Dị Giới Ký

Chương 4: Chương 4: Ai từ hôn ai?




Tiêu Viêm không lâu sau đó liền có mặt tại đại sảnh-“Phụ thân, ba vị trưởng lão!”-Bước nhanh về phía trước, đối với bốn người Tiêu Chiến cung kính hành lễ.

-“Viêm nhi, mau ngồi xuống đi.”-Thấy Tiêu Viêm đã đến, Tiêu Chiến dừng lại cùng khách nhân đàm tiếu, hướng về phía hắn gật gật đầu, phất tay nói.

Mỉm cười gật đầu, Tiêu Viêm quay đầu lại nhìn, ngạc nhiên phát hiện, không có vị trí của hắn.

Nhìn Tiêu Viêm đứng tại chỗ, người tuổi trẻ trong gia tộc đều nhịn không được cười châm chọc, hiển nhiên đều rất thích xem hắn mất mặt bộ dáng.

Lúc này, Tiêu Chiến phía trên cũng phát hiện Tiêu Viêm xấu hổ, khuôn mặt hiện lên tức giận, đối với bên cạnh lão giả nhíu mày nói-“Nhị trưởng lão, ngươi…”

-“Ây za, thật xin lỗi, thế nhưng đem Tam thiếu gia quên mất, ta lập tức gọi người chuẩn bị.”-Nhị trưởng lão bị Tiêu Chiến trừng mắt chỉ nhàn nhạt cười ‘Tự trách’ vỗ vỗ trán, nhưng trong mắt châm chọc không có che giấu bao nhiêu

-“Tiêu Viêm ca ca, ngồi ở đây đi!”-Tiêu Huân Nhi đã tính trước việc này nên lên tiếng gọi Tiêu Viêm.

Ba vị trưởng lão ngẩn người, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Tà và Tiêu Huân Nhi đang nói chuyện thế nhưng đều không dám nói gì cả.

Nhìn thấy Tiêu Tà ở đó vẫy tay lại, Tiêu Viêm chần chừ một chút, vuốt mũi gật gật đầu, đi đến bên cạnh ngồi xuống-“Ngươi lại giúp ta giải vây.”

-“Ô thế ra ta luyện thành bí kĩ vô ảnh vô hình rồi.”-Vô Tà cười một tiếng nói.

-“Tiêu Tà đại ca khỏe.”-Tiêu Viêm xấu hổ nói, hắn không muốn gặp Tiêu Tà chút nào cả từ khi hắn trở thành phế vật thế này.

-“Cuộc sống luôn đầy rẫy thử thách chỉ cần không nản lòng thoái chí ắt sẽ qua thôi, chỉ cần có lòng kiên trì, tâm cường giả thì chẳng ai là phế vật cả.”-Vô Tà tùy ý nói, hắn dì sao cũng là người từng trải.

-“Đa tạ đại ca.”-Tiêu Viêm chỉ cười khổ rồi không nói thêm gì nữa, Vô Tà thấy hơi lắc đầu một cái dù sao tên này mới chỉ là đứa nhóc thôi ấy mà còn hắn thì qua hai đời rồi.

-“Mà này, lát nữa ắt có chuyện không tốt ngươi phối hợp một chút.”-Vô Tà nhỏ giọng nói, Tiêu Viêm nghe giật mình quay qua nhìn rồi khẽ gật nhẹ đầu một cái. Tuy hắn không hiểu chuyện gì nhưng Vô Tà nói có chuyện ắt sẽ có chuyện không thể sai được.

Trong đại sảnh, Tiêu Chiến và ba vị trưởng lão đang cùng vị lạ lẫm lão giả kia nói chuyện với nhau, bất quá vị lão giả này tựa như có việc gì đó khó nói, lời nói mỗi khi đến miệng lại bất đắc dĩ lại thôi, mà mỗi lần như vậy, Nạp Lan Yên Nhiên ngồi bên cạnh lại nhịn không được liếc mắt nhìn lão.

-“Tiêu Viêm ca ca, ngươi biết thân phân phận bọn họ không?”-Tiêu Huân Nhi chậm rãi nói, dù sao Tiêu Viêm biết trước vẫn hơn.

