Dị Giới Dược Sư

Chương 241: Chương 241: Thiên Ý






Bài Vân Câu cũng cảm giác được sự thất thường của Liệt Hỏa ngày hôm nay, dưới mệnh lệnh của Khiết Tây Tạp, nó vẫn chưa dốc hết toàn lực, từ đầu tới giờ vẫn luôn bảo trì một khoảng cách nhất định. Lúc này thấy đối thủ bạo phát, đồng thời sau khi nhận được lệnh dốc hết toàn lực của Khiết Tây Tạp thì nó cũng không muốn tỏ ra yếu kém. Gió nổi lên, ngự phong thuật có thể khiến cho nó nhẹ nhàng phiêu dật mà phóng đi y như là tọa kỵ của tiên nhân vậy, tốc độ lập tức đề thăng lên hai bậc nữa.

Ngay vào lúc hai con sủng thú với tốc độ hãn thế cùng lúc dốc hết thực lực bản thân ra để tỷ thí, tất cả khán giả tại hiện trường chỉ còn nhìn thấy được hai cái bóng mờ nhạt của song phương, tựa như bóng u linh lúc nửa đêm, hoặc là hỏa tiễn bắn lên không vậy. Đến lúc này thì khán giả mới hiểu được, thì ra hai con ma thú kia lúc đầu chỉ là dong ruỗi cầm chừng, đến lúc này thì mới tỷ thí thật sự.

Vào ngày thường, nếu đua đường xa thì Tiểu Lục sẽ kém hơn một chút, còn hôm nay Liệt Hỏa dưới tác dụng của "Trọng lực giá tiếp" nên dũng mãnh tuyệt luân, dù Bài Vân Câu biết sử dụng ngự phong thuật, nhưng Liệt Hỏa lúc này so với gió còn nhanh hơn nhiều lắm. Trải qua nhiều lần bị khích tướng, con mắt thứ ba của Liệt Hỏa đã thành đỏ rực. Hiện nay nó chỉ có một mục tiêu duy nhất mà thôi, đó là không thể bị thua được, không thể để cho dòng dõi của Tam Mục Sáp bị sỉ nhục được.

Mộ Dung Thiên ngồi ở trên lưng Liệt Hỏa, mắt không ngừng nhìn cảnh vật hai bên đang bay vèo vèo ra sau, tốc độ nhanh đến nỗi hắn cũng không kịp nhìn rõ thứ gì nữa. Hắn biết được lâu ngày không gặp, con sủng vật này đã trưởng thành hơn trước nhiều. Nãy giờ bóng dáng của Khiết Tây Tạp vốn đã khuất khỏi tầm mắt, vậy mà bây giờ khoảng cách giữa hai người cũng bắt đầu được thu ngắn lại, vì vậy mà trong lòng Mộ Dung Thiên hết sức khoan khoái.

Khiết Tây Tạp cũng lo lắng vạn phần, khi không Liệt Hỏa lại nổi hứng đột ngột, hơn nữa lại còn rất hưng phấn tựa như là vừa ăn xong xuân dược vậy, tốc độ nhanh kinh người. Nàng quay đầu nhìn lại thì thấy Mộ Dung Thiên không hề dùng tới bạo lực, chẳng lẽ là Liệt Hỏa tự nguyện hay sao? Nàng không rảnh để tìm hiểu nguyên nhân, vội lập tức vận khởi ngự phong thuật, rồi dốc hết tinh thần vào việc khống chế kỵ thuật. Một người một thú cùng sử dụng kỹ năng để hỗ tương cho nhau, nên họ liền đạt được sự cân bằng rất kỳ diệu. Trong một cuộc đọ sức với phương hướng thường xuyên thay đổi đột ngột mà lại đạt được hiệu quả như vậy, đó là một kỹ thuật có độ khó rất cao. Đối với những ma pháp sư bình thường, họ chỉ lợi dụng ngự phong thuật để làm giảm bớt trọng lượng của mình, giúp cho tọa kỵ giảm bớt áp lực, và nhờ đó mà chúng có thể đề thăng tốc độ. Thế nhưng với Khiết Tây Tạp, ngoài việc có thể giảm bớt trọng lượng của bản thân ra, nàng còn có thể khiến cho ngự phong thuật của mình và tọa kỵ được cộng hưởng hiệu quả, kỵ thuật cao minh "nhân kỵ hợp nhất" như của Khiết Tây Tạp thật là cực kỳ hiếm thấy. Nếu muốn đạt tới trình độ này, ngoài việc ma pháp sư và sủng vật của mình phải rất ăn ý với nhau, họ còn phải trải qua quá trình huấn luyện rất lâu dài nữa. Tuy nhiên, lúc này nàng không thể liên tiếp quay đầu lại nhìn xem tình huống của Mộ Dung Thiên thế nào, mà chỉ có thể dựa vào tiếng vó của Liệt Hỏa mà phán đoán thôi.

