
- Chẳng hay vì sao thành thủ đại nhân lại muốn gấp gáp có được thống kê toàn diện của vật tư như vậy?
Tuy rằng trong thời gian qua vẫn bị thất bại liên miên, nhưng số lượng vật tư dự trữ ở trong thành vẫn rất sung túc, từ lúc đầu cho đến giờ, quân đội vẫn chưa nhòm nhỏi đến. Vì vậy mà khi Mộ Dung Thiên yêu cầu phải thống kê các thứ, Lôi Đức liền cảm thấy hiếu kỳ, lúc này nhịn không được mà nêu ra nghi vấn trong lòng.
Nhưng lời vừa ra khỏi miệng thì gã lại cảm thấy hối hận, thầm mắng mình lắm miệng, sao lại có thể tùy tiện hỏi đến những tính toán của thành thủ chứ. Thế là gã vội liên thanh nói:
- Xin lỗi, thuộc hạ đã lắm lời rồi.
Mộ Dung Thiên trái lại không cho đó là hỗn xược, hắn cười nói:
- Không hề gì, ta tự có tính toán riêng. Ngươi chỉ cần để ý làm tốt công việc của mình là được. Nếu như có thể vượt qua cửa ải khó khăn lần này, ta dám bảo chứng rằng tương lai của ngươi sẽ được một bước lên mây đấy.
Lôi Đức nghe vậy thì hết sức vui mừng:
- Dạ, đa tạ thành thủ thưởng thức!
oooOooo
Sau khi giải quyết phần hồ sơ cuối cùng, Mộ Dung Thiên vươn vai ngáp dài.
Hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ, kinh ngạc phát hiện ra lúc này đã là nửa đêm. Thời gian trôi qua thật là nhanh, chỉ còn một lúc nữa thôi thì trời sẽ sáng.
Trên thành lâu vắng lặng như tờ. Có lẽ đồng liêu cũng đi hết rồi.
Mộ Dung Thiên đứng dậy rồi bước ra ngoài thành lâu. Hắn định về nhà tắm rửa, sau đó ngủ một giấc thật tốt. Sau khi vắt óc làm việc suốt một ngày hai đêm, giờ đây hắn cũng cảm thấy có chút mệt mỏi; hơn nữa sáng sớm mai còn phải đảo một vòng xem qua các chiến tuyến quan trọng nữa.
Lộ Thiến hẳn là đang chờ mình trở về. Tại thành lâu, nếu không phải là quan viên thì không được tiến vào, một là để tránh làm trở ngại công vụ, hai là để bảo đảm an toàn. Với hai lệnh cấm này, Mộ Dung Thiên nhất định phải chấp hành cho tốt để làm gương, vì vậy mà Lộ Thiến chỉ có thể chờ đợi mình mỏi mòn ở nhà mà thôi. Nghĩ tới việc tiểu Tinh Linh giữa đêm kiễng chân ngóng về hướng thành lâu để xem hoàn cảnh của mình, Mộ Dung Thiên chợt dậy lên nỗi nhớ nhà. Nghĩ tới đây, hắn lập tức không nệ hà thang lầu chật hẹp mà thi triển khinh thân thuật lao nhanh xuống dưới.
Đúng lúc đó, một bóng nhân ảnh từ góc thang lầu chợt chớp lên.
Thành lâu là nơi tập trung của các quan viên trọng yếu, thủ vệ cực kỳ sâm nghiêm và còn có bố trí cảnh giới kết giới nữa, cả một con ruồi cũng khó lòng bay lọt. Vì vậy mà Mộ Dung Thiên không giữ cảnh giác như thường ngày, vả lại sau hơn một ngày hai đêm làm việc mệt mỏi thì phản ứng cũng chậm đi khá nhiều, do đó mà hắn không thu thế về kịp, thế là tông luôn vào người đó.
- Ối!
Đối phương phát ra một tiếng kêu kinh hãi, thanh âm mềm mại đáng yêu, rõ ràng là của một nữ tử.
