Khi Bích Dạ trở về, sắc mặt của nàng không được tốt lắm, nét vui vẻ lúc nãy không còn nữa. Mộ Dung Thiên thấy trong lòng hồi hộp, vội hỏi:
- Bích Dạ, đã xảy ra chuyện gì vậy? Có phải là địch tình có biến, hay là liên quân đã đuổi kịp ta rồi?
Bích Dạ cười gượng:
- Không có gì, ngươi đừng lo nhiều.
Tuy nhiên, dù là người mù thì cũng thấy được nhất định là nàng đang có tâm sự.
Cứ dựa theo tình huống không nhanh không chậm của quân đội, hiển nhiên việc này không hề liên quan đến liên quân, vậy thì chỉ có thể là việc tư mà thôi. Chẳng lẽ trong gia tộc của Bích Dạ đã xảy ra chuyện không hay? Chẳng hạn như là thân nhân theo lệnh triệu tập tòng quân mà bị hy sinh. Càng nghĩ càng thấy khả năng này có tính thành lập rất lớn. Nếu như là việc công, tất nhiên Khẳng Đặc đã không chỉ gọi riêng lẻ một mình nàng tới mà thôi, ít nhất cũng phải tôn trọng mình nữa mới đúng. Nghĩ tới đây, Mộ Dung Thiên cảm thấy yên tâm hơn một chút. Loại chuyện không vui này tốt hơn là không nên hỏi nhiều. Mộ Dung Thiên chỉ than “ài” một tiếng, sau đó không nói gì nữa.
Đến khi Mộ Dung Thiên cùng với Lộ Thiến và hai nàng thị nữ Lệ Tư và Lạc Na bước ra gặp mặt các tướng lĩnh, thì mới phát hiện sắc mặt của mọi người đều rất cổ quái, hầu hết đều như vô tình hoặc hữu ý liếc về phía mình vài lần. Nhất là Tạp Tháp Tắc vốn là người không biết che dấu tâm tình chút nào.
Mộ Dung Thiên vuốt vuốt mũi, chẳng lẽ chuyện của Bích Dạ đã truyền tới tai họ rồi sao? Mọi người ai cũng biết nàng cung tiễn thủ xinh đẹp của “Cuồng Bạo dong binh đoàn” này là nữ nhân đồng tính, chẳng bao giờ thích nam nhân, mà tình nhân của nàng lại chính là nữ ca thủ nổi tiếng tại Phật Lạc Lý Tư, Khải Sắt Lâm. khi họ biết tin này mới lộ ra thần sắc quái dị này chăng? Mộ Dung Thiên da mặt cũng dày nhưng thấy mọi người ai cũng nhìn mình với mục quang “mập mờ” như vậy quả thực cũng có chút ăn không tiêu:
- Các vị, trên mặt bản đoàn trưởng nở hoa sao?
Mấy người Tạp Tháp cười gượng hai tiếng thay cho câu trả lời. Nếu là lúc bình thường thì Mộ Dung Thiên cũng cười đùa với họ một chút cho bầu không khí thoải mái hơn nhiều. Nhưng hôm nay lại ngoại lệ, hắn nhận ra họ chỉ cười xã giao nên lại càng thêm xấu hổ.
Cuối cùng Mộ Dung Thiên ho khan hai tiếng rồi nói:
- Khẳng Đặc phó đoàn trưởng, chúng ta lên đường thôi.
Chỉ có Khẳng Đặc là vẫn luôn giữ được vẻ bình tĩnh, tựa như dù trời có sập xuống thì ông ta cũng không hề nhíu mày. Đến lúc này ông ta mới lên tiếng:
- La Địch đoàn trưởng, ta nghĩ tạm thời chúng ta không nên đi.
Mộ Dung Thiên thắc mắc, hỏi:
- Tại sao?
Khẳng Đặc thản nhiên nói:
- Tối hôm qua lính truyền tin của đoàn chúng ta nhận được lệnh khẩn của Hán Khắc, tức quan tổng chỉ huy của viện quân do Đế quốc phái đến, họ muốn chúng ta lưu lại đây để hội họp với đại quân. Giữa trưa nay họ sẽ đến.
Mộ Dung Thiên cau mày hỏi:
- Có chuyện đó sao?
Bởi vì quân đoàn 376 là một đơn vị tạp nhạp, binh lính chính quy không nhiều, đa số đều là những người thiếu kinh nghiệm và đệ tử học viện. Những người này đều là những nhân thủ do Đế quốc trong lúc bất đắc dĩ phải triệu tập gấp, bởi vậy nên trước khi nhận được mệnh lệnh, Mộ Dung Thiên đã tính cho quân đoàn của mình ban sư hồi triều, rồi sau đó sẽ tiếp tục tu học hoặc ma luyện. Nếu không thì chỉ e rằng vì bản thân mình bị thiếu kinh nghiệm chiến đấu rồi sẽ khiến cho rất nhiều nhân tài có tiềm lực bị hy sinh một cách không minh bạch tại chiến trường, điều đó quả thật là một tổn thất rất lớn.
Tại sao mệnh lệnh đến lúc này lại thay đổi? Hơn nữa kẻ nhận lệnh lại không phải là một đoàn trưởng như mình mà lại là Khẳng Đặc, có phải Đế quốc chỉ cho mình là bù nhìn, còn Khẳng Đặc mới là người chỉ huy chính của đội quân này không? Mộ Dung Thiên tin tưởng Khẳng Đặc không lừa mình, vì vậy nên cười nói:
- Vậy cũng được. Chúng ta lại được nghỉ ngơi.
Suốt buổi sáng, Mộ Dung Thiên bị rơi vào tâm trạng đầy áp lực, không nói rõ thành lời được. Theo tình lý thì việc hoàn thành nhiệm vụ là một vinh quang, cảnh mình trở về phải rất nhẹ nhàng vui sướng mới đúng, nhưng giờ lại không cao hứng nổi. Khẳng Đặc và các tướng lĩnh không nhiều thì ít đều có vẻ xa cách, không còn thân mật khắng khít, kề vai sát cánh chiến đấu như ngày trước nữa.
Đến gần trưa, bầu trời đang đầy nắng ấm bỗng dưng biến đổi. Mây đen cuồn cuộn kéo tới, giống như yêu ma sắp giáng hạ, không khí thật là nặng nề phi thường. Dự cảm bất lành trong lòng Mộ Dung Thiên càng lúc càng mãnh liệt. Thế nhưng vào lúc này, tiếng vó hỗn loạn, trùng trùng điệp điệp của đoàn ma kỵ xen lẫn trong gió truyền tới - viện quân của Đế quốc đã tới.
Nhưng trước khi Mộ Dung Thiên kịp ra đón thì lại bị Bích Dạ kéo lại:
- La Địch đoàn trưởng, ngươi không cần đi, Khẳng Đặc phó đoàn trưởng sẽ giải quyết thay ngươi.
Mộ Dung Thiên ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao thế? Dù gì thì trên danh nghĩa ta cũng là đoàn trưởng của quân đoàn 376. Nếu làm vậy thì e rằng quá thất lễ.
Sắc mặt của Bích Dạ có vẻ không yên:
- Chuyện đó ta sẽ cho ngươi biết sau. Tóm lại trong lúc này, tốt nhất ngươi hãy ở lại đây đã.
Hán Khắc là một lang nhân dũng mãnh và cũng là một trong những thú nhân dũng sĩ trứ danh của Lam Nguyệt đế quốc. Hắn hiểu rõ tuyệt kỹ thú hóa và đã đột phá được đến tầng thứ ba. Thú nhân có thể đạt được đến mức này chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Giờ đây hắn đang trễm chệ cưỡi con ma liêm thất lớn, theo sát sau lưng là đại quân đông nghìn nghịt.
Khẳng Đặc hành lễ rồi thốt:
- Hoan nghênh Hán Khắc Tổng chỉ huy sứ cùng quý bộ thuộc tới đây.
Hán Khắc khẽ gật đầu, sau đó hỏi lại Khẳng Đặc:
- Khẳng Đặc đoàn trưởng, ngài đã bắt giữ La Địch chưa?
Những lời này quả thật là kinh thiên động địa, ngoài những vị tướng lãnh cao cấp như Tạp Tháp là đã có chuẩn sẵn tâm lý từ trước ra, còn lại các liên trưởng, đại, tiểu đội trưởng và một số binh sĩ bình thường ở gần đó đều lập tức trở nên xôn xao. Tuy rằng trong mấy ngày qua, việc chỉ huy quân đội đều do một tay Khẳng Đặc lo liệu, nhưng ai nấy cũng đều biết những kế sách thần kỳ kia đều là từ vị thống soái trẻ tuổi kia mà ra. Nếu như không có hắn, đừng nói là dân chúng toàn thể Uy Nhĩ thành đã không có cách nào rút lui, nói không chừng tất cả mọi người chỉ còn cách liều chết thủ thành, vì quốc vong thân mà thôi. Thế nhưng họ lại có thể hoàn thành nhiệm vụ và sống sót trở về rất thuận lợi, tất cả đều nhờ vào công lao của vị đoàn trưởng này. Với công trạng như vậy thì phải có được danh vọng tột đỉnh mới đúng, chứ sao lại bị xử tội?
Khẳng Đặc tiến lên trước một bước rồi nói:
- Hán Khắc tổng chỉ huy, ta không rõ vì sao thượng cấp lại hạ lệnh truy nã, nhưng ta dám lấy nhân cách ra để bảo đảm, La Địch đoàn trưởng tuyệt đối xứng đáng là một vị thủ lãnh. Trong chuyện này nhất định là có hiểu lầm.
Thật ra lão đã nhận được mật thư, nội dung bên trong ngoài việc để quân đội tiếp tục đóng quân lại đó, còn có một số việc khác như là: lập tức tiếp nhận chức đoàn trưởng của quân đoàn 376, đồng thời bắt giữ lấy Mộ Dung Thiên!
Đây cũng chính là lý do Khẳng Đặc gọi Bích Dạ ra thương nghị. Hắn không thể cãi lệnh quân đội Đế quốc, nhưng cũng không thể thi hành một mệnh lệnh không rõ ràng như vậy.
Ngay cả Tạp Lâm là người vốn hay thẹn thùng vậy mà cũng trở nên khích động, nói:
- Hán Khắc tổng chỉ huy, xin hãy cho chúng ta biết, thật ra chuyện này là thế nào?
Tát Na Lâm cũng đứng dậy nói:
- Xin hãy cho chúng ta một lý do hợp lý, nếu không thì chúng ta sẽ không giao ra La Địch đoàn trưởng.
Tạp Tháp là người nóng nảy nhất, mà gã lại rất bội phục những âm mưu quỷ kế của Mộ Dung Thiên, giờ đây cũng lớn tiếng nói:
- Con bà nói, kẻ nào muốn đối phó với La Địch đoàn trưởng thì phải qua cửa của ta trước đã!
Ngoài ra còn có Bố Lỗ Tư, và cả người cực kỳ bảo thủ, khuôn mặt lúc nào cũng cứng ngắc và luôn coi trọng quân kỷ, Lao Luân Tư, cũng lên tiếng ủng hộ Mộ Dung Thiên, bởi vì lệnh bắt người lần này thật sự là quá vô lý.
Hán Khắc không lộ chút biểu tình nào, chỉ thốt:
- Ta chỉ phụng mệnh hành sự! Nếu có thắc mắc gì thì đợi áp giải La Địch về rồi hãy bàn!
Nói xong, hắn khoác tay một cái. Hơn mười dũng sĩ thuộc nhiều chức nghiệp khác nhau, được trang bị hoàn mỹ, vô thanh vô tức xuất hiện ngay giữa trong quân. Hành động nhanh nhẹn như vậy chứng tỏ họ đều là cường giả. Mà trên vai trái của họ đều có xâm một tiêu chí hình tử thần, tay cầm lưỡi hái đẫm đầy máu, một bên miệng của chiếc đầu lâu thì khẽ nhếch lên, phảng phất như đang cười lạnh lùng, trông rất sống động, thật khiến người ta khi nhìn thấy thì cũng phát sinh cảm giác không thoải mái. Nhưng điều càng đáng sợ hơn chính là ý nghĩa của cái tiêu chí này - đế quốc Tử Thần truy sát đoàn. Nhóm người này chuyên đi truy sát những kẻ tội ác tày trời, gây tổn hại nghiêm trọng tới lợi ích của đế quốc.
Bích Dạ và những người liên quan vừa trông thấy Tử Thần truy sát đoàn thì trong lòng đều rúng động. Khẳng Đặc biết rõ không còn cách nào để đàm phán nữa, lão liền lạnh lùng nói:
- Hán Khắc tổng chỉ huy sứ, nếu đã là vậy thì hạ quan chỉ đành đắc tội!
Lời vừa nói xong, từ trong tay lão chợt toát ra một luồng lãnh khí. Tạp Tháp và những người khác cũng không hẹn mà cùng rút vũ khí ra một lượt.
Hán Khắc cả giận quát:
- Khẳng Đặc, ngươi dám công nhiên cãi lệnh?
Khẳng Đặc lơ đễnh nói:
- Ta chỉ muốn đòi sự công bằng cho La Địch đoàn trưởng mà thôi!
Lão sớm đã nghe nói đến ân oán giữa Mộ Dung Thiên và Mông Na Lâm, chuyện này nhất định là có liên quan đến Cát Tư. Nếu như không có việc ngoài ý muốn, lúc quân đoàn 376 đối kháng với liên quân Tây Bắc thì chắc chắn là toàn quân đã bị tiêu diệt. Cát Tư phái Mộ Dung Thiên đảm nhiệm chức đoàn trưởng hiển nhiên là muốn mượn việc công để báo thù riêng. Bây giờ quân đoàn 376 vẫn được bình yên vô sự, thậm chí lại còn lập đại công, tất nhiên là Cát Tư không thể để cái đinh trong mắt tiếp tục tồn tại, cho nên mới hạ cái mệnh lệnh mơ hồ kia. Tuy thân là đoàn trưởng dong binh đoàn, Khẳng Đặc hiển nhiên hiểu rất rõ tầm quan trọng của việc phục tùng mệnh lệnh, nhưng lão quyết không thể để một vị thống soái đã cứu mạng ít nhất là mấy vạn bình dân và hơn hai vạn quân lính bị bắt đi một cách vô duyên vô cớ như vậy được.
Một đạo ánh sáng bảy màu từ tay Khẳng Đặc bốc thẳng lên cao, dưới bầu trời dày đặc mây đen, đạo ánh sáng đó trông càng thêm rực rỡ.
Sắc mặt của Hán Khắc đại biến. Hắn biết rõ loại đạn tín hiệu được phát ra trong thời khắc mấu chốt này nhất định là có ý nghĩa đặc biệt nào đó. Hắn lập tức vung tay lên, rồi hô lớn:
- Kẻ trái lệnh, giết không tha! Tất cả các binh sĩ khác không được nhúc nhích!
Tuy hắn phải bằng mọi giá để bắt cho được Mộ Dung Thiên, nhưng cũng không thể vì thế mà để xảy ra can qua, khiến trong nội bộ quân mình phải chém giết sống mái với nhau được.
Binh sĩ của quân đoàn 376 tuy không biết tại sao lại xảy ra xung đột, nhưng đám người Khẳng Đặc đã cùng họ vào sinh ra tử, cùng tắm máu kề vai tác chiến, nên trong lòng họ đã nhận định các tướng lĩnh ấy mới là những người chỉ huy của mình. Hơn nữa đa số binh sĩ ở đây đều là những kẻ mới nhập ngũ và chưa từng thông qua huấn luyện, giờ đây huyết khí của ai nấy cũng đều dâng trào, họ mặc kệ Hán Khắc nói những gì, tất cả đều nhất tề rút binh khí ra và giơ lên thủ thế.
Khẳng Đặc lạnh lùng nói:
- Tất cả nghe lệnh, không được hành động thiếu suy nghĩ!
Tuy không giao ra Mộ Dung Thiên, nhưng Khẳng Đặc vẫn phải lấy đại cuộc làm trọng, tuyệt không để cho song phương sống mái với nhau. Nếu như Hán Khắc xác định dùng đến quy tắc, vậy thì lão cũng sẽ theo quy tắc đó mà hành xử cho tốt.
Nhưng vào lúc này, Bích Dạ và Mộ Dung Thiên ở quân doanh phía sau cũng đã nhìn thấy đạn tín hiệu đại biểu cho tình thế khẩn cấp bay lên, Mộ Dung Thiên cau mày hỏi:
- Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Bích Dạ tham mưu trưởng, có phải là ngươi đang dấu giếm ta chuyện gì phải không?
Khuôn mặt của Bích Dạ tái nhợt, nàng rút từ trong túi ra một cuộn giấy, nhét vội vào tay Mộ Dung Thiên rồi nói:
- La Địch, hãy lập tức dẫn Lộ Thiến chạy theo tuyến đường đã được vẽ trên bản đồ ma pháp này mà trốn đi. Ngươi đã bị hạ lệnh truy nã trên toàn Đế quốc. Chỉ sợ giờ đây trên toàn bộ lãnh thổ của Lam Nguyệt đế quốc, ngươi đã không còn chỗ nào có thể dung thân được nữa rồi.
- Cái gì?
Mộ Dung Thiên nghe vậy thì lập tức ngây ra như tượng gỗ.