Dị Giới Ký

Chương 89: Chương 89: Thật đáng tiếc!




- “Thử xem sao. Nếu ta đoán không sai, tên mặc hắc bào này hẳn là Tiêu Viêm, suất lĩnh giới tân sinh tại Hỏa Năng đại tái săn hội đem Hắc Sát đội đánh bại. Còn tên mặc bạch bào giống công tử bột kia là Hạ Lãng, ma đầu gian ác, La Hầu tiểu tử kia vì hắn nghèo rớt mùng tơi.”

- “Hắn chính là ma đầu Hạ Lãng?”Nghe thấy Liễu trưởng lão nói, không chỉ các học viên chung quanh phát ra từng tiếng kinh hô, mà ngay cả Hàn Nguyệt luôn bảo trì trầm mặc vẫn có vài phần kinh ngạc. Hạ Lãng cái tên cực kỳ nổi bật khi lấy thực lực Đấu Sư dùng kỹ xảo chiến đấu đánh bại Đấu Linh, những người được hắn chỉ dẫn qua lực chiến tăng lên một bước tiến. Ngoài ra, còn rất nổi tiếng trong đám nữ tử khi đứng về phía nữ tử, nghe đâu nữ nhân của hắn thành lập một hội, mà những thành viên tham gia hôm qua đạt một bước tiến lớn trong việc tu luyện khiến nhiều nữ nhân muốn tham gia vào hội đó kể cả lão sinh lẫn tân sinh.

- “Nguyệt nha đầu, nếu ngươi có việc cứ việc hạ tháp đi trước đi, nơi này có ta là được rồi.”-Liễu trưởng lão sợ chậm trễ thời gian tu luyện của Hàn Nguyệt liền cười cùng nàng nói.

- “Không có việc gì, ta cũng muốn xem Hạ Lãng người này sẽ duy trì được bao lâu có mạnh mẽ như lời đồn không.”-Hàn Nguyệt khe khẽ lắc đầu, nàng nảy sinh hứng thú nồng đậm với Vô Tà.

Đương nhiên không chỉ riêng nàng có hứng thú. Nghe Liễu trưởng lão bộc lộ thân phận của Hạ Lãng (Vô Tà), chung quanh mấy học viên cũ đang định thối lui cũng đồng dạng ngừng lại. Một loạt ánh mắt ẩn chứa nhiều loại cảm xúc tập trung lên trên hai người. Bọn họ đồng dạng muốn nhìn một chút xem một Đấu Sư đánh thắng cả Đấu Linh sẽ chịu đuỡ bao lâu.

Vì nguyên nhân có người đem thân phận của Vô Tà truyền bá ra ngoài, nên trong lúc này, các đội ngũ hội viên cũ không ngừng kéo đến. Bởi vậy vòng người xung quanh càng ngày càng lớn. Nếu không phải không gian bên trong tháp cực kì rộng rãi chỉ sợ đã tạo thành cục diện hỗn loạn.

Theo thời gian chậm rãi trôi qua, vẻ kinh dị trong ánh mắt của những người vây quanh càng thêm nồng đậm, bởi vì cho đến bây giờ hai người đã kiên trì được gần mười bốn phút, hơn nữa sắc mặt hai người mặc dù như than lửa nhưng tựa hồ còn chưa có đến cực hạn.

- “Quả nhiên không tồi.”-Liễu trưởng lão vuốt vuốt râu gật gật đầu, trong mắt có một chút tán thưởng.

...

Thời gian tiếp tục trôi qua, tại thời điểm mười sáu phút, thân thể Ngô Hạo bỗng nhiên run rẩy nhè nhẹ. Nhìn thấy một màn này mọi người đều đoán Ngô Hạo sợ rằng đã đến cực hạn. NhìnNhìn thấy phản ứng của hắn, Liễu trưởng lão vươn cánh tay phải nhìn khô héo như ưng trảo cách không nhắm vào thân thể đã bắt đầu run rẩy của Ngô Hạo, tại đầu ngón tay, một luồng nhũ bạch sắc hỏa diễm chậm rãi hiện ra. Hỏa diễm ngưng tụ trên đầu ngón tay lien tục cuối cùng hình thành một đoàn hỏa không ngừng xoay tròn. NhẹNhẹ nhàng búng tay lên trên đoàn hỏa diễm, chỉ thấy đoàn hỏa diễm nhanh chóng bay ra, cuối cùng trôi nổi cách trái tim Ngô Hạo chừng một thước-“Đi ra!”