- Xin lỗi, xin lỗi, là ta ta vô ý....
Mộ Dung Thiên áy náy lên tiếng, đồng thời đưa tay đỡ nàng ta đứng dậy.
Không biết vị nữ quan này đã lưu lại ở thành lâu đã bao lâu rồi.
Nữ tử quay đầu lại, Mộ Dung Thiên vừa nhìn thấy được khuôn mặt của nàng ta thì thất thanh kêu lên:
- Thành chủ?!
Đúng là Tư Tháp Tây Á. Trước lúc ra đi, nàng muốn lợi dụng chút ít thời gian còn lại để làm một chút chuyện cho Mễ Kỳ Tư để giảm bớt sự áy náy trong lòng. Nàng cũng giống như Mộ Dung Thiên vậy, đã ở lại đây suốt một ngày hai đêm rồi.
Song phương trầm mặc một lát, sau đó Mộ Dung Thiên mới lên tiếng trước:
- Thành chủ, sao người còn chưa về?
- À....ta muốn đến đây xem qua một vòng.
Tư Tháp Tây Á không dám nói toạc ra là mình ở lại thành lâu làm việc, mà cũng chẳng dám nhìn thẳng vào Mộ Dung Thiên, đầu nàng hơi cúi xuống, tay vân vê góc áo, hoàn toàn mất đi phong thái tinh minh tháo vát của một nữ thành chủ lúc trước.
Lúc này giữa đôi bên dường như đã mọc lên một khoảng cách, tựa như không tìm ra được một đề tài để nói chuyện vậy. Sau khi một hỏi một đáp xong, cả hai lại rơi vào bầu không khí trầm mặc, chỉ sóng vai chậm rãi đi về phía trước, để lại hai chiếc bóng đổ dài trên mặt đất.
Khi gần về đến Lăng Ba tiểu trúc, lần này người phá vỡ sự trầm lặng lại là Tư Tháp Tây Á, nàng hỏi:
- Đan Ni Tư đại nhân, ngươi có tính toán gì không?
Mộ Dung Thiên nhún nhún vai:
- Còn có gì để tính toán đâu chứ, thì cũng chỉ biết đi một bước tính một bước thôi.
- Thế à? Ừm, ta phải trở về rồi, ngày mai gặp lại nhé.
Tư Thấp Tây Á từ biệt Mộ Dung Thiên như thường lệ, sau đó nàng bỗng nhớ tới, ngày mai rất có thể sẽ không gặp được hắn, thậm chí cũng có thể vĩnh viễn sẽ không còn cơ hội gặp lại hắn nữa.
Nàng muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc cũng không lên tiếng, chỉ cắn chặt răng rồi rảo bước vội vã quay về phòng của mình.
Mộ Dung Thiên nhìn bóng nàng khuất dần, trong lòng bỗng cảm thấy chua xót. Vào mấy tháng trước, hắn vẫn thường cùng với Tư Tháp Tây Á về chung đường như đêm nay vậy, dọc đường không ngừng thảo luận những việc liên quan đến ma thú bạo động.
Nhưng những ngày tháng khổ nhọc đó không còn nữa, ngày hôm nay, đôi bên đã không còn là đồng đạo nữa rồi.
Người đã từng dự định sẽ tử thủ tại tòa thành này thì sắp bỏ đi, còn người đã dự định sẽ bỏ đi thì lại chọn ở lại tử thủ, quả thật là tréo ngoeo lắm thay.
Trên đời này có một số việc ngươi vĩnh viễn sẽ không thể đoán được kết quả.
Mộ Dung Thiên cười khổ một cái, sau đó thong thả bước qua đại môn.
Lúc này hắn bỗng nhiên phát hiện không nhìn thấy bóng dáng của Lộ Thiến đâu, Mộ Dung Thiên cảm thấy hơi buồn bực. Chẳng lẽ vị cao thủ lão giả kia vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn trước khi đội phi hành tinh anh Ngự Phong Kích Hồng đến nơi mà thuyết phục hắn thêm một lần, nên đã "mời" Lộ Thiến lánh mặt để tiện việc mật đàm với hắn hay sao?
