Dị Giới Dược Sư

Chương 183: Chương 183: Xuất Hành






Các dũng sĩ hải liệp được chia thành chín cấp như sau: nhập môn, kiến tập (thực tập), chính thức, trưởng thành, thự quang (bình minh), liệp thủ, vinh dự, thủ hộ, thánh quang. Cấp nhập môn tương đương với một người chưa có kinh nghiệm và thành thích gì. Còn những người đã có đôi chút kinh nghiệm hải liệp thì sẽ bắt đầu từ cấp kiến tập trở lên, rồi tùy theo kinh nghiệm nhiều ít thế nào mà được phân vào các cấp như: chính thức, trưởng thành, thự quang, liệp thủ, và vinh dự. Cấp thủ hộ thì gần như ngang hàng với tông sư, còn thánh quang thì phải là người đã đạt đến trình độ ngang hàng với thánh cấp trên đại lục. Thế nhưng hải liệp chủ yếu là nhằm để tuyển lựa nhân thủ mới, nên tuổi tác của những người tham gia được hạn chế từ mười đến hai mươi tuổi. Người ở độ tuổi này mà đạt được đến thánh cấp thì e rằng còn chưa có ai. Ngay cả Mạch Khắc Tắc Nhĩ phải bước vào tuổi trung niên thì mới đạt đến được thánh cấp, kể ra như vậy cũng được xem là quá nhanh rồi, trên toàn đại lục thật hiếm có mấy ai được như vậy.

Mộ Dung Thiên được đeo một tấm huy chương trống trơn, đại biểu cho cấp nhập môn. Nó là tấm huy chương đơn giản nhất vì trên bề mặt vẫn chưa được khắc bất cứ một vật gì lên trên đó cả. Còn huy chương của cấp kiến tập thì được khắc hình một con hải thú kiếm ngư thấp kém nhất.

Lúc này người người đổ xô ra đứng chật cả dọc bờ biển của Á Đặc Lan Đế Tư, không khí cực kỳ nhốn nháo, tiếng người cũng ồn ào vô cùng, thậm chí có khá nhiều chim biển cũng muốn hòa vào giúp vui, vì vậy mà chúng không ngừng bay lượn trên không. Tất cả những điều đó đều tạo nên một bầu không khí sinh động mà từ trước tới nay đảo này chưa từng có.

Đội ngũ hải liệp có cả thảy là hai, ba mươi vạn người, nhưng trên thực tế thì có ba phần bốn là gia quyến hoặc thiên kim tiểu thư của các nhà quý tộc thượng lưu đến chọn rể. Chuyến này Mộ Dung Thiên dẫn theo bốn người bọn Lộ Thiến, vì quy định hạn chế những dũng sĩ tham gia hải liệp chỉ được mang theo tối đa là năm người, tuy nhiên những người ngoại quốc mang theo gia quyến cũng tương đối ít, tính ra trung bình cũng được một phần tư số lượng dũng sĩ mà thôi.

Khí hậu tại Á Đặc Lan Đế Tư quanh năm suốt tháng đều rất quỷ dị, tuy nhiên lại có một tháng thì tương đối ôn hòa, và hằng năm cũng vào lúc này, Tát La tổ chức hải liệp kéo dài suốt cả tháng. Tính khí của đám hải thú quả thật cũng bị ảnh hưởng rất lớn bởi khí hậu, nên trong suốt tháng này, tính xâm lược của chúng cũng bị giảm đi nhiều và sẽ ít khi chủ động bò lên bờ để tấn công nhân loại. Do đó mà công việc phòng vệ của đoàn gia quyến tất nhiên cũng trở nên dễ dàng hơn khá nhiều.

Gia quyến không thể đi theo dũng sĩ ra biển, chỉ có thể đến tiễn đưa hoặc chờ đón thân nhân chiến thắng trở về tại bờ biển mà thôi. Vào lúc này thì chính là lúc Mộ Dung Thiên đang bùi ngùi chia tay với đám người của Lộ Thiến. Chúng nữ còn đang bịn rịn chưa muốn chia tay, vì dù sao thì đi săn cũng chưa chắc là không có nguy hiểm, năm nào cũng có xảy ra những chuyện thương vong ngoài ý muốn. Thế nhưng những cuộc vận động đại quy mô nào cũng khó tránh khỏi nguy hiểm kia mà, ngay cả Thế Vận Hội của Địa cầu cũng đâu ngoại lệ, tất nhiên người ta sẽ không vì thế mà bỏ qua cơ hội thi thố tài năng. Huống chi ai nấy cũng đều có đạn báo hiệu để cầu cứu viện, chỉ cần gặp phải các loại hải thú mạnh hơn mình gấp nhiều lần, tốc độ cực nhanh và bị truy đuổi rất sát, hoặc giả bản thân bị rơi vào hiểm cảnh và tự nhắm thấy bản thân không có cơ hội thủ thắng, thì lúc đó có thể phóng đạn cầu viện. Những đoàn cứu viện đều do các cường giả hợp thành, họ cưỡi tọa kỵ lui tới tuần tra ở vòng ngoài, khi thấy tín hiệu thì sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để lao đến cứu viện.