Theo ngọn lửa vô hình đi ra, thân thể đang run rẩy của Ngô Hạo nhất thời dừng lại, hai chân mềm nhũn liền đặt mông ngồi trên mặt đất, khuôn mặt như than lửa cũng nhanh chóng lui tán, miệng thở hồng hộc như trâu rừng. Lúc này không chỉ có thân thể mà cả tinh thần cũng đều ở vào trạng thái mệt mỏi cực độ, mà hắn cũng chẳng có tâm tư quan tâm đến những người xem chung quanh.

- “Trong trạng thái không hề phòng bị lại có thể kiên trì tâm hỏa ăn mòn trong mười sáu phút, thành tích này xem như không tồi.”-Nhìn Ngô Hạo vừa ngồi xuống, Liễu trưởng lão cười tán thưởng nói-“Giới tân sinh năm nay tự hồ so với trước mạnh mẽ hơn một chút.”

Bên cạnh, Hàn Nguyệt khẽ gật đầu, sức chống cự tâm hỏa của tân sinh này chỉ sợ còn muốn vượt qua nàng. Mặc dù nàng kiên trì được mười bẩy phút, nhưng mà thời điểm đi vào Thiên Phần luyện khí tháp từng có người bảo cho nàng phải làm thế nào mới có thể kiên trì được lâu nhất.

Thân thể Tiêu Viêm cũng bắt liền run rẩy một chút sau Ngô Hạo chỉ chưa đến một phút.

- “Aizzz”-Thấy thế Liễu trưởng lão ngẩn ra, chợt lắc đầu có chút hơi thất vọng cay đắng nói-“Thấy thật kì vọng có chút quá cao.”

- “Liễu trưởng lão, ước chừng mười tám phút, sức chống cự tâm hỏa như vậy đã xem như rất tốt, thành tích này tại bên trong nội viện cũng tìm không được bao nhiêu người.”-Nhìn thấy vẻ mặt của Liễu trưởng lão, Hàn Nguyệt không khỏi có chút bất đắc dĩ nói, hắn nói những lời này còn không cho những học viên khác tràn đầy xấu hổ trong lòng sao.

- “Quả thật là rất tốt.”-Liễu trưởng lão xấu hổ cười một tiếng, lại một đoàn nhũ bạch sắc hỏa diễm hiện ra, búng tay bắn ra, đoàn hỏa diễm dừng lại tại chỗ gần trái tim Tiêu Viêm.

- “ Khoan đã!”-Vô Tà bỗng nhiên mở mắt, vung tay đánh bay luồn hoả diễn của Liễu trưởng lão đi-“ Liễu trưởng lão không thể dùng phương pháp này được, hắn có dị hoả hộ thể, nếu làm thế liền nguy hiểm.”

Vô Tà tiến tới vỗ lên vai Tiêu Viêm đang run rẩy, một chưởng tuy nhìn qua tùy ý này lại đẩy bay ngọn hoả diễm vô hình ra khỏi người Tiêu Viêm.

- “ Ngươi không nhắc ta đã quên.”-Liễu trưởng lão vỗ nhẹ lên trán nói-“ Mà ngươi không bị sao cả?!”

- “ Một đốm lửa nhỏ không đủ để làm ấm nữa thì có sao được cơ chứ?”-Vô Tà nhún vai nói.

- “ Đốm lửa nhỏ?!”-Hàn Nguyệt nghe mà kinh ngạc, nàng biết một khi không đề phòng mà bước vào Phần Thiên Luyện Khí tháp, ngọn lửa vô hình cỡ nào nguy hiểm mà thiếu niên trước mặt liền so sánh với một đốm lửa nhỏ không đủ để làm ấm.

- “ Hử?!”-Vô Tà giả như thấy điều thú bị ở Hàn Nguyệt mà thi triển thân pháp áp sát, vươn tay nắm lấy ngọc thủ của nàng. Hành động hắn quá nhanh, lúc Hàn Nguyệt nhận ra thì mọi việc đã xong rồi, nàng muốn rụt tay lại và theo bản năng đánh ra một chưởng. Nhưng đòn đánh của nàng liền đánh vào không khí vì Vô Tà đã lui lại vị trí cũ rồi.