Nhưng có điểm kỳ quái là khi hắn tiến vào trong nội viện, vị lão giả kia vẫn không thấy xuất hiện, và điều càng kỳ quái hơn chính là vẫn không thấy bóng dáng của Lộ Thiến đâu, cả Lạc Na và Lệ Toa cũng vậy.
Sau khi đi tìm khắp ở nhà bếp, phòng ăn, chòi nghỉ mát, phòng tắm, sân huấn luyện, tu luyện mật thất, vv....nhưng lại không tìm thấy ai, nỗi băn khoăn ở trong lòng Mộ Dung Thiên càng lúc càng nặng trĩu.
Bởi vì thường ngày dù hắn có về trễ cỡ nào, bọn họ đều vẫn chờ đợi hắn mà không chút oán than, dù hắn đã nhiều lần ân cần dặn dò nhưng bọn họ vẫn không nghe theo.
Có thể nào bởi vì sau khi trấn áp xong vụ dân chúng bạo động, hắn đã đến thẳng thành lâu mà làm việc mãi cho đến lúc này, hắn đã không báo cho họ một tiếng nên sau khi bọn họ đợi chờ mòn mỏi đã lâu, cuối cùng vì không chống nổi nên đã đi ngủ trước rồi?
Có lẽ là như thế rồi. Nếu biết vậy thì hôm qua hắn đã phái người đến nhắn cho họ vài câu, để họ khỏi phải chờ đợi nóng ruột như vậy và cũng khỏi phải lo âu không biết hắn có xảy ra chuyện gì hay không.
Nghĩ đến đây, Mộ Dung Thiên cảm thấy thoải mái hơn, vội bước về phòng ngủ.
Đầu bếp, quản gia, và nữ tỳ, vv...có lẽ đã đi ngủ hết rồi. Đêm nay Lăng Ba tiểu trúc đặc biệt yên tĩnh, cả tiếng côn trùng cũng không có, chỉ có tiếng nước róc rách vẫn chảy đều trong ao mà thôi.
Mộ Dung Thiên cảm thấy hơi có chút dị dạng. Ngày trước Lăng Ba tiểu trúc vẫn thường yên tĩnh, nhưng đó chỉ là u tĩnh, khiến cho người ta cảm thấy bản thân như đang ở chốn đồng quê thiên nhiên, tâm tình bình hòa và rất thoải mái, nhưng hiện tại thì hắn phát hiện nơi đây dường như có chút hơi hướm trầm muộn nóng nảy vậy.
Nghĩ thì nghĩ vậy, biết đâu chừng vì vừa rồi mình cảm khái nên làm ảnh hưởng tới tâm tình thì sao? Vì thế mà Mộ Dung Thiên không lưu ý tới nữa, lập tức mở cửa phòng.
Đi qua phòng khách, rồi tiến vào phòng ngủ, Lộ Thiến đang ngủ say trên giường.
Trong phòng ngủ tối đen như mực, nhưng Mộ Dung Thiên không định bật đèn lên để tránh đánh thức Lộ Thiến, vì vậy mà hắn nhẹ nhàng cởi áo khoác, và không phát ra một tiếng động nào.
Mộ Dung Thiên kéo một góc chăn lên, đang định bò lên giường để ôm tấm thân ấm áp của tiểu Tinh Linh xinh đẹp ngủ một giấc cho đã, nhưng khi bàn tay hắn sắp đụng vào vai của Lộ Thiến thì bỗng nhiên dừng lại.
Không một chút do dự, Mộ Dung Thiên lập tức rút tay về, sau đó lui nhanh về phía sau.
Cùng lúc đó, bóng đen ở trên giường cũng nhảy dựng lên, thanh chủy thủ cầm trong tay cũng lấp loáng hàn quang đâm thẳng về phía hắn.