Nằm trong ký túc xá của An Cách La Hy ma võ học viện, tâm tình Khiết Tây Tạp háo hức như một con chim nhỏ, rốt cuộc nàng đã có thể rời khỏi mấy vị trưởng bối phiền phức trong gia tộc rồi. Ngoài song thân ra, còn cả một đám gia gia, nãi nãi, thúc thúc, bá bá, thẩm thẩm, thậm chí cả lão bộc nhân..vv….mỗi một ngày, hầu như toàn thể mấy trăm người trong gia tộc đều luân phiên nhau lải nhải bên tai nàng, khiến cho Khiết Tây Tạp buồn bực khôn tả. Mặc dù với cách truyền đạt cưỡng ép đó thì nàng cũng học được không ít, so với bạn bè cùng lứa, thành tựu của nàng cũng đạt được cao hơn khá nhiều. Thế nhưng điều đó lại khiến cho một thiếu nữ đang bước vào tuổi "nổi loạn" như Khiết Tây Tạp này lại càng khao khát tự do hơn. Trong khi đó, toàn thể gia tộc của nàng lại gần như trải thảm sẵn trên đường đời cho nàng, mọi việc chỉ còn chờ nàng bước đi trên đó nữa mà thôi. Khiết Tây Tạp cảm thấy mình thật giống một bức tượng gỗ mặc cho người ta định đoạt, thật rất khó lòng chịu đựng nổi. Bởi vậy mà ngay khi sắp bị đưa vào nhập học tại Tát Á Da Lộ ma võ học viện, nàng đã quyết định lén bỏ trốn. Khiết Tây Tạp vốn không thích tuân theo sự an bài của gia tộc để làm bất cứ chuyện gì, nàng chỉ muốn bước đi trên con đường của riêng mình, vô luận thành công hay hay thất bại, sau này nàng cũng sẽ không hối hận.
Vừa khéo An Cách La Hy ma võ học viện lại là kẻ địch không đội trời chung của Tát Á Da Lộ học viện. Hai vị viện trưởng của hai học viện này là Áo Tư Đinh và Bố Luân Đặc từ khi còn trẻ đã đối chọi với nhau như nước với lửa. Ai cũng không muốn chịu thua địch thủ, có lẽ chính vì không ngừng cạnh tranh nên họ cũng không ngừng tiến bộ. Sau khi về già, cả hai người đều đạt được đến thành tựu mà người bình thường khó có thể vươn tới - đạt đến trình độ thánh cấp cường giả tại đại lục - đồng thời còn chia nhau trở thành viện trưởng của hai học viện, thế là sự cạnh tranh của họ từ thời trai trẻ lại tiếp tục được kéo sang thành sự cạnh tranh của các đệ tử của hai bên. Tuy nhiên, viện trưởng Áo Tư Đinh của Tát Á Da Lộ học viện là một vị ma pháp sư, đầu óc tương đối linh hoạt hơn một chút, phù hợp với việc quản lý và đào tạo. Còn địch thủ lâu năm của lão là Bố Luân Đặc thì lại là một vị chiến sĩ nên tương đối thiếu linh động hơn. Lão chỉ biết yêu cầu đệ tử liều mạng khổ luyện, hiệu suất đương nhiên thấp hơn, đã thế mà vài khóa đệ tử gần đây của Tát Á Da Lộ lại xuất hiện vài nhân tài xuất sắc, do đó mà danh tiếng của An Cách La Hy luôn bị đối phương áp đảo.
Có lẽ là để thể hiện sự phản kháng với gia tộc, Khiết Tây Tạp đã cố ý lựa chọn An Cách La Hy, vốn là địch thủ không đội trời chung của Tát Á Da Lộ học viện mà gia tộc nàng đã chọn. Hơn nữa, điều kiện học tập của học viện này cũng khá tốt, so với Tát Á Da Lộ cũng không kém bao nhiêu, chỉ có điều là phần lớn học viên đều phải học theo tư tưởng khô cứng của Bố Luân Đặc, nên khó có thể phát huy được bản thân mà thôi.
Bố Luân Đặc viện trưởng áp dụng quán triệt quan niệm "có cạnh tranh mới có động lực" của mình từ thời còn trẻ, nên nhằm để duy trì áp lực đối với học viên, tất cả ký túc xá dù cấp cao hay thấp thì cũng đều phải có từ hai người trở lên ở cùng một phòng. Đây là điều khiến Khiết Tây Tạp phải phiền não, bởi vì lúc này nàng đang cải trang làm một nam sinh.
Nếu có ai đó nhìn thấy Khiết Tây Tạp vào lúc này thì nhất định sẽ không thể nhận ra nàng chính là vị thiên tài thiếu nữ ma pháp sư mà ai ai cũng biết. Thời khắc này đây, nàng chỉ là một nam sinh, tuy rất tuấn tú nhưng sẽ không ai hoài nghi giới tính của nàng. Nếu muốn dùng thuật dịch dung mà không để cho người ta dễ dàng nhìn ra chân diện mục thì cần phải có một kỹ năng cao thâm dị thường. Người sử dụng nó phải là một người thông thạo cả Quang minh hệ và Thủy hệ, đồng thời, thiên phú cũng phải rất cao, thêm vào sự am hiểu sâu sắc và lĩnh ngộ bất chợt thì mới có thể thành công. Những người biết dịch dung thuật đều không thể giải thích mình đã học được thế nào, giống như khi nhân loại học cách đi đứng và nói năng vậy, rất khó miêu tả rõ ràng được.
Người dùng thuật dịch dung có thể tạo thành một lớp màng nguyên tố mỏng dính dán sát trên khuôn mặt, nhìn qua giống như biến thành một người khác. Khiết Tây Tạp đã lén lút học thành công môn kỹ năng này và nó cũng chính là lá bài tủ giúp cho nàng có thể thoát khỏi sự tìm kiếm như thiên la địa võng của gia tộc. Nàng là một nữ hài thông minh tuyệt đỉnh, nếu muốn biến thành nam nhân thì sẽ không có ai nghĩ đến nàng chính là Khiết Tây Tạp lừng lẫy tiếng tăm. Bàn tính vừa tay thì gõ vang hơn [1], chỉ tiếc là Khiết Tây Tạp đã không tính đến một chuyện, đó chính là truyền thống đề cao sự cạnh tranh của học viện. Bây giờ cho dù điều kiện trong ký túc xá có ưu việt hơn đi nữa thì cũng phải là hai người ở chung một phòng, mà nàng vốn là một nữ tử nên tuyệt đối không tiện ở chung phòng với nam sinh chút nào.
Nhưng dù thế nào, hiện nay thì tâm tình của Khiết Tây Tạp vẫn rất khoái trá, được tự do là tốt rồi, từ nay trời biển bao la cứ mặc ý ta bay lượn thôi. Người kiểm tra của học viện cũng quá kém, mình chẳng qua chỉ hơi hạn chế tốc độ dịch chuyển ma lực có tí xíu mà bọn họ đã không nhìn ra được mình là một ma pháp sư có đẳng cấp.
Giường gỗ bên dưới rất cứng, còn cứng hơn cả thảm trải trên đất lúc ở nhà, nhưng điều này càng mang lại cảm giác mới mẻ cho Khiết Tây Tạp, nàng rốt cuộc không còn là một vị "thành chủ thiên kim" cao cao tại thượng nữa, và cũng không còn là tiểu công chúa mà mọi người trong gia tộc đều cưng chiều tột độ kia nữa, cuộc sống bình dân thật là hạnh phúc làm sao. Nếu nàng để cho giới bình dân biết được những ý nghĩ này thì chắc chắn nàng sẽ bị chửi là "đồ biến thái" ngay.
"Két két!" Âm thanh từ chiếc khóa bằng đồng đang được ai đó mở ra truyền tới, Khiết Tây Tạp thầm nghĩ, đến rồi, xá hữu của mình đến rồi. Nàng lập tức bật người dậy và chạy ra phòng ngoài. Hy vọng duy nhất của nàng lúc này chính là tính tình của vị xá hữu ấy sẽ là một nam tử tốt một chút, đứng đắn một chút, và tốt nhất là biết an phận một chút nữa. Nếu được vậy thì cuộc sống ngắn ngủi ở đây của nàng sẽ rất ư dễ chịu rồi.
Cửa bị đẩy ra, một nam sinh trẻ khoảng 13, 14 tuổi bước vào. Hắn cúi đầu, chau mày, giống như đang suy nghĩ điều gì cực kỳ nghiêm túc, hoàn toàn không để ý đến Khiết Tây Tạp đang ở trước mắt.
Khiết Tây Tạp thấy dáng vẻ của hắn, trong lòng thầm cao hứng. Không tệ, không tệ! Người này biết trầm tư suy nghĩ, tất sẽ là một người sâu sắc. Giống như bát gia gia [2] của nàng, ông ta thiện dụng Thổ hệ ma pháp, tính tình trầm ổn, cũng luôn biểu lộ vẻ suy tư như thế này. Xem ra gã này cũng được đấy chứ. Nàng sợ nhất chính là đụng phải những kẻ cực độ hèn mọn bỉ ổi thường được nghe kể, ngay cả quần lót cũng không muốn mặc, thật sự là quá buồn nôn mà!
Khiết Tây Tạp ở nhà cả ngày đều tiếp xúc với những vị trưởng bối, còn như bạn bè cùng tuổi, đặc biệt là chuyện nam nhân ở với chung nhau phải làm thế nào, thì nàng hoàn toàn xa lạ. Để học được cách nói chuyện giữa nam nhân, nhằm sau này tránh để lộ sơ hở, Khiết Tây Tạp chỉ đành chủ động chào hỏi, nàng mỉm cười nói:
- Huynh đài, ngươi đang nghĩ gì mà xuất thần như vậy?
Sự đa tài đa nghệ của nàng lúc này liền phát huy công dụng, thanh âm của nàng đi qua cuống họng đã sử dụng "nghĩ âm thuật" của Phong hệ mà cải biến tần suất, chẳng qua là hơi the thé một chút nhưng không khác biệt nhiều lắm so với giọng nam thông thường.
Nam tử đang trầm tư kia liền ngẩng đầu lên, khác hẳn với hình dạng vừa rồi, hai mắt hắn sáng lòa lên rồi nói:
- Ta đang nghĩ, mỹ nữ trong học của viện chúng ta, con mẹ nó chứ, nhiều thật đấy. Nhất là vị muội muội mà ta nhìn thấy sau cùng, chậc chậc, ngoài khuôn mặt xinh đẹp ra thì dáng người cũng đặc biệt ngon lành, nhất là bộ ngực của nàng cứ vừa rung vừa lắc, nhấp nhô liên hồi. Khà khà, đúng là quá dâm đãng mà!
Hắn nói xong câu này thì nước dãi đã chảy thành dòng rớt xuống đất. Một người dâm đãng như thế, ngoài Mộ Dung Thiên vốn đã được hun đúc bằng vô số “phim con heo” ở tại địa cầu ra, vậy thì còn là ai vào đây nữa!
Nụ cười của Khiết Tây Tạp lập tức biến mất, quai hàm gần như rớt xuống đất. Đây là người mà mình vừa phán đoán rằng rất sâu sắc đó hay sao? Ừm, đúng quá rồi, sâu, thật là quá sâu, sâu đến không thể đo lường được! Nghĩ tới đó thì tự dưng Khiết Tây Tạp có cảm giác rợn người.
Chẳng lẽ đây chính là phương thức giao lưu giữa nam nhân sao? Mặc dù nghe thấy rất buồn nôn, nhưng sau này sớm muộn gì thì mình cũng phải thích ứng, bởi vậy Khiết Tây Tạp cũng phụ họa theo:
- Đúng thế, dâm đãng thật!
Cái từ ngữ thô tục này vừa thoát ra khỏi miệng, Khiết Tây Tạp lập tức cảm nhận được khoái cảm nổi loạn. Để nàng tiếp nhận vị trí thành chủ, các vị trưởng bối sẽ có rất nhiều yêu cầu khắt khe đối với nàng, từ lời nói cho đến cử chỉ lúc nào cũng phải chú ý, cẩn thận từng tí một, vừa cực kỳ nghiêm túc vừa không hề thú vị. Điều này rất ức chế đối với một thiếu nữ ưa nổi loạn như nàng. Cứ nghĩ đến những điều đó mà Khiết Tây Tạp càng thấy buồn bực vô cùng, bất giác nàng không tự chủ được, rồi gào thật lớn:
- Quá dâm đãng!
Mộ Dung Thiên thấy nàng hưởng ứng nhiệt tình như vậy thì nhất thời nảy sinh cảm giác thân thiết, quả như gặp được tri kỷ vậy, hắn thích chí nói:
- Đồng học, ngươi cũng thuộc ma võ ban hả?
Bởi vì Mộ Dung Thiên cảm thấy băng hỏa cầu của mình so với đấu khí và ma pháp đều có chút quan hệ, tuy nói là giống nhưng mà cũng không hẳn giống, nên cuối cùng mới lựa chọn chuyên ngành này, có lẽ sẽ thu được đáp án cần thiết. Còn Khiết Tây Tạp thì lại cố ý không muốn để bại lộ thân phận của mình, dẫu sao thì cũng không có ai nghĩ đến một thiên tài ma pháp như nàng mà lại đi học võ. Nhưng trên thực tế, tố chất chiến sĩ của Khiết Tây Tạp cũng đã đạt đến trình độ thấp nhất, tuy nhiên, điều đó đã bị thiên phú ma pháp kinh người của nàng phủ lấp đi mà thôi.
- Vậy thì tốt quá, chúng ta học cùng một ban và lại cùng ở chung một phòng, đây đúng là có duyên. Chúng ta sau này là huynh đệ rồi, chẳng biết ngươi xưng hô thế nào vậy?
- Tạp Hy.
Đây là cái tên mà Khiết Tây Tạp đã bịa ra từ trước.
- Ta tên là La Địch.
Mộ Dung Thiên cũng giới thiệu ngắn gọn tên của mình, sau đó nhìn chằm chằm vào “gã bạn cùng phòng" để đánh giá một lượt. Khiết Tây Tạp thấy vậy thì da đầu hơi ngứa ngáy, chẳng lẽ thuật dịch dung kín như áo trời của mình lại có sơ hở gì hay sao?
May mà phán đoán của nàng không chính xác, lúc này chỉ thấy Mộ Dung Thiên ve cằm rồi nói:
- Tạp Hy huynh đệ, ta thấy thân hình ngươi gầy gò quá, sức lực e rằng không đủ, cần phải tăng cường tập luyện mới được.
Cơ thể của Khiết Tây Tạp vốn là của nữ nhi, điều này thì dịch dung thuật không có cách nào cải biến đi được, do đó mà so với thân hình nam nhân thì tất nhiên là mảnh mai hơn nhiều. Khiết Tây Tạp vốn cũng đã đặc biệt mặc những bộ y phục hơi thùng thình một chút, nhưng không ngờ vẫn không thể che giấu được. Nghe Mộ Dung Thiên nói vậy, nàng bèn gật gù đồng ý:
- Phải, ngươi nói không sai.
Mộ Dung Thiên lẩm bẩm nói tiếp:
- Quái lạ, cơ ngực của ngươi cũng khá phát triển đó nhỉ.
Dứt lời, hắn liền đưa tay ra và định chạm lên đó.
Đây là một việc mà bất luận thế nào thì Khiết Tây Tạp cũng không thể tiếp thụ được, nàng vội vàng lấy tay che ngực và né sang một bên, đồng thời cũng cảm thấy phiền não vì không hiểu sao chỗ đó của mình lại lớn như thế. Nàng đã dùng vải ép chặt lại rồi mà vẫn không che đậy được, nó cứ nhô lên như khiêu khích người ta vậy.
Mộ Dung Thiên chép miệng nhủ thầm:
- Thật hẹp hòi, sờ một cái xem có săn chắc không thôi, có mất miếng thịt nào đâu.
Khiết Tây Tạp dù có tính nổi loạn đến mức nào thì cũng vẫn là một nữ hài, nghe hắn nói vậy thì cảm thấy xấu hổ, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống thôi. Thì ra nam sinh ở chung với nhau cũng không phải là chuyện đơn giản chút nào, so với dung hợp ma pháp để sử dụng thì còn khó hơn nhiều!
Mộ Dung Thiên mở cửa sổ, ngoài cửa chính là một con đường thông với khu ký túc xá dành cho nữ sinh, nơi đó có mỹ nữ như mây, khiến hắn nhìn không hết. Giá tiền cho một phòng đôi của mỗi học kỳ là 100 thủy tinh tệ, lúc nãy khi trả tiền thì hắn vốn cảm thấy xót dạ vô cùng, thế nhưng bây giờ thì hắn lại thấy số tiền đó có thể "an nghỉ" được rồi. Hít một hơi thật sâu, Mộ Dung Thiên cảm thán nói:
- Thì ra cuộc sống tại học viện cũng không tệ, ngay cả trong không khí cũng phảng phất mùi vị phong tao nhỉ!
Còn Khiết Tây Tạp thì dở khóc dở cười, nàng có một dự cảm rất mãnh liệt: ác mộng của mình, từ lúc này đã bắt đầu rồi đây.