- “ Tiếc thay, tiếc thay. Ngọn lửa tuyệt vời vậy mà lại bị bỏ qua.”-Vô Tà lắc đầu vác Tiêu Viêm và Ngô Hạo lên vai đi khỏi Phần Thiên Luyện Khí tháp. Mà không hề quay đầu lại nhìn, đây là phương pháp thả con tép bắt con tôm, chuyện này hắn đã thuần thục lâu rồi.

...

...

Có thể người xung quanh chỉ cảm thấy lời nói kia vô nghĩa, nhưng với Hàn Nguyệt mà nói đó lại là những câu nói đánh động thẳng tới tận sâu trong linh hồn nàng.

Nàng từ nhỏ liền sở hữu hai loại thuộc tính đấu khí, hệ hoả và hệ phong, điều này cũng chỉ có mẫu thân nàng biết mà thôi ngoài ra không còn ai khác nữa. Nhưng lúc lớn lên nàng liền cảm thấy cái hoả thuộc tính kia thật vô dụng khi mà gần nửa lượng đấu khí nàng tu luyện được liền cung cấp cho ngọn lửa nơi đan điền, nếu mạnh thì Hàn Nguyệt cũng chẳng có ý kiến gì nhưng ngọn lửa do nàng tạo ra không thể đốt được một chiếc lá khô, thế nên nàng bỏ qua nó. Thời gian dần qua nàng đã quên luôn sự hiện diện của hỏa thuộc tính của mình, cho đến một ngày nó lại xuất hiện trước mặt nàng, mười bảy phút nàng duy trì trong Phần Thiên Luyện Khí tháp thì có đến 10 phút là nhờ ngọn lửa yếu ớt đó, tốc độ tu luyện của nàng trong tháp cũng đề cao hơn một bậc nhưng nàng cũng chỉ dự đoán điều đó mà thôi nhưng không dám chắc chắn. Ba năm qua nàng cũng không phát hiện được điều gì, trong thâm tâm nàng cũng dần bỏ qua nó.

- “ Tiếc thay, tiếc thay. Ngọn lửa tuyệt vời vậy mà lại bị bỏ qua.”-Hạ Lãng đứng trước nàng nói một câu khiến lòng nàng rung động. Ngọn lửa tuyệt vời là nói ngọn lửa yếu ớt kia, nó thật sự tuyệt vời mà nàng không phát hiện ra sao? Hay là một cách bắt chuyện khác? Nhưng nếu là thật sự thì sao? Ngọn lửa giúp mình mạnh hơn nhiều lần thì sao?

Vô số suy nghĩ vụt qua đầu Hàn Nguyệt, rồi nàng cắn răng đưa ra quyết định thà rằng tin còn hơn bỏ lỡ qua cơ hội khiến bản thân mạnh mẽ hơn, gia tộc lúc này cần một người mạnh mẽ, thực lực và thiên phú của nàng bây giờ là chưa đủ.

- “Các ngươi tu luyện đi!”-Hàn Nguyệt quay qua nói với những người cạnh nàng rồi nhanh chóng thi triển thân pháp đuổi theo bóng dáng Hạ Lãng.

- “Hàn tỷ là có chuyện gì vậy? Chẳng phải Hàn tỷ là phong thuộc tính sao? Sao lại là ngọn lửa?”-Một học viên thắc mắc quay qua hỏi đồng bạn.

- “Sao ta biết, ngươi đi mà tự hỏi đi?”

- “Ngươi nói thế cũng nói. Nếu mà ta có khả năng nói chuyện với nàng thì chứng minh thực lực ta không thấp rồi.”

...

...

- “Hạ Lãng học đệ, đợi ta một chút!”-Hàn Nguyệt không ngờ tốc độ của Vô Tà lại nhanh đến thế.

- “Không biết Hàn học tỷ là gọi ta lại có chuyện gì sao?”-Vô Tà tỏ ra không biết không hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đây.

- “Hạ Lãng học đệ có thể bớt chút thời gian cho ta được chứ?”

- “Về nhà ta đi!”-Vô Tà nói một câu rồi tiếp tục quay người đi tiếp. Hàn Nguyệt cũng không suy nghĩ mà lập tức thi triển thân pháp chạy theo, nàng lập tức ngạc nhiên trước tốc độ của Vô Tà khi nàng phải thi dùng đến cực hạn của thân pháp mới có thể bắt kịp hắn được. Lúc này nàng đoán được khi trước là Vô Tà cố ý thả chậm tốc độ để đợi nàng đuổi theo như thể đã biết trước chuyện đó chắc chắn sẽ xảy ra mà không cần nghi ngờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.