Dị Giới Ký

Chương 87: Chương 87: Tiến nhập phần thiên luyện khí tháp




Lúc này, trên vùng đất trống rộng mở bị phân chia thành mấy khu vực, mỗi khu vực đều có một đoàn người ngồi nhắm mắt, Tiêu Viêm ánh mắt đảo qua những người này, phát hiện mấy tên vừa rồi từ ngọn cây phóng xuống cũng ở trong đó.

-“Đông!”-Bỗng nhiên có tiếng chuông cổ xưa thong thả vang lên trong khu vực, theo tiếng chuông vang lên làm tất cả âm thanh hỗn tạp nhất thời ngưng lại.

-“Mở tháp!”-Tiếng chuông vừa dứt một đạo thanh âm già nua tựa hồ từ bên trong tháp vang ra. Thanh âm già nua hạ xuống không lâu, chỉ thấy cửa lớn tối đen đóng chặt kia liền chậm rãi mở ra, một cỗ hơi thở nóng cháy nhàn nhạt thẩm thấu mà ra, làm thoáng tăng độ nóng trong trời đất lên một ít.

-“Vào tháp!”-Thanh âm già nua lại lần nữa vang lên, chợt mọi người trên đất trống kia đều đột ngột mở mắt ra đứng dậy, chỉ nghe tiếng xé gió, từng đạo bóng người tràn ngập đất trời bắn tới cửa tháp.

-“Đi, chúng ta cũng vào đi!”-Ngô Hạo lên tiếng, rồi ba người cũng lướt nhanh vào khu đất trống sau đó đi nhanh tới cửa vào của tòa tháp đen thần bí.

-“Là một phong ấn sao?”-Vô Tà thầm nói một câu.

-“Hai tên này đi thôi.”-Thấy hai người Vô Tà đang chăm chú nhìn kiến trúc tòa tháp, Ngô Hạo ở một bên thúc giục.

Cả ba bắt đầu bước vào trong tòa tháp, hai người Tiêu Viêm và Ngô Hạo cả người bắt đầu đỏ ửng lên. Vô Tà thì cảm thấy nội thể đang được thiêu đốt rèn luyện. Hắn liền hiểu đây là bí mật của nội việc khiến các học viên tu luyện tiến cấp nhanh chóng. Vô Tà có thể tiện tay xua đi tâm hoả đang thiêu đốt hai người nhưng hắn muốn để xem hai tên này cực hạn là bao lâu. Đám lão sinh thấy thì có mấy người lập tức rời đi thông báo cho trưởng lão canh tháp, còn một số thì cười nhạo ba người Vô Tà.

Dưới ánh sáng nhu hòa của ngọn đèn dầu bên trong cổ tháp, một đám người vây quanh bên cạnh Tiêu Viêm, Ngô Hạo và Vô Tà vẫn đang nhắm chặt hai mắt, thì phầm và buông vài tiếng cười chế nhạo.

-“Tránh ra, tránh ra, Liễu trưởng lão tới rồi.”-Bỗng nhiên có tiếng quát từ đám người phía ngoài vang lên, Những người phía trong liền dạt ra hai bên tạo thành một lối đi nhỏ. Trưởng lão là người có địa vị cao nhất, nếu ai dám trong này đắc tội bọn hắn đều chắc chắn sẽ không có kết quả tốt, tùy tiện sử dụng quyền hạn một chút, tặng cho ngươi vài phần rắc rối cũng làm ngươi khóc không ra nước mắt a.

Theo đám người tách ra, một lão nhân áo quần mộc mạc tiến vào, tủm tỉm cười, ánh mắt dừng lại trên ba người-“Thật là đám tiểu tử không biết trời cao đất rộng, đi vào Thiên Phần luyện khí tháp thế nhưng cũng không thông báo trước, lần này chịu đau khổ cũng là có chút oan uổng.”

-“Hắc hắc, hàng năm đều có tân sinh lỗ mãng, khó dằn nổi đi vào Thiên Phần luyện khí tháp, xứng đáng chịu đau khổ.”-Trong đám người rộ lên vài tiếng cười vui sướng khi thấy người khác gặp họa. Bên trong tháp tốc độ tu luyện mặc dù tăng mau, nhưng dù sao cũng có chút buồn tẻ, hiện giờ thấy có người mới gặp họa, một số học viên cũ tự nhiên được xem chuyện vui

-“Tân sinh mới vào nội viện, tự nhiên không hiểu quy củ trong này, có gì đáng cười?”-Một thanh âm trong trẻo nhàn nhạt vang lên, ánh mắt mọi người hướng về phía phát ra thanh âm đó, một ngân y nữ tử, dáng người mảnh khảnh tiến vào, khuôn mặt có chút gương mặt có vẻ hơi gầy nhưng lại là một mỹ nhân hiếm thấy,, da thịt trắng nõn như tuyết, mi thanh mục tú, càng làm cho người ta cảm thấy kinh ngạc chính là ngân y nữ tử này sở hữu một mái tóc cũng màu bạch ngân dài đến tận thắt lưng, hai sắc bạc hòa vào nhau càng làm cho ngân y nữ tử này tỏa ra một loại khí chất lãnh đạm ngăn cản mọi người đến gần, làm cho người ta chỉ có thể nhìn ngắm từ xa mà không dám có chút kinh nhờn.

Mọi người hướng ánh mắt tới ngân y nữ tử vẫn đang bảo trì trầm mặc. Trong mắt đầu tiên là hiện lên một chút ái mộ của nam nhân đối với mỹ nhân, nhưng chung cuộc vẫn mang vào phần kiêng kị. Theo ngân y nữ tử

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.