-“Ngươi biết?”-Tiêu Viêm kinh ngạc hỏi.

-“Nhìn thấy trên bào phục của họ có vân thải ngân kiếm không?”-Mỉm cười một cái, Tiêu Huân Nhi nói.

-“Bọn họ là người của Vân Lam tông?”-Tiêu Viêm kinh ngạc thấp giọng nói. Dù sao đó cũng là đại thế lực của Gia Mã đế quốc, là người đế quốc sao có thể không biết được cơ chứ.

-“Bọn họ đến gia tộc ra làm gì?”-Tiêu Viêm có chút nghi hoặc thấp giọng hỏi.

-“Nàng ta là Nạp Lan Yên Nhiên.”-Vô Tà một bên lên tiếng-“Là người có hôn ước với ngươi.”

-“Gia Mã đế quốc Sư tâm nguyên soái Nạp Lan Kiệt cháu gái Nạp Lan Yên Nhiên? Người đó… Người đó là hôn thê của ta?”-Tiêu Viêm sắc mặt cứng ngắc nói-“Hì hì, Gia gia năm đó cùng Nạp Lan Kiệt là hảo hữu, mà vừa đúng lúc ấy ngươi cùng Nạp Lan Yên Nhiên đồng thời xuất sinh cho nên hai vị lão gia tử quyết định hôn sự này. Bất quá, sau khi người xuất sinh ba năm, Gia gia cùng kẻ thù giao chiến trọng thương mà chết, theo thời gian trôi qua, Tiêu gia cùng Nạp Lan gia quan hệ cũng càng ngày càng ít…”

-“Nạp Lan Kiệt trong gia tộc có tuyệt đối quyền lực, lời hắn nói ra, không một ai dám phản đối, tuy nhiên hắn cũng rất yêu thương cháu gái Nạp Lan Yên Nhiên, bất quá muốn hắn mở miệng giải trừ hôn ước cũng có chút khó khăn…”-Tiêu Huân Nhi xinh đẹp ánh mắt híp lại, hài hước nói-“Nhưng năm năm trước, Nạp Lan Yên Nhiên bị Vân Lam tông chủ Vân Vận thu làm đệ tử, năm năm thời gian, Nạp Lan Yên Nhien biểu hiện ra tuyệt giai tu luyện thiên phú, làm Vân Vận cực kỳ sủng ái… Khi một người có đủ thực lực thay đổi vận mệnh của mình, thì hắn sẽ nghĩ mọi biện pháp đem những chuyện mình không thích giải quyết đi… Rất bất hạnh, hôn sự của Tiêu Viêm ca ca và nàng là thứ nàng không hài lòng nhất!”

-“Ý ngươi là nàng ta tới từ hôn?”-Tiêu Viêm sắc mặt đại biến, nếu nàng ta thật sự tại trước mặt mọi người đối với Tiêu Chiến đề ra thỉnh cầu giải trừ hôn ước, như vậy thân là tộc trưởng phụ, mặt mũi sẽ mất hết, trở thành trò cười của người khác, mất hết uy nghiêm.

-“Yên tâm chuyện của ngươi, ta sẽ giúp giải quyết. Thích vạch mặt nhau thì vạch mặt nhau ngán gì.”-Vô Tà cười một tiếng, nheo mắt nhìn hắn chỉ ngại nước quá trong không có ai khuấy lên mà thôi.

-“Khụ.”-Nguyệt bào lão giả ho nhẹ một tiếng, đứng dậy, đối với Tiêu Chiến chắp tay mỉm cười nói-“Tiêu tộc trưởng, lần này đến quý gia tộc, chủ yếu là có việc muốn cầu!”

-“Cát Diệp tiên sinh, có việc gì cứ nói là được, nếu có khả năng làm, Tiêu gia sẽ không chối từ.”-Đối với vị lão giả này, Tiêu Chiến cũng không dám chậm trễ, vội vàng đứng lên khách khí nói.

-“Tiêu tộc trưởng, người biết nàng không?”-Cát Diệp mỉm cười, chỉ vào thiếu nữ bên cạnh mỉm cười hỏi.

