Dị Giới Ký

Chương 81: Chương 81: Tác dụng của hỏa năng




-“Cái gọi là “Hỏa Năng” kia, trong nội viện có tác dụng gì? Tại sao các ngươi lại điên cuồng với nó như vậy?”

-“Hỏa Năng là thứ trọng yếu nhất trong nội viện, cũng là bởi vì nó là nguyên nhân mà tất cả tân sinh sau khi đi vào nội viện tu luyện, thực lực liền tăng mạnh. Ở bên trong nội viện có một tòa “Thiên Phần Luyện Khí Tháp” ở sâu dưới lòng đất, ở bên trong tháp tu luyện, hiệu quả tu luyện sẽ tăng lên hơn nửa, hơn nữa càng đi xuống dưới tu luyện, tốc độ tu luyện càng mau, đương nhiên phí dụng cũng cao hơn nhiều. Mà muốn đi vào “Thiên Phần Luyện Khí Tháp” cần phải có “Hỏa Năng” bên trong Hỏa Tinh Tạp làm chi phí, Hỏa Năng trong Hỏa Tinh Tạp của các ngươi đủ để tu luyện 5 ngày trong tháp, mà năm ngày qua đi các ngươi cũng chỉ có thể chính mình đi kiếm “Hỏa Năng”, đương nhiên tại ngày đầu tiên của mỗi tháng, nội viện cũng phát cho mỗi người 7 ngày “Hỏa Năng”, cứ cho đó là sinh hoạt phí đi.”

-“Để lại ngươi nhiều hơn bảy hỏa năng coi như tiền công trả lời câu hỏi của ta.”

-“Trói lại!”-Vô Tà lên tiếng, năm cô gái đã chuẩn bị trước lập tức xuất hiện đánh lén đánh ngất tất cả.

-“Ngươi đã cướp hết của họ rồi sao còn trói họ lại?”-Nhược Lâm tâm tính lương thiện nhất lên tiếng hỏi.

-“Thả họ, họ lại đi săn các tân sinh khác.”-Vô Tà lắc đầu nói, nhưng thật ra hắn là sợ mấy người này đi thông báo nhưng học viên cũ khác.

-“Đúng đó, Nhược Lâm tỷ.”-Yêu Lệ cười nói.

-“Ta hiểu rồi.”-Nhược Lâm nghe vậy liền gật đầu-“Nhưng để họ ở đây không sợ họ gặp nguy hiểm sao?”

-“Tất nhiên là không rồi. Hai vị trưởng lão có chớ có chơi ăn gian mà cởi trói cho họ đó. Sợ dây của ta Đấu Linh mới có thể phá, nên hai vị đừng có mà phá luật.”-Vô Tà lên tiếng nói.

Hai bóng người đang ẩn thân gần đó liền cười khổ khi thấy Vô Tà đoán được tất cả.

-“Tên đệ nhất này quả nhiên yêu nghiệt như lời Hổ lão gia hỏa nói. Cách hắn bắt lão sinh ngoan ngoãn giao ra hỏa năng thật bá đạo, không biết đối mặt với Hắc-Bạch quan sát hắn sẽ làm thế nào đây.

-“Cuộc đi săn bắt đầu!”-Vô Tà cười lớn, phất tay dẫn đội con mồi đi săn thợ săn.

...

...

...

Năm ngày sau.

Nhóm Vô Tà liền hạ được thêm ba tiểu đội thợ săn còn dư hai lại bốn đội liền bị tiểu tử Tiêu Viêm tụ tập tân sinh lại mà hạ hết. Tuy nhiên nhóm của Vô Tà vẫn là bí mật với cả lão sinh và cả nhóm tân sinh không hề ai hay biết năm đội thợ săn khác đã âm thầm bị hạ.

-“Hai nhóm mạnh nhất bây giờ chắ cũng xuất phát rồi. Nhóm tên Tiêu Viêm kia liền là mục tiêu lớn bị nhắm tới. Họ quá gấp gáp mà đánh với cả ba tiểu đội lão sinh nên chỉ cần một đội Hắc hoặc Bạch liền có thể hạ được họ.”-Vô Tà bao phủ nhóm của hắn bằng trận pháp che giấu khí tức nên không ai nhóm Tiêu Viêm liền không ai có thể nhận ra.

-“Vậy ngươi tính làm thế nào?”-Nhược Lâm tuy muốn giúp nhưng lời của Vô Tà nàng tôn trọng hơn.