Dưới sự trợ giúp của Khiết Tây Tạp, Bài Vân Câu trở nên phấn chấn tinh thần hẳn ra, tốc độ của nó lập tức tăng lên không ít, chỉ tiếc rằng tác dụng hợp nhất giữa ngự phong thuật của ma pháp sư và tọa kỵ không thể đạt được hiệu quả 1 + 1 > 2. Khiết Tây Tạp nhiều lắm cũng chỉ có thể tạo ra hiệu quả phụ trợ mà thôi. Để duy trì sự cân bằng giữa người và thú, nàng phải rất cẩn thận, chứ không dám thi triển toàn lực, bằng không thì sẽ tạo ra phản hiệu quả. Trong những lúc bình thường, nàng và Tiểu Lục phối hợp với nhau rất tốt, có thể giữ ngang sức với Liệt Hỏa, thế nhưng tác dụng của "Trọng lực giá tiếp" trực tiếp tạo ra thì lại tuyệt đối hơn hẳn ngự phong thuật của Khiết Tây Tạp, bởi vậy mà cự ly giữa hai người từ từ càng lúc càng rút ngắn lại. Lúc này đôi bên đã đến được địa hình của một sườn dốc, tiếp cận với băng nguyên. Quá trình thi đấu đã qua hơn nửa chặng đường, nhưng căn cứ vào tốc độ truy đuổi cùng với lộ trình mà tính toán, Mộ Dung Thiên rất có khả năng sẽ tới đích sớm hơn lắm.

Mắt thấy ưu thế mình vừa chiếm được một chút thì đã bị đối thủ dần dần đuổi kịp, Khiết Tây Tạp toát mồ hôi đầy mình. Phải biết rằng, cuộc tỷ thí này không giống bình thường, vì nó được dùng chung thân đại sự của mình để đánh cuộc. Hiện nay đang có rất nhiều khán giả đang làm chứng, trước kia nàng muốn họ có mặt ở đây là để ép cho Mộ Dung Thiên không thể nuốt lời, nhưng giờ đây thì họ lại trở thành chướng ngại vật của mình, nếu thật sự cuối cùng bị thua thì sẽ làm sao bây giờ? Eo, trời ạ, cái hậu quả đó thật là đáng sợ, cả nghĩ thì Khiết Tây Tạp cũng không dám nghĩ tới nữa, vì thế mà nàng chỉ cố gắng tập trung tinh thần để khống chế ngự phong thuật thôi.