-“Thứ cho Tiêu Chiến vụng về, vị tiểu thư này là…”-Nghe vậy, Tiêu Chiến ngẩn người, dò xét thiếu nữ một chút, có chút xấu hổ lắc lắc đầu.

-“Nàng tên là Nạp Lan Yên Nhiên.”

-“Nạp Lan Yên Nhiên? Cháu gái của Nạp Lan lão gia tử Nạp Lan Yên Nhiên?”-Tiêu Chiến đầu tiên là giật mình, ngay sau đó là thần tình vui mừng, có lẽ là nhớ lại việc năm đó, lập tức đối với thiếu nữ lộ ra ôn hòa nụ cười-“Thì ra là Nạp Lan chất nữ, Tiêu thúc thúc đã nhiều năm chưa gặp lại ngươi, đừng trách thúc thúc mắt mờ.”

-“Tiêu thúc thúc, chất nữ nhiều năm không đến bái kiến, người nên bồi tội là ta mới phải, đâu dám trách tội Tiêu thúc thúc.”-Nạp Lan Yên Nhiên mỉm cười ngọt ngào nói.

-“Nạp Lan chất nữ, trước kia nghe nói người được Vân Vận đại nhân thu làm môn hạ, lúc đó còn tưởng là lời đồn, không nghĩ tới lại là thật, chất nữ thiên phú thật là tốt.”-Tiêu Chiến tán thưởng cười nói.

-“Đó là Yên Nhiên vận khí tốt…”-Nhợt nhạt cười, Nạp Lan Yên Nhiên có chút ăn không tiêu nhiệt tình của Tiêu Chiến, tay khẽ kéo kéo Cát Diệp bên cạnh.

-“Tiêu tộc trưởng, việc tại hạ muốn thỉnh cầu hôm nay cùng Yên Nhiên có quan hệ, hơn nữa việc này do chính tông chủ đại nhân mở lời.”-Cát Diệp cười khẽ một tiếng, lúc nhắc tới tông chủ hai chữ, biểu tình trên khuôn mặt có chút thoáng trịnh trọng.

-“Cát Diệp tiên sinh, mời nói!”-Tiêu Chiến nghĩ tới sự việc hôn ước nét mặt liền cứng lại.

Trên mặt Cát Diệp bỗng nhiên xuất hiện một mạt xấu hổ, bất quá nhớ tới tông chủ đối với Nạp Lan Yên Nhiên cực kỳ yêu thương, chỉ có thể cắn chặt răng, cười nói-“Tiêu tộc trưởng, ngài cũng biết, Vân Lam tông môn quy nghiêm lệ, hơn nữa tông chủ đại nhân đối với Yên Nhiên kỳ vọng rất cao, cơ bản đã đem nàng bồi dưỡng trở thành tông chủ đời tiếp theo của Vân Lam tông… Do một chút đặc thù quy củ, truyền nhân của tông chủ trước khi chính thức trở thành tông chủ đều không thể cùng nam tử qua lại.”

-“Tông chủ đại nhân hỏi qua Yên Nhiên, biết được nàng cùng Tiêu gia còn có một thân sự, cho nên… Cho nên tông chủ đại nhân muốn mời Tiêu tộc trưởng có thể… giải trừ hôn ước này.”

-“Crack!”-Chén ngọc thạch trong tay Tiêu Chiến bỗng nhiên biến thành một trùm phấn mạt. Bên trong đại sảnh, không khí có chút yên tĩnh, ba vị trưởng lão cũng bị lời nói của Cát Diệp chấn động, bất quá một lúc sau, bọn họ nhìn về phía Tiêu Chiến ánh mắt đã thêm một mặt châm chọc cùng cười nhạo-“Hắc hắc, bị người ta đến cửa mạnh mẽ giải trừ hôn ước. Xem tộc trưởng ngươi về sau còn có uy vọng gì để quản lý gia tộc!”

Một ít thiếu nam thiếu nữ cũng không biết Tiêu Viêm cùng Nạp Lan Yên Nhiên có hôn ước, bất quá sau khi hỏi cha mẹ bên cạnh, sắc mặt bọn họ đột nhiên trở nên phấn khích, cười nhạo cùng châm chọc ánh mắt hướng đến Tiêu Viêm.

Nhìn Tiêu Chiến sắc mặt âm trầm, Nạp Lan Yên Nhiên cũng không dám ngẩng đầu, ngón tay khẩn trương chắp vào nhau

-“Tiêu tộc trưởng, ta biết yêu cầu này có chút làm khó cho ngươi, bất quá xem tại mặt mũi của tông chủ đại nhân, giải trừ hôn ước đi.”-Bất đắc dĩ hít một hơi, Cát Diệp nhàn nhạt nói.

Tiêu Chiến nắm chặt tay, nhàn nhạt thanh sắc đấu khí dần dần bao trùm thân thể, cuối cùng còn ẩn ẩn hội tụ trên mặt một cái hư ảo đầu sư tử. Nhìn phản ánh của Tiêu Chiến, khuôn mặt của Cát Diệp cũng ngưng trọng lên, thân hình đứng chắn trước Nạp Lan Yên Nhiên, hai tay mạnh mẽ đan vào nhau, thanh sắc đấu khí hội tụ tại ưng trảo, tản ra sắc bén kiếm khí. Theo khí tức của hai người tản ra, bên trong đại sảnh thực lực hơi yếu thiếu niên sắc mặt đều trắng bệch, trong ngực đều có chút khó chịu.

Ở lúc Tiêu Chiến hô hấp càng thêm dồn dập, ba vị trưởng lão chói tai thanh âm như sấm sét tại trong đại sảnh vang lên-“Tiêu Chiến, còn không mau dừng tay! Ngươi đừng nên quên mình là Tiêu gia tộc trưởng!”

Thân hình cứng đờ, đấu khí trên thân thể Tiêu Chiến chậm rãi thu liễm, cuối cùng hoàn toàn biến mất

Đặt mông ngồi lại trên ghế, Tiêu Chiến sắc mặt đạm mạc nhìn Nạp Lan Yên Nhiên đang cúi đầu không nói, thanh âm có chút khàn khàn nói-“Nạp Lan chất nữ, phách lực rất tốt a, Nạp Lan Túc có nữ nhi như người thực làm người khác hâm mộ a!”

Thân thể khẽ run rẩy, Nạp Lan Yên Nhiên ngập ngừng nói-“Tiêu thúc thúc…”

-“Gọi ta Tiêu tộc trưởng là được, thúc thúc xưng vị, ta không nhận nổi, ngươi là Vân Lam tông tương lai tông chủ, sau này cũng là đấu khí đại lục phong vân nhân vật, Viêm nhi nhà ta chẳng qua là một người tư chất bình thường, thật sự không xứng với ngươi.”-Nhàn nhạt phất tay, Tiêu Chiến ngữ khí lạnh lùng nói

-“Đa tạ Tiêu tộc trưởng giải thích.”-Nghe vậy, Cát Diệp mừng rỡ, đối với Tiêu Chiến bồi tiếu-“Tiêu tộc trưởng, tông chủ đại nhân biết yêu cầu hôm nay có chút không lễ phép, cho nên để tại hạ mang đến một vật, coi như là bồi lễ!”

Nói xong, Cát Diệp khẽ chạm vào giới chỉ trên ngón tay, một cái cổ hạp bằng ngọc trống rỗng xuất hiện trong tay. Cẩn thận mở ra, một cỗ dị hương nhất thời tràn ngập đại sảnh, tất cả mọi người tinh thần đều thư giãn

Ba vị trưởng lão tò mò ngẩng đầu, nhìn bên trong hộp ngọc, thân thể đều chấn động, kinh thanh nói-“Tụ khí tán?”

Bên trong đại sảnh, nghe ba vị trưởng lão kinh ngạc âm thanh, các thiếu nam thiếu nữ ánh mắt đều trừng lớn, từng đôi nóng cháy ánh mắt gắt gao tập trung tại chiếc hộp ngọc trên tay Cát Diệp Tiêu Mị ngồi bên cạnh phụ thân, lưỡi liếm nhẹ đôi môi đỏ mọng, con mắt nhìn chiếc hộp ngọc chớp cũng không chớp một cái.

-“Đây là khách khanh trưởng lão của bổn tông, Cổ Hà đại nhân tự mình luyện chế, có lẽ các vị đã nghe qua tên của lão nhân gia hắn chứ?”-Nhìn ba vị trưởng lão thất thố bộ dáng, Cát Diệp trong lòng nhịn không được có chút đắc ý, mỉm cười nói.

-“Viên thuốc này do đan vương Cổ Hà luyện ra?”-Nghe vậy, ba vị trưởng lão đều giật mình biến sắc. Đan vương Cổ Hà, tại Gia Mã đế quốc có sức ảnh hưởng cực kỳ khổng lồ, luyện dược tay nghề thần kỳ khó lường. Vô số cường giả đều muốn cung nghênh nhưng đều không thể tìm ra. Cổ Hà không chỉ có thần kỳ luyện dược thuật, thực lực cũng đã sớm bước vào đấu vương chi cảnh, có tên trong thập đại cường giả của Gia Mã đế quốc.

Ba vị trưởng lão đều vui vẻ ra mặt nhìn tụ khí tán trong hộp ngọc. Nếu gia tộc có viên tụ khí tán này, chỉ sợ sẽ có năng lực sáng tạo ra một thiếu niên đấu giả.

-“Còn mời Cát Diệp tiên sinh thu hồi thì hơn.”-Vô Tà lúc này lên tiếng, hướng lão ta búng ra mảnh vải có chứ ‘Hưu’ đầy bắt mắt, nhìn qua thì có thể biết đã được viết cách đây lâu rồi.

-“Ngài đưa Nạp Lan tiểu thư đến đây thật là tốt quá, đa tạ, đa tạ, chứ nếu không ta phải đợi đến sau lễ trưởng thành của tên này mới tới mà từ hôn được.”-Vô Tà chỉ tay qua Tiêu Viêm.

-“Tiêu Tà đại ca, đệ đã nói là chuyện hôn ước này là do trưởng bối quy định.”-Tiêu Viêm vì mặt mũi phụ thân nên đành tiếp lời.

-“Hôn ước là do ngươi định chứ cái gì cũng phụ thuộc vào trưởng bối là sao.”-Vô Tà gắt giọng rồi ôm quyền với Cát Diệp-“Ngài trước hết trở về, ta sau lễ trưởng thành sẽ đưa tên nhóc này tới mà từ hôn sau, chắc chắc sẽ dùng năm viên Tụ Khí đan mà đền bù cho nàng. Còn giấy ‘Hưu’ trước mắt cứ mang về.”

-“Nạp Lan tiểu thư về đi thôi, ngươi từ nay không còn là ngươi Tiêu gia ta nữa. Ta đã viết giấy từ ngươi rồi.”-Tiêu Viêm lạnh lùng nói.

-“Ngươi...ngươi...ngươi...”-Nạp Lan Yên Nhiên không ngờ đến chuyện này có phần cứng họng không nói nên lời.

-“Ngươi giận dữ cái gì cơ chứ. Một thiên tài phải trải qua rèn luyện mới chính thức là thiên tài, ngươi cùng lắm chỉ là con chim kiểng nuôi trong lồng kín mà thôi.”-Vô Tà lạnh lùng nói-“Tiêu Viêm tên nhóc này nếu không trải qua chuyện thế này hắn cũng giống ngươi thôi một con chim kiểng. Ngươi cần một lần làm phế vật mới phát triển được.”

Vô Tà nói đoạn phất tay áo đi ra ngoài, trong lúc đó phóng ra khí tức cửu đoạn đấu khí-“Còn nhớ ba năm trước ta cũng là một phế vật Nhất đoạn.”

Cái này là hắn chém gió để nâng cao tinh thần cho tên nhóc Tiêu Viêm mà thôi, nhưng nếu chỉ cần thế thôi Tiêu Viêm cũng có tự tin hơn để phát triển. Nam nữ đứng ngoài địa sảnh thấy Vô Tà đi tới liền tự động rẽ ra hai bên cho hắn đi qua. Chuyện còn lại Vô Tà để cho Tiêu Viêm tên đó tự giải quyết, chứ hắn không muốn nhúng tay vào nữa dù sao cũng đâu phải hôn ước của hắn, nếu của hắn thì khác nhiều lắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.