-“Tiến tới, đánh đội cuối cùng tại trạm gác cuối cùng.”-Vô Tà nghĩ một chút rồi nói.

-“Ngươi không tính giúp họ?”-Ninh Mộng lên tiếng hỏi.

-“Tên Tiêu Viêm kia là luyện dược sư nên ta nghĩ họ sẽ không thua đâu. Nếu họ chỉ có hai hoặc ba nhóm thì không nói nhưng tất cả sinh viên hầu như ở đó thì cần kéo dài thời gian tân sinh sẽ thắng khi có đan dược sung túc được cung cấp từ tiểu tử Tiêu Viêm.”-Vô Tà đặt mình vào tình huống nhóm Tiêu Viêm mà nói.

-“Được theo ngươi.”-Tất cả nghe Vô Tà nói liền gật đầu.

-“Trận chiến cuối các ngươi cẩn thận, đội cuối cùng liền khó chơi hơn rất nhiều.”

-“Bọn ta sẽ cẩn thận.”.

...

...

...

Nơi này là một giải đất trống trãi được che kín bởi loạn thạch, rừng rậm trải dài đến vành đai của bãi loạn thạch thì dừng lại, bởi vậy, khi dương quang trên bầu trời rọi xuống, không chịu chút trở ngại nào liền chiếu xiên trên mặt đất, nắng ấm làm cho người ta cảm thấy cả người ấm áp dào dạt. Cách giải đất không xa, nổi lên một sườn núi, trên sườn núi này cũng nằm rải rác một ít núi đá không đồng nhất, mà lúc này, trên mặt những núi đá này đều có không ít người hoặc đứng hoặc ngồi, những người này tuổi cũng không lớn, ước chừng vào khoảng hai mươi bốn hai mươi lăm, bất quá tuy rằng áo bào của bọn họ không giống nhau, nhưng nơi ngực bọn họ đều đeo một quả huy chương hình dạng không khác biệt lắm, hiển nhiên, những học viên này chắc hẳn đều là học viên cũ của Nội viện.

Năm bóng người này đều ngồi xếp bằng ở trên loạn thạch, hô hấp kéo dài bình ổn nhưng bởi vì mấy thanh âm khẽ khẽ vang lên bên tai kia mà có chút rung động, năm người này đều mặc một bộ quần áo màu trắng, giống như khí chất lạnh lùng băng lãnh kia của bọn họ.

Trong năm người này, gã thanh niên sắc mặt trắng nõn ở vị trí trung ương là có cường độ hơi thở mạnh nhất, gã thanh niên trắng nõn trong năm người này vẫn như trước duy trì trạng thái nhắm mắt ngồi xếp bằng trên loạn thạch. Thân thể giống như một khối băng điêu bình thường, hàn khí nhàn nhạt lượn lờ xung quanh, vậy mà cũng khiến cho một ít cỏ xanh bên cạnh loạn thạch bị bao trùm một tầng sương trắng.

Mặt trời theo thời gian chậm rãi trôi qua trên đỉnh đầu, ngay khi mấy tên đệ tử bên kia nghĩ rằng hôm nay lại chờ đợi uổng công nữa rồi thì bỗng có tiếng bước chân từ rừng rậm u ám vang lên, nhất thời có người tinh thần rung lên, ánh mắt không hẹn mà cùng quét về phía con đường ra khỏi rừng rậm, những tiếng nói chuyện khe khẽ vốn đang huyên náo cũng đột nhiên trở nên lặng ngắt như tờ.

Sáu thân ảnh chậm rãi bước ra. Thiếu niên cầm đầu tiến đến trước ôm quyền nói-“Phía trước là Bạch Sát đội?”

-“Bạch Sát đội, đội trưởng La Hầu.”-Ánh mắt thanh niên mặt trắng từ từ đảo qua sáu người chậm rãi nói.

-“Tân sinh, thiên hạ đệ nhất lãng tử, Hạ Lãng.”-Vô Tà cười đáp.

-“Ngươi không phải Tiêu Viêm?”

-“Đội ngũ tân sinh đó chắc đang chiến với Hắc sát đội, ta cũng không muốn ngồi nhìn nên muốn đến trước một bước chiến nốt đội Bạch Sát. Kết thúc truyền thuyết không thể vượt qua của Hắc-Bạch quan sát.”

