Dị Giới Lĩnh Chủ Sinh Hoạt

Chương 50: Chương 50: Đề khó 3




Ngẫm lại, sau này còn phải làm việc với Ryan, nên Alice không giấu diếm nữa, “Clayton không thiếu lương thực, không cần phải vì lợi ích chung mà nhân nhượng cái gì cả.”

Ryan ngẩn ngơ.

Ông ta hoàn toàn không hiểu, ở trước mặt mình, sao Lãnh chúa còn phải giấu? Chẳng lẽ mình không hề đáng tin sao?

“Thật đấy.” Alice vẫn cứ nói tiếp, “Ta thuấn di đến vương đô, sai người thu mua lúa mì, đã giải quyết vấn đề xong từ lâu rồi.”

Ryan,”???”

Ông ta tròn xoe đôi mắt, cả người kinh hãi – thuấn di tới vương đô? Đây là lời của người bình thường à?!

“Lương thực đã được đưa vào nhà kho ở phủ lãnh chúa từ lâu rồi, nếu không tin, ông tự đi kiểm tra đi.” Alice tiếp tục phát ngôn những lỡn kinh thiên động địa.

“Ngài, ngài không phải là pháp sư toàn năng sao?” Ryan định nói thật ra là, không phải chỉ là cổ phiếu tiềm năng thôi à? Nhưng chỉ vì quá kinh hãi, lời ra khỏi miệng với ý nghĩ trong đầu không trùng khớp được.

“Là pháp sư toàn năng, sở hữu tất cả các hệ đều là Lv 99.” Alice thừa nhận. Vì để tăng thêm sức thuyết phục, cô còn nhẹ nhàng thả một tia ma lực, làm cho người ta cảm nhận một chút.

Ryan, “…”

Ông ta cứng đờ tại chỗ, hoàn toàn mất đi năng lực sử dụng ngôn ngữ.

“Chuyện này trong lòng ông hiểu là được, đừng lộ ra ngoài.” Alice vừa nói vừa thu lại hơi thở của mình. Rất nhanh, cô đã quay lại bộ dáng thường dân hàng ngày của mình, một chút cũng không thấy bất thường.

Qua một lúc lâu, nhịp tim Ryan mới dần đập lại bình thường. Vẻ mặt bối rối, thì thầm hỏi, “Tôi có thể hỏi một chút? Vì sao ngài không công khai đẳng cấp thật sự?”

“Ta mạnh tự ta biết là được, tại sao phải rêu rao cho tất cả mọi người đều biết chứ?” Alice ngại công khai, từ sâu trong tâm khảm cô cảm thấy bài xích chuyện ấy.

Lý do đơn giản thế thôi á? Ryan không có cách nào phản bác cả.

“Còn chuyện mua lương thực…” Lời vừa ra đến miệng, định nói lại thôi.

“Đã sớm mua và để vào kho. Còn theo lý mà nói, ra mặt tạo một cái tin đồn, chuyện nên kết thúc như vậy.”

Alice nghĩ đây chỉ là chuyện nhỏ xảy ra, tiện tay là có thể giải quyết. Không ngờ sau khi xử lý xong sự việc, một lúc lại có người đến tìm cô bàn bạc, làm cho sự việc đột nhiên trở nên thật nghiêm trọng.

Càng đáng nói chính là, dân không hề đói, cũng không hề có chuyện mua không được lương thực. Chỉ vì nghe lời đồn mà tin tưởng đến mức không hề thắc mắc gì hết.

Cô còn tưởng là chỉ cần nói Clayton không thiếu lương thực! Nhưng tại sao lời đồn thì tin mà lời cô lại không tin? Ai bảo sau khi trị liệu miễn phí danh vọng của cô rất cao chứ?

Ryan lại lâm vào sự im lặng.

“Tóm lại – “ Ryan hít sâu mấy cái. Định làm rõ suy nghĩ, “Trước mắt là không có chuyện thiếu lương thực, không cần lo lắng sốt ruột, cũng không cần mua số lượng lớn.”

“Đúng thế đấy.” Alice gật đầu, “Mặt khác, có hai vị khách mua lượng lớn Cocacola, thanh tửu, đồng ý dùng lương thực theo giá thị trường để trao đổi thanh toán.”

“Có thêm hai con đường nhập hàng, hơn nữa Clayton cũng sản xuất được, sau này không sợ thiếu lương thực.”