Hiện nay trên người của Mộ Dung Thiên đang mặc một bộ "Chúc phúc chiến giáp" do hắn "mượn" từ bảo khố của Long vương về, sức phòng ngự của bộ giáp này còn cao hơn cả bộ "Phá lãng" do Bố Luận Đặc đã tặng hắn lúc trước tới những hai bậc. Tuy rằng nó có trọng lượng khá nặng, nhưng với linh lực hiện nay của Mộ Dung Thiên thì hắn thừa sức chịu đựng, hắn mặc nó cũng dễ dàng như lúc hắn mặc bộ Phá lãng trước kia vậy.

Mộ Dung Thiên mặc trên người một bộ khôi giáp màu đen tuyền với hình thù kỳ lạ, tay cầm cây Yêu vụ thương đen xì, dáng người thẳng tắp như tùng, trông thật là uy phong lẫm liệt, tư thế hào hùng đầy khí khái. Có câu nói: "Người đẹp nhờ y phục", quả nhiên không sai. Lúc này tên sắc lang Mộ Dung Thiên gặt hái được không ít những ánh mắt nóng bỏng đầy khiêu khích của những thiếu nữ chưa chồng nhưng lại khá lớn mật.

Mộ Dung Thiên với hào khí can vân, cất giọng nói:

- Yên tâm đi, chiều nay chờ ta phong quang trở về là được!

Lòng tin của hắn dâng cao ngất ngưỡng, bởi vì hôm nay chỉ cần đi săn những loại hải thú thuộc cấp rất thấp mà thôi. Trong lịch sử của hải liệp, dường như chưa có ai là không thể hoàn thành nhiệm vụ trong buổi đầu tiên đi săn cả.

- Hứ...không phải chỉ là đi săn mấy con Tam Giác ngưu với Thất Xúc Gia Lặc Bỉ ngư thôi sao, có cần phải lớn lối như vậy không chứ?

Lời nói châm chọc đó được truyền đến từ sau lưng, Mộ Dung Thiên không cần quay đầu lại cũng biết ngay là của Mâu Cơ. Tuy rằng gần đây nàng Long nữ kia đối với tên sắc lang này nhất mực nhu thuận, nhưng thỉnh thoảng cũng thường đấu khẩu đôi chút, nhất là những lúc thấy hắn kiêu căng quá phận.

Mộ Dung Thiên biết rõ cá tính của nàng nên không hề tức giận chút nào, trái lại hắn còn nghĩ thỉnh thoảng nàng tiểu thư kiêu ngạo này đùa giỡn như vậy thì còn khả ái hơn. Mâu Cơ khác với Lộ Thiến, vì nàng xuất thân từ danh gia, vốn đã quen được chiều chuộng, nếu miễn cưỡng bắt nàng phải thay đổi tính tình thì sẽ không hay; vả lại, nàng càng kiêu ngạo bao nhiêu thì khi chinh phục được nàng ở chốn phòng the, hắn sẽ có được cảm giác thành tựu bấy nhiêu.

Mộ Dung Thiên cười hì hì, quay lại nói:

- Mâu Cơ tiểu thư, ngọn gió nào đã thổi ngươi tới đây thế?

Vì đang ở gần chỗ đám đông, nên lúc nào Long Cơ cũng là tiêu điểm của mọi người, do đó mà hắn không thể tỏ ra thân mật với nàng được.

- Đan Ni Tư tiên sinh sắp rời bến để tham gia hải liệp, ta làm sao không đến để đưa tiễn chứ.

Vừa nói, Mâu Cơ vừa đi đến trước mặt hắn. Lúc này trước mắt Mộ Dung Thiên chợt sáng bừng lên, thì ra hôm nay Long nữ đã thay một bộ nhuyễn giáp màu xanh biếc rất đẹp, anh khí toát ra khắp châu thân như một nữ thánh đấu sĩ, đúng là bậc cân quắc anh thư. Không cần nói cũng biết sự xuất hiện của nàng đã thu hút rất nhiều ánh mắt vừa yêu vừa hận, yêu là vì nàng xinh đẹp mỹ lệ và cũng rất kiêu ngạo, còn hận là vì Long nữ thật giống như một con cọp cái bất cận nhân tình vậy, rất khó mà chinh phục được nàng, thậm chí dù có muốn biểu hiện chút bản lãnh trước mặt nàng thôi cũng không dám nữa, để tránh khỏi bị mất mặt như gã Phong ảnh đạo tặc lần trước đã suýt ăn trúng một roi của nàng, sau đó trở thành đầu đề cho sự cười nhạo của chúng nhân, khiến cho một đời anh danh đều trôi theo dòng nước.

Mộ Dung thầm nghĩ, nếu như Tân Địch Á chỉ hung hăng bằng một nửa Mâu Cơ thôi thì sẽ không có đám cầm thú luôn bám lấy nàng để làm phiền rồi. Lạnh lùng không phải là phương pháp tốt để cự tuyệt người ta, chỉ có bạo lực mới là phương pháp hữu hiệu khiến cho kẻ khác biết khó mà rút lui thôi.

Bởi vì mối quan hệ với Mộ Dung Thiên nên năm nay Mâu Cơ cũng tham gia hải liệp mà đáng lý ra nàng chẳng hề có hứng thú chút nào, nhưng chỉ tiếc là nàng không được xếp vào cùng tổ với tên sắc lang mà thôi. Nàng đã viện lấy lý do là phải bảo vệ nguồn thuốc phong hung dược nên cứ nài nỉ phụ thân giúp đỡ cho mình, nhưng cũng không thành công, bởi vì Mạch Khắc Tắc Nhĩ đã tiến cử Mộ Dung Thiên, nên nếu xếp cho nàng vào cùng tổ với hắn thì hóa ra Long tộc đã quá thiên vị người nhà, vậy thì quá lộ liễu. Chính vì thế nên ông ta đã bù đắp bằng cách khác, đó là xếp cho Tân Địch Á vào cùng với tổ 168. Tất nhiên Long vương đã không nói cho Mâu Cơ biết, vì ông ta biết rõ nàng và Tân Địch Á của Áo Lý gia tộc có chút bất hòa, vì vậy nên mới phải tiền trảm hậu tấu, để tránh Mâu Cơ gây náo loạn cả lên. Võ công của Tân Địch Á rất cao cường, nên chắc chắn sẽ giúp đỡ cho đồng bạn rất nhiều, thậm chí tuyệt kỹ dùng để cứu mạng cũng không ít, do đó mà nàng ta là nhân tuyển thích hợp nhất. Dù cho địa vị của ông ta cao vời là thế, nhưng vẫn phải chật vật lắm mới tranh thủ được những điều đó. Xem ra, vì nữ nhi điêu ngoa của mình, Long vương đã phí tận tâm cơ lắm rồi.

Mâu Cơ nhìn thấy dáng vẻ uy mãnh của Mộ Dung Thiên khi mặc lên bộ Chúc phúc chiến giáp, hai mắt nàng sáng ngời liên tục, không ngờ tên sắc lang này bình thường mặc y phục không có phẩm vị chút nào, vậy mà bây giờ cũng hiển lộ bộ dáng oai phong lắm chứ.

Mộ Dung Thiên tạo ra dáng đứng của một người mẫu, rồi cười hỏi:

- Mâu Cơ tiểu thư, ngươi xem vẻ ngoài của ta hôm nay thế nào?

Tuy rằng Mâu Cơ rất ái mộ dáng vẻ khí khái nam nhi, đỉnh thiên lập địa của ái lang, nhưng nàng lại không chịu được bộ dáng mặt dày mày dạn của hắn, nên nhịn không được, nói:

- Tốt thì cũng tốt, nhưng lại quá đen đi, mới nhìn qua thì thật giống như cây gỗ cháy đen thùi lùi vậy.

Lời này chọc đúng ngay chỗ đau của Mộ Dung Thiên, khuôn mặt của hắn hôm nay cũng khá tối, vì trên mình đang mặc Chúc phúc chiến giáp, lại mang thêm Yêu Vụ thương, nếu như ban đêm xuất hiện ở một địa phương không có ánh sáng, e rằng dù có đứng gần nói chuyện thì cũng chỉ thấy được hai hàm răng của hắn mà thôi.

Đám người của Lộ Thiến nghe vậy thì bật cười khanh khách, bởi vì các nàng đều thấy lời hình dung của Mâu Cơ quả thật rất chính xác.

Mộ Dung Thiên bị cụt hứng, trong lòng oán hận thầm rủa: "Con bà nó, lần sau lão tử sẽ dùng tay để đưa nàng lên gần đến đỉnh Vu Sơn, sau đó sẽ đột nhiên dừng lại, khiến nàng cầu sống không được, cầu chết cũng chẳng xong, khóc lóc một hồi, phải lên tiếng xin tha "phu quân, lần sau ta sẽ không dám như vậy nữa", rồi mới chịu buông tha. Hừ, đã quá dung túng cho nàng rồi, dám nói phu quân như vậy à!" Mộ Dung Thiên hầm hừ vạch trù kế hoạch báo thù trong đầu, càng nghĩ càng thích, bất giác khóe môi liền nở ra một nụ cười dâm đãng.

Mâu Cơ lo nhất là nhìn thấy nụ cười cợt nhã đó của hắn, nên trong lòng hơi khẩn trương. Nàng sợ nhất là nhìn thấy bộ dạng gian xảo đó của hắn, vì chắc chắn mỗi lần như vậy là trong lòng tên lưu manh lại đang bày ra mưu ma chước quỷ gì đó. Nàng nghĩ lại lúc nãy mình nói cũng hơi quá, ở trước mặt đông người như vậy thì đáng lý cũng nên lưu lại cho hắn chút mặt mũi mới phải. Nam nhân coi trọng nhất chính là cái thứ tưởng chừng như vô dụng ấy.

Thế rồi nàng hạ thấp giọng nói với vẻ đầy quan thiết:

- Đan Ni Tư, ngươi phải cẩn thận đấy. Gia phụ bảo, người cảm thấy chuyến hải liệp này có chút khác thường, rất có khả năng sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn.

- Vậy à?

Tên sắc lang nghe vậy thì vội vàng bỏ qua không nghĩ tới kế hoạch báo thù nữa, lập tức trở nên nghiêm túc ngay. Mạch Khắc Tắc Nhĩ là siêu cấp cường giả, nên xúc giác đối với nguy hiểm của ông ta cũng mạnh hơn người thường rất nhiều.

Mâu Cơ gật đầu nói:

- Ta gạt ngươi làm gì? Hãy nhớ kỹ, nếu gặp nguy hiểm thì phải phát đạn tín hiệu ra thật sớm, chứ không nên sính cường. Chuyện của chúng ta có thể từ từ tính, sinh mạng quan trọng hơn.

Mộ Dung Thiên cảm nhận được sự quan tâm phát ra từ nội tâm của Mâu Cơ, nên liền vất kế hoạch báo thù lên chín tầng mây, cười nói:

- Vậy sao được, bỏ qua cơ hội tốt lần này, ta nghĩ sẽ khó có thể bò lên cao tại Tát La được. Yên tâm đi, ta được phúc tinh chiếu mạng, sẽ cùng tồn tại với chư thần, tất nhiên họ sẽ chiếu cố cho ta thôi, ha ha ha.....

Mâu Cơ giậm chân nói:

- Ta nói thật, mà ngươi lại không nghiêm túc chút nào. Nếu ngươi chết rồi, thì bảo ta gả cho ai chứ?

Mộ Dung Thiên đảo nhanh cặp mắt, Mâu Cơ quan tâm đến mình là sự thật, chỉ tiếc là lời nói không phù hợp lắm, tuy nhiên nếu muốn một người trực tính như nàng nói được vài câu tử tế thì quả là chuyện không dễ.

Mộ Dung Thiên nhổ một ngụm nước miếng, rồi nói:

- Phì, phì, phì, đại cát đại lợi! Ta mà là người kém may mắn vậy sao?

Hắn ngừng lại một chút, rồi tiếp:

- Đại tiểu thư của ta ơi, ta gần xuất hành rồi, nàng không thể nói ra vài câu chúc tốt đẹp được sao?

Long nữ thè lưỡi:

- Được rồi, được rồi, ta không nhiều lời nữa, chúc ngươi thuận lợi trở về!

Tuy lời chúc đơn giản, nhưng so với mấy lời nói xui xẻo còn tốt hơn nhiều. Mộ Dung Thiên cười ha hả nói:

- Lúc này mới giống nha.

Mâu Cơ suy nghĩ một chút rồi nói:

- Ngày hôm nay ta chỉ phải thay phiên công việc tuần tra thôi, ngày mai mới phải đi săn. Vậy trong lúc rãnh rỗi, ta sẽ đi xem tổ của ngươi có những người nào nhé. Nếu phụ thân không an bài tốt cho ngươi, vậy ta sẽ nhổ hết mấy sợi râu mép bảo bối của lão nhân gia cho xem.

Mộ Dung Thiên nghe vậy thì giật mình:

- Tiểu thư, không cần chứ?

Nếu để cho nàng biết có Tân Địch Á ở cùng tổ với mình, đến chừng đó bình giấm đổ ra chỉ e là còn đủ để làm món cá kình chua ngọt nữa đấy chứ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.