-“Chỉ bằng đám người các ngươi?”-La Hầu hừ lạnh một tiếng, hắn chỉ chú ý duy nhất một thiếu nữ cấp bậc Lục tinh Đại Đấu Sư mà thôi.

-“Thế là đủ rồi.”-Vô Tà nhún vai nói, lấy ra một trường thương từ trong nhẫn trữ vật, tất cả nhẫn trọng lực trên tay đều tháo gỡ, đồng thời nhập luôn cả vào sát đạo. Khí thể Vô Tà tỏa ra liền khiến La Hầu cảm thấy nguy hiểm.

-“Khí thế thật mạnh! Lên!”-La Hầu vừa dứt lời cảm thấy tử thần đang thì thầm bên trái, trong tay xuất hiện một thiết côn đưa lên cản lại. Lúc này một thân ảnh xuất hiện bên trái hắn, trường thương trong tay vụt mạnh xuống.

-“Keng!”-La Hầu bị cú vụt đẩy khỏi vị trí cũ mấy bước, các lão sinh khác nhìn mà ngạc nhiên, đặt mình vào tình huống đó liền đơn giản bị hạ.

-“Không hổ là Đấu Linh, đáng để ta đánh một trận.”-Vô Tà cười vui vẻ. Không dừng ở đó Vô Tà tiếp tục vụt trường thương tới.

-“Hạ nhóm kia đi!”-La Hầu lên tiếng ra lệnh, bàn tay siết chặt thanh thiết côn trong tay, cú đập vừa rồi vẫn khiến tay hắn rung lên.

La Hầu đứng bất động ở giữa sân kia, rốt cuộc đã có hành động, chỉ thấy song chưởng nắm chặt hàn thiết côn, một luồng hàn khí giống như sương mù từ trên thân thiết côn lượn lờ bay ra, một tiếng quát lạnh trầm thấp vang lên.

-“Hồn Viêm Toàn Côn!”-Theo thanh âm La Hầu hạ xuống, chỉ thấy đám sươn mù hàn khí lượn lờ phía trên hàn thiết côn nhất thời bốc lên, thiết côn xoay tròn tạo nên một đường cong huyền ảo, trong lúc hàn khí trên thiết côn cấp tốc xoay tròn, dường như là hình thành một thuẫn băng hình tròn, đem thân thể La Hậu hoàn toàn bao bọc lại. Chiếc băng thuẫn liền ngăn cản được cú vụt thứ hai của Vô tà.

-“Cút!”-Thân thể thoáng gập lại, La Hầu quát lạnh một tiếng, hàn thiết côn đang xoay tròn với tốc độ cao đột nhiên ngưng tụ, chợt mũi côn cấp tốc điểm ra, lại hóa thành côn ảnh đầy trời lần nữa.

-“Bách Thương Định Hải!”-Vô Tà tìm ra cái tên nghe thật kêu mà đâm ra trăm thương, mỗi mũi thường đều được hắn vận dụng nhị trọng kình trong đó. Mũi côn và mũi thương va chạm mà tóe lửa, cả hai đều đồng thời lui lại ba bước.

La Hầu đạp một bước thân thể lăng không quay cuồng một vòng, chợt hai chân dừng ở trên một tảng đá. Vô Tà thầm cảm thán thực lực của La Hầu, mấy đòn vừa rồi hắn liền dùng toàn lực không hề giữ lại mà La Hầu vẫn có thể đỡ được.

Về phía các nàng Nhược Lâm tuy có thể chống đỡ nhưng chưa đủ lửa. Chênh lệch giữa cấp bậc là lớn nên dù đấu kỹ hợp kích của Vô Tà tuy quỷ dị nhưng vẫn không thể bù đắp được. Vừa mới bắt đầu chiến đấu, cục diện đã bắt đầu có thiên hướng lệch về một phía.

Cách đó không xa những đội đã được người giám sát đưa về mà nhìn trận chiến thầm cảm thán, một Đấu Sư liền có thực lực đẩy lui Đấu Linh, khó trách Vô Tà có thể hạ được họ.

-“Trận chiến này, không thể dây dưa, dây dưa càng lâu, đối với Hạ Lãng bọn họ càng thêm bất lợi, xem biểu hiện của năm nữ nhân kia, căn bản là không có khả năng đem Bạch Sát đội vây khốn, ngược lại cứ tiếp tục như thế rất nhanh họ sẽ thua thôi, một khi toàn bộ thành viên Bạch Sát đội ra tay, lúc đó liền kết thúc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.