“Lùi một vạn bước đi, cho dù là vương đô có bị mua hết lương thực, thì ta cũng có thể tìm người định vị tọa độ lãnh địa khác, thuấn di đến đó mua sắm là được.”

Ryan, “…”

Thủ đoạn xử lý vấn đề của lãnh chúa thật sự không hề tầm thường tí nào.

Ông ta lau mồ hôi trán, cố gắng giữ tỉnh táo, “Sự việc có thể được giải quyết thuận lợi như vậy, thật sự là quá tốt. Tiếp theo nên làm gì bây giờ ạ?”

Alice gõ gõ lên bàn, đánh giá một chút, sau đó nói, “Chính sách di cư thắt chặt lại, đã chuyển đi không được phép quay về nữa. Nếu có người vì tin đồn, mà cảm thấy ở lại Clayton sẽ chết đói, vậy thì cứ để bọn họ rời đi.”

Rõ ràng không có chuyện gì, vậy mà vì lời đồn nhảm, làm cho lòng người hoang mang, giống như có tận thế đến nơi. Những người này ngoài việc gây thêm phiền, cái gì cũng chẳng giúp được, còn không bằng tiễn đi cho nhanh.

“Bất kể ai cũng không cho nhập cư?” Ryan muốn xác nhận lại thật rõ với lãnh chúa.

“Kiếm sĩ, pháp sư đẳng cấp cao có thể, người có đặc thù mới có thể, đến thị trấn mở cửa tiệm cũng có thể. Ba loại người này thì hoan nghênh nhập cư Clayton, còn những người khác tạm thời không chấp nhận.” Alice tuyên bố.

Nói cách khác, từ nay về sau muốn trở thành cư dân của Clayton chỉ có thể là dân kỹ thuật, hoặc là dân đầu tư.

Ra khỏi khu dân cư, Bork đi thẳng về phía trước, đến một nơi hẻo lánh ẩn nấp.

Người hầu thì đã đợi ở trong hẻm nhỏ chờ từ lâu. Vừa thấy người, lập tức nói thầm, “Đại nhân, dựa theo lệnh của ngài, đã thuê được người, phân tán lời đồn để khuếch đại sự việc ạ.”

“Vài người nói không ở nổi Clayton nữa, định rời khỏi. Nhưng mà trong những người này, chủ yếu là các nhà mạo hiểm mới di cư, còn cư dân bản địa thì ít lắm ạ.”

“Ngẫm lại thì cũng đúng, nhà mạo hiểm thì lang bạt khắp nơi, ở đâu chẳng được. Chỉ có dân bản địa ở Clayton đã quen, thuế thấp cũng thành thói quen. Đổi qua lãnh địa khác, họ không thích ứng được.”

“Có người động lòng là được rồi.” Bork sửa sang quần áo, nhàn nhạt hỏi, “Hiện tại họ ở đâu?”

“Ở cạnh đường đi có một nhà, đối diện đường đi là nhà thứ tư. Còn có một nhà khác thì khá xa, phải đi một lúc lâu.” Người hầu trả lời.

“Đi thôi, mỗi nhà đến chào hỏi một chút.” Bork vừa đi vừa cười, “Rõ ràng là đem công thức chế biến dạy cho dân trong thuộc địa, quả là ngu xuẩn.”

“Chờ đi, sandwich sớm muộn gì cũng sẽ thành đặc sản của lãnh địa Bá tước!”

Nói tới đây, ông ta dường như nhìn thấy cảnh đẹp tương lai, khóe miệng càng nhếch cao đầy vui vẻ.

Lời chưa dứt, tự nhiên bị ngã lăn ra đập đầu xuống đất tét cả trán.

“Đại nhân?!” Người hầu vừa cuống quýt đỡ dậy, không ngờ lại trượt chân nhẫm thẳng lên người Bork.

“Hít hà zzzzzzzzzz – “Bork hít một hơi lạnh, gào lên thảm thiết, “Mau đứng dậy! Nặng quá!”

“Vâng.” Người hầu vừa mới đứng dậy được, ai dè bắp chân lại nhũn ra, sau đó lại ngã sấp xuống.

Lần thứ hai Bork phát điên, “Làm cái gì vậy? Cút ra!”

Hắn ta cũng đâu có hiểu chuyện gì đã xảy ra. Người hầu khổ sở không nói nên lời, chỉ biết cúi đầu, nghe dạy bảo.

Bork ngã một cái, lại bì đè hai cái, cả người dính đầy bụi. Bởi vậy cũng chẳng còn có tâm trạng gặp ai nