Lúc này vầng thái dương mới nhô lên ở phía sau Gia Phỉ Nhĩ Đức, nên bóng của ông ta được hắt xuống quảng trường, trải thành một vệt dài. Do đã làm thành chủ của Đô Linh khá lâu, mọi việc lớn nhỏ trong thành đều được giải quyết rõ ràng ngăn nắp mỗi ngày một tốt hơn, nên giờ đây khí độ và lòng tự tin của ông ta đều được hiển lộ không bỏ sót chút nào.
Gia Phỉ Nhĩ Đức giơ tay ra hiệu cho mọi người im lặng, sau đó mới cất giọng trầm ổn, biểu lộ sự lãnh tĩnh của một thủ lĩnh ma pháp sư:
- Hỡi các con dân thân ái của ta, các người vẫn mạnh chứ? Và những bằng hữu đến từ các quốc gia bạn trên khắp đại lục của Lam Nguyệt, ta rất cao hứng khi thấy các người có thể đến được Đô Linh thành này, mong rằng các người sẽ có được một đoạn thời gian vui vẻ ở đây.
Đối với ma pháp sư, khi đứng nói chuyện trước đám đông thì hầu như ai nấy cũng đều dùng Khuếch Âm thuật, thế nhưng đối với một cường giả như ông ta thì lại khác hẳn. Không ai thấy Gia Phỉ Nhĩ Đức làm sao dùng sức hay là gân cổ thét to, nhưng thanh âm truyền vào tai hơn mười vạn người rõ ràng rành mạch, tựa như chỉ đứng bên cạnh mà trò chuyện vậy.
Tiêu chuẩn dùng từ ngữ của chính phủ thật là cũ xì chán phèo, hầu như là không bao giờ thay đổi, thế nhưng Gia Phỉ Nhĩ Đức lại được biển người vỗ tay nhiệt liệt khen ngợi, ai nấy cũng đều tỏ lòng tôn kính và tín phục ông ta. Mộ Dung Thiên rất ngưỡng mộ ông ta, cho dù mình có được cái thân phận giống như ông ta, nhưng nếu đứng ở trên đài cao mà thuyết trình thì chắc sẽ không nhận được tràng pháo tay lớn như vậy, mà thay vào đó chắc sẽ là một trận mưa đá quá. Về mặt hình tượng, Mộ Dung Thiên cũng phải củng cố lại, dù sao thì hắn cũng là một cường giả rồi, lại còn là người gánh vác trọng trách do đích thân Long vương giao phó, vậy thì hắn đâu thể thô tục như trước nữa. Vả lại, có một thiếu nữ là nữ nhi duy nhất và lại có một phụ thân đáng kiêu ngạo như thế, ít nhiều đã có cảm tình đặc biệt với mình, vậy khi nàng tuyển phu thì sẽ lấy hình tượng của phụ thân làm tiêu chuẩn một cách vô thức, đó là điều Mộ Dung Thiên đọc được trong một cuốn sách tên là "Tán gái tâm lý học" và rất tán đồng.
Nếu lấy mình mà so sánh với Gia Phỉ Nhĩ Đức thì thật là khác xa một trời một vực, hoàn toàn tương phản. Cho dù mình có được Khiết Tây Tạp ngưỡng mộ thì cũng khó thu được lòng ưu ái của nàng. Vừa nghĩ tới đó thì Mộ Dung Thiên lại thấy căng thẳng hơn.
Chờ cho mọi người im lặng trở lại, Gia Phỉ Nhĩ Đức mới nói tiếp:
- Ta nghĩ mọi người đều biết việc tuyển phu của tiểu nữ? Chắc mọi người ở đây không phải chỉ đến để xem náo nhiệt thôi chứ?
Lời chọc cười của ông ta liền thu được một tràng cười lớn, ngay cả Mộ Dung Thiên cũng nhịn không được mà cười ồ lên. Thủ lĩnh khôi hài, ngoài sự tôn kính ra, hiển nhiên ông ta còn dễ dàng thu được hảo cảm của bách tính nữa.
- Nếu đã không có ai đến xem náo nhiệt, vậy thì chúng ta hãy vào đề chính thôi.
Ông ta vừa dứt lời thì mọi người liền thu lại tiếng cười, và chăm chú lắng nghe. Toàn bộ quảng trường đều im phăng phắc.
Gia Phỉ Nhĩ Đức lại lên tiếng:
- Đầu tiên ta phải nhắc tới tư cách của người tham tuyển. Chỉ có những ai có quốc tịch của bổn quốc thì mới được tham dự, đây là yêu cầu tối thiểu của ta, hẳn mọi người đều biết hết rồi phải không?
Đám đông ở dười lầu đều gật đầu đồng ý, thấy không ai có thắc mắc gì, Gia Phỉ Nhĩ Đức lại nói:
- Thứ hai, tuổi tác giới hạn từ mười đến hai mươi lăm tuổi. Nếu là công dân nằm ở ngoài số tuổi giới hạn này, mong mọi người hãy tự động rời khỏi, để chúng ta tiện việc điều hành, đồng thời cũng tránh khỏi mọi phiền phức xảy ra, và đại hội cũng có thể tiến hành trong thời gian sớm nhất.
Sau lời nói của ông ta, số lượng người ly khai cũng không nhiều, bởi vì ai cũng biết hai điều kiện này từ lâu.
Gia Phỉ Nhĩ Đức chờ cho những người không hợp tư cách rời khỏi quảng trường xong thì mới nói tiếp:
- Và điều cầu cuối cùng là....
Lúc này ông ta thoáng tỏ ra vẻ ngượng ngùng, nói:
- Các bằng hữu Dã Man nhân không cần tham gia đại hội lần này.
Lời ông ta vừa dứt thì đám nguời Dã Man nhân ở bên ngoài cửa đều la lối ầm ĩ lên. Sáng sớm nay khi họ vừa tiến vào quảng trường thì đều bị đám thủ vệ chặn lại ở bên ngoài, lúc đó họ không biết lý do tại sao, và bây giờ mới hiểu được, nhưng họ đều là những người thẳng thắn, lập tức biểu lộ lòng bất mãn của mình.
Gia Phỉ Nhĩ Đức vội vàng bổ sung:
- Bởi vì đây là ý kiến của tiểu nữ mới đưa ra gần đây nên ta không kịp thông tri cho mọi người cùng biết, thật là xin lỗi. Nhân tiện đây, ta cũng xin nói rõ, tiểu nữ tuyệt đối không có lòng kỳ thị đối với bất kỳ một chủng tộc nào, mà đây chỉ thuần túy là phát xuất từ lòng yêu thích của tiểu nữ mà thôi. Mọi người hẳn cũng biết rồi đó thôi, ái tình là một loại tình cảm rất khó giải thích rõ ràng được. Dã Man nhân là một lực lượng lớn mạnh, lại dũng mãnh thiện chiến, và đã có rất nhiều cống hiến cho bổn quốc. Chư vị là một chủng tộc khiến chúng ta cảm thấy kiêu ngạo, có sự tồn tại của chư vị thì sẽ khiến cho bổn quốc càng thêm huy hoàng.
Đám Dã Man nhân đang ồn ào náo loạn, sau khi nghe lời tán tụng của thành chủ Gia Phỉ Nhĩ Đức thì đều cảm thấy cao hứng, họ lập tức quên ngay sự không hài lòng của mình.
Gia Phỉ Nhĩ Đức lau mồ hôi trán, khẩu vị của nữ nhi bảo bối của mình quả thật là xảo quyệt và quái đản, ngay cả loại người không có khả năng nhất là Cự nhân mà cũng có tư cách tham dự, trong khi đó Dã Man nhân thì lại bị cự tuyệt, quả thật là không hợp tình hợp lý chút nào. Kỳ thật, một kẻ làm phụ thân như ông ta cũng biết được Thú nhân và Dã Man nhân là những chủng tộc có trí lực rất thấp, tất nhiên sẽ không được ái nữ của mình ưu ái rồi. Khiết Tây Tạp chỉ thích những ai thông minh hơn mình, hoặc giả ít nhất cũng phải là Nhân loại. Đó chính là tâm lý yêu thích được che chở và chinh phục của nữ nhân, điểm này lại càng được thấy rõ ở trên người của Khiết Tây Tạp. Từ nhỏ đến lớn, nàng vẫn cho rằng những con cháu tử đệ của các quan viên trong thành đều quá ngu ngốc, nên nàng không hề để ai trong mắt. Hôm nay nàng đặc biệt để cho Thú nhân và Cự nhân hai loại chủng tộc này tham gia đại hội, nhưng còn Dã Man nhân thì hoàn toàn cự tuyệt, chính là muốn cho gia tộc bị nhức đầu chơi, để nhằm biểu đạt lòng mất mãn của mình đối với chiêu thân đại hội.
Gia Phỉ Nhĩ Đức hiểu rõ ý đồ của nữ nhi của mình, nhưng cũng không thể làm gì khác hơn được. Ông ta rất yêu thương nữ nhi này, xem nàng như trân bảo vậy. Nếu nàng không phải là người nối dõi duy nhất của Thụy Mạn gia tộc thì ông ta nhất định sẽ để cho nàng tự do lựa chọn người phối ngẫu của mình, bất kể lúc nào muốn lấy chồng cũng được. Tuy nhiên, đã là người của hào môn thì địa vị cũng đặc biệt hơn, số phận đã định trước không do mình nắm giữ rồi. Điều duy nhất mà gia tộc có thể làm được là tận hết khả năng để khiến cho Khiết Tây Tạp có nhiều cơ hội chọn lựa nhất. Do đó mà Thụy Mạn gia tộc đã phát thiệp mời ra khắp nơi trên toàn quốc, tập hợp thật nhiều tinh anh, mong rằng trong đó sẽ có một người mà nàng thật sự yêu thích.
Lúc này Gia Phỉ Nhĩ Đức hơi dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Còn có một điểm mà ta phải nói trước, người may mắn được tiểu nữ chọn trúng, sẽ phải ở rể tại Thụy Mạn gia tộc, nhưng mặt khác thì sẽ được ban họ Thụy Mạn, tài phú, bí truyền tu luyện thuật, và rất nhiều món bảo vật hãn thế khác.
Mỗi một lời ông ta nói ra thì mọi người lại ồ lên một tiếng. Kỳ thật, sau khi được Khiết Tây Tạp chấm trúng, ngoài thể diện ra, còn có quan hàm, vinh dự, và địa vị, vv....Đương nhiên, sau khi trở thành ái tế của Khiết Tây Tạp, quan hàm của kẻ trúng tuyển cũng sẽ được Thụy Mạn gia tộc nâng đỡ cao hơn trước. Tuy nhiên, nói thế nào thì đó cũng là mang ý thiên vị, do đó mà Gia Phỉ Nhĩ Đức không nói rõ thành lời, nhưng mọi người đều hiểu rõ trong lòng là được.
Thụy Mạn gia tộc mở ra cơ hội ngàn vàng mà người người đều mơ tưởng truy cầu, có thể nói đây là cơ hội để quạ đen biến thành phượng hoàng, và chính vì thế mà nó cũng thu hút được rất nhiều người đang muốn đeo đuổi danh lợi. Có thể được ban cho họ Thụy Mạn thì đối với ai cũng là một vinh dự tối cao, nhưng nếu phải đổi sang họ của người khác thì Mộ Dung Thiên trăm ngàn lần cũng chẳng hứng thú chút nào. Đừng nói là Thụy Mạn gia tộc chỉ cần một người nối dõi tông đường, cho dù có được bọn họ thật sự coi trọng mà ban tặng họ Thụy Mạn, Mộ Dung Thiên cũng chẳng quan tâm. Hắn mang họ Mộ Dung, đó là một chuyện không thể cải biến. Mặc dù ngày hôm nay, cái họ này không thể quang minh chính đại mà xuất hiện, nhưng Mộ Dung Thiên đã phát thệ, sẽ có một ngày nào đó, hắn nhất định sẽ khiến cho nó nổi tiếng vang lừng trên khắp toàn đại lục.
- Có lẽ mọi người cũng đang nóng ruột muốn biết với tình huống đông người tham gia như thế này, đại hội sẽ làm sao tiến hành, và làm sao để thi đấu loại bớt đối thủ. Vậy bây giờ ta sẽ nói ra quy tắc của cửa thứ nhất.
Lời này vừa thốt ra liền khiến cho mọi người càng nâng cao sự chú ý hơn, ai nấy cũng đều muốn biết điều đó.
- Cửa thứ nhất sẽ do đích thân tiểu nữ tuyển chọn, nếu nó thấy thích hợp thì có thể thông qua.
Ông ta vừa dứt lời thì gần phân nửa số người có mặt đã muốn té xỉu luôn. Ai nấy cũng tưởng rằng chắc sẽ có khảo nghiệm dũng khí như là lên núi đao hay xuống chảo dầu, nhưng không ai ngờ lại có sự khảo nghiệm như thế. Đây mà cũng gọi là khảo nghiệm sao? Tuy nó rất đơn giản, nhưng người nắm giữ tư cách qua cửa lại là Khiết Tây Tạp, hoàn toàn không liên quan đến người tham tuyển. Chỉ cần nàng thấy chướng mắt thì đối phương sẽ lập tức bị loại ngay, dù cho hắn có mang bản lĩnh thông thiên cũng không có cơ hội để dùng tới. Đây quả thật là một phương pháp để hoàn thành đại hội chiêu thân nhanh nhất, chỉ cần nàng muốn là được, thậm chí nàng cũng có thể chọn được phu tế ở cửa ải thứ nhất, khiến cho những người khác đều bị nốc ao (knock out).
Mộ Dung Thiên mừng thầm trong lòng, Khiết Tây Tạp có ấn tượng tốt với mình, theo đáng lẽ thì không có vấn đề gì mới phải.
Gia Phỉ Nhĩ Đức cười khổ, phản ứng của mọi người đều nằm trong dự liệu, ông ta lại lên tiếng:
- Được rồi, đại hội chính thức bắt đầu. Chư vị hãy xếp thành hàng ngũ hẳn hoi, cầm sẵn chức nghiệp huy chương rồi đi qua cửa trước của quảng trường. Tại đó đã có thiết lập sẵn một kính tượng truyền tống tối tân nhất, khi đó nó sẽ ghi lại số thứ tự của chức nghiệp huy chương của chư vị, rồi sẽ ghi vào dãy số tiêu biểu. Sau đó sẽ mời chư vị đến đứng trước một cái đài nhỏ, cứ ba trăm người một lần, tình huống tại hiện trường sẽ được trực tiếp truyền đến kính tượng trước mắt của tiểu nữ, nếu như Khiết Tây Tạp tiểu nữ hài lòng thì sẽ có nghi khí ghi lại. Bởi vì số người tham dự quá đông nên cửa thứ nhất này sẽ có ba ngày để tiến hành, chỉ cần ai đủ điều kiện đều có thể đến xếp hàng để thử vận may, tuy nhiên chỉ giới hạn mỗi người một lần mà thôi. Mong rằng những người đã xong lượt của mình thì không nên thử lại lần nữa, bởi vì nghi khí đã ghi lại thông số của chư vị, nếu làm vậy chỉ gây ảnh hưởng đến tiến độ của cửa ải này mà thôi.
Với số lượng hơn mười vạn người tham gia vòng loại, Khiết Tây Tạp nhất định sẽ bận tối tăm mặt mũi, ngay cả nhìn cũng chỉ lướt qua nhanh như gió, nhất định sẽ không nhớ được mình là ai, vì vậy mà có rất nhiều người vốn muốn tìm cách xếp hàng nhiều lần, nhưng nay nghe Gia Phỉ Nhĩ Đức nói vậy thì cũng đành dẹp bỏ đi ý định đó, coi bộ chỉ còn để mặc cho số phận thôi.
Do đó, dưới sự sắp xếp của thủ vệ, mọi người liền xếp thành từng hàng để đi đến cửa trước của quảng trường, cứ mỗi ba trăm người thì dừng lại vài phút để cho Khiết Tây Tạp xem qua.
Nhìn đám người khi đến đứng trước cái đài nhỏ, ai nấy cũng đều bày ra tư thế mà họ cho là đẹp nhất hoặc là quyến rũ nhất, Mộ Dung Thiên cảm thấy dở khóc dở cười. Đám người này có khác biệt gì với đám kỹ nữ đứng trên lầu của thanh lâu mà õng ẹo chào đón khách nhân đi ngang qua đó đâu?
Tuy rằng không muốn, thậm chí là còn phản cảm nữa, nhưng Mộ Dung Thiên cũng quyết định khi tới phiên mình thì sẽ quỳ gối xuống, chỉ có điều là hắn hận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi thôi. Hắn thầm nghĩ, chỉ cần mình là kẻ thắng cuộc sau cùng, vậy sau này sẽ tha hồ mà trả thù nàng thiên kim thành chủ này ở trên giường.