Nhưng mà sự chênh lệch giữa thực lực thật là khó bù đắp được, sáu trăm thước, năm trăm thước, bốn trăm thước, ba trăm thước....Khi còn cách chừng sáu trăm thước thì ưu thế lúc trước của Khiết Tây Tạp đã không còn lại chút gì nữa rồi, lúc này nàng nghe tiếng vó của Liệt Hỏa ở phía sau càng lúc càng rõ ràng hơn, hiển nhiên Mộ Dung Thiên cũng đang đến gần. Thế là nàng lại càng cuống quýt hơn, nhưng cùng lúc cũng không thể làm gì hơn được, giờ đây chỉ hối hận sao trước đó mình đã quá coi thường đối thủ, và không nên chơi trò mèo vờn chuột như thế. Trong lúc tâm tình bấn loạn, kỹ thuật thi triển ngự phong thuật của nàng cũng bị ảnh hưởng theo, hai cỗ lực lượng vốn đang cân bằng nhưng lúc này lại trở thành khập khiễng nên liền va chạm nhau, và khiến cho thân hình của Bài Vân Câu nhất thời không ổn định được mà bị nghiêng qua một bên. Cũng may là nó phản ứng rất nhanh, nó nhắm vào phía bên cạnh mà thổi ra một luồng gió đánh mạnh ra ngoài, thế rồi cả thân nó tựa như động cơ của hỏa tiễn được khởi động, vội vàng điều chỉnh lại phương hướng theo đúng đường; nhưng Tiểu Lục bị trì hoãn mới một tí thôi, mà đã khiến cho đối thủ ở phía sau nhân cơ hội đó mà rút ngắn khoảng cách lại chỉ còn một trăm thước.

Sau khi còn cách Khiết Tây Tạp gần một trăm thước, tâm tình khẩn trương của Mộ Dung Thiên liền được hòa hoãn lại. Giờ đây hắn rất đắc ý, Khiết Tây Tạp à Khiết Tây Tạp, lão tử đâu dễ bị thua như vậy chứ, bây giờ nàng đã biết thế nào là lật thuyền trong mương chưa? Hắc hắc! Lúc này hắn bắt đầu tưởng tượng đến sau khi tới đích rồi, trong sự ngạc nhiên cực độ của mọi người, hắn sẽ làm sao mà tiếp thu sự chúc mừng của Thụy Mạn gia tộc và trở thành một thành viên trong gia tộc của họ, sau đó tiếp nhận lấy Thiên Ma Hào từ trong tay Khiết Tây Tạp để hoàn thành nhiệm vụ của Long vương giao phó, còn nguyện vọng thăng tiến trên quan lộ của mình tại Tát La cũng không còn là mơ hồ như trước nữa.

Nhưng nguyện vọng dù sao thì cũng còn chênh lệch với sự thật nhiều lắm. Ngay trong lúc Mộ Dung Thiên cho rằng đã nắm chắc phần thắng trong tay, bỗng nhiên hắn cảm thấy tốc độ của Liệt Hỏa đang chậm lại.

- Ê?

- Ê?

Một người một thú cùng lúc nảy ra nghi vấn không thể giải thích được. Quả thật đây không phải là cảm giác, đáng lẽ chỉ còn lại năm mươi thước nữa thôi, theo lý thì không bao lâu sau sẽ vượt qua được Khiết Tây Tạp kia mà, với khoảng cách đó thì không thể tính là xa, nhưng đột nhiên nó lại tựa như đường chân trời rất khó vượt qua được. Vì thế mà cuộc tỷ thí lại một lần nữa rơi vào trạng thái giằng co. Tuy sức chịu đựng của Liệt Hỏa dẻo dai hơn, và vào lúc gần cuối dường như có vẻ chiếm ưu thế hơn, nhưng trên lưng nó dù sao cũng không phải là Lăng Đế Tư, mà là Mộ Dung Thiên, do đó mà sự phối hợp giữa người và thú cũng không đạt được đến mức hoàn mỹ. Điều càng quan trọng hơn đó là đích đến đã hiện ra xa xa trước mắt, một quả hỏa cầu bảy màu thật lớn giống như chiếc đèn lồng đang nhẹ nhàng lơ lửng giữa không trung, tạo thành điểm kết thúc của đường đua. Khoảng cách đó đại khái cũng có hơn hai ngàn thước, nhưng đoạn đường này lại là một con dốc, nên khiến cho nó dài hơn so với thực tế.

Mộ Dung Thiên nhanh chóng hiểu ra được nguyên nhân mà Liệt Hỏa bị giảm tốc độ. Đó không phải là vì nó nhớ tới lời căn dặn của chủ nhân, mà bởi vì nó tính tình nóng nảy, vốn đang hưởng thụ lạc thú trong cuộc đọ sức này, còn tư tưởng của nó thì lại bị mình khuấy động, tất nhiên không thể nào đến thời khắc này mà lại biết dừng cương trước vực được. Như vậy chỉ còn lại một nguyên nhân duy nhất, đó là "Trọng lực giá tiếp" đang mất dần tác dụng mà thôi.

- Thật đáng ghét, chỉ còn thiếu một chút nữa thôi!

Mộ Dung Thiên nhịn không được mà bật chửi một câu. Nếu cứ tiếp tục như vầy thì mình sẽ rơi vào cuộc diện sắp thành lại bại. Lúc này hắn chợt nhớ tới một đoạn quảng cáo thuốc cảm - vào thời khắc then chốt, có thể bị cảm mạo được chăng? Đương nhiên, Mộ Dung Thiên không có mang theo thuốc cảm mạo, mà dù có thì cũng vô dụng, nhưng cũng may là hắn còn một loại thuốc khác. Thế rồi hắn lấy từ trong túi ra một viên đan dược màu hồng, đưa đến miệng Liệt Hỏa, rồi nói:

- Liệt Hỏa, đó là đồ tốt đấy, nuốt vào mau. Nếu cách mạng thành công, ngươi có thể thắng được trận tỷ thí này thì sẽ đem về rất nhiều vinh dự cho dòng dõi của Tam Mục Sáp đấy.

Nếu đây là tình huống tốt thì Mộ Dung Thiên đã không muốn dùng tới thuốc kích thích, vì nó còn có một chút tác dụng phụ nho nhỏ, tuy rất nhỏ nhưng nếu không phải là vạn bất đắc dĩ thì hắn đã không cần phải lo lắng rồi. Đây là hắn chỉ suy nghĩ cho bằng hữu của hắn mà thôi.

Mặc dù Liệt Hỏa không biết cách mạng thành công là ý gì, nhưng hai câu sau đó thì nó lại hiểu được. Lúc này nó đã bị ma quỷ hoàn toàn mê hoặc nên không tài nào thoát ra được, thế là vội vàng thò lưỡi thật dài ra ngoài và nuốt lấy viên đan dược ở trong tay Mộ Dung Thiên.

Sau khi nuốt xong, đan dược liền nhanh chóng hòa tan trong dạ dày của Liệt Hỏa. Ở Thần Phong đại lục này, thời gian sức thuốc bắt đầu có công hiệu quả nhiên là nhanh đến kinh người. Trong lúc Liệt Hỏa đang vận động kịch liệt, sức thuốc liền nhanh chóng theo sự lưu động của máu mà truyền ra khắp toàn thân.

- Phì! Phì!

Lỗ mũi của Liệt Hỏa bỗng nhiên thở mạnh, đó không phải là vì nó mệt mỏi mà thở mạnh, mà là nó đang cảm thấy có một cỗ lực lượng cường đại từ bốn chân bốc lên cao, cuồn cuộn không dứt, khiến cho nó không thở mạnh thì sẽ không cảm thấy thoải mái được. Mỗi một tế bào trên người đều trở nên rất hưng phấn, nên giờ đây chỉ biết hết lòng chạy về phía trước.

- Úy?

Thân hình của Mộ Dung Thiên đột nhiên bị giật về phía sau, hắn chẳng những không thấy kinh sợ mà còn lấy làm mừng, bởi vì Liệt Hỏa tăng tốc có nghĩa là sức thuốc đã phát tán, nhưng so với trong tưởng tượng của hắn thì còn mạnh hơn nhiều lắm.

Ở xung quanh điểm kết thúc có rất nhiều khán giả đứng chen chúc nhau ở đó, ai nấy cũng đều xôn xao náo động cả lên. So với những người đứng ở khởi điểm và suốt dọc đường đua, họ là những người càng quan tâm tới kết quả của trận tỷ thí này hơn, vì vậy mà địa điểm này có số lượng khán giả dầy đặc hơn hẳn.

Lúc này từ phía xa có một cái bóng xuất hiện ở dưới sườn dốc, tuy rằng khoảng cách khá xa nên không trông thấy rõ mặt mũi, nhưng từ màu sắc của y phục và tọa kỵ, mọi người đều có thể dễ dàng đoán ra, cái bóng đó chính là tiểu công chúa Khiết Tây Tạp của họ. Sự tình không nằm ngoài dự liệu của họ, vì thế mà ai nấy cũng đều lớn tiếng reo hò dữ dội để ủng hộ cho nàng. Nhưng tiếng reo hò đó không giữ được lâu, bởi vì liền ngay sau đó, họ liền trông thấy một cái bóng khác đang đuổi sát sau lưng. Đối thủ theo sát không bỏ, những người lo lắng tới sự thắng bại của cuộc tỷ thí này đều không hẹn mà cùng im bặt, cả hô hấp cũng ngừng lại luôn, hồi hộp dõi mắt nhìn về phía trước.

Lúc này Lăng Đế Tư đang đứng lẫn ở trong đám đông, nàng cũng cảm thấy bất ngờ, vì tuy nàng cho rằng bạn tâm giao của mình thế nào cũng thắng chắc, nhưng nàng cũng rất có hứng thú đối với kết quả của cuộc thi, vì vậy nên mới có mặt ở gần vạch kết thúc như vậy. Tuy nhiên, lúc này Liệt Hỏa đang ở phía sau đuổi theo rất gấp.

Chẳng lẽ đó là ý của Khiết Tây Tạp sao? Nàng ta cố tình diễn trò như vậy à? Trong lòng Lăng Đế Tư hết sức nghi ngờ, nhưng khi nàng nghĩ đến tính tình kỳ quái của bằng hữu mình thì cũng không thấy lạ nữa, có lẽ là nàng ta muốn trêu chọc đối thủ rồi.

Nhưng đến khi hai đối thủ chạy đến gần, lúc này Lăng Đế Tư mới nhìn thấy gương mặt đang cực kỳ hoảng loạn của Khiết Tây Tạp, rốt cuộc nàng mới phát hiện ra sự tình không ổn, thế là nàng buột miệng kêu lên theo phản ứng tự nhiên:

- Liệt Hỏa!

Thế nhưng lúc này đã quá muộn, Liệt Hỏa vừa nghe được tiếng chủ nhân gọi cảnh cáo, trong tư tưởng của nó vốn không muốn phản bội, nhưng mà lúc này nó đã không thể tự khống chế sức thuốc đang tuôn trào được nữa, mà chỉ còn lại thiên tính không chịu thua ở trong người nó. Thế là Liệt Hoả tựa như cơn gió lốc cuốn đi, vô tình vượt qua Bài Vân Câu và chạy luôn tới đích trong ánh mắt tuyệt vọng của Khiết Tây Tạp.

Hiện trường im phăng phắc không một tiếng động, không ai dám nghĩ đây là chuyện thật. Nhất là Lăng Đế Tư, nàng trợn mắt há miệng, so với việc tự nuốt phải con ruồi còn khó chấp nhận hơn, không ngờ Liệt Hỏa lại dám to gan làm trái mệnh lệnh của mình như thế.

Thiên ý, chẳng lẽ đây chính là thiên ý? Kể từ lúc Khiết Tây Tạp và Khải Lý gặp nhau ở Mặc Vân tháp, có phải Ái thần đã bắn đi mũi tên trong tay của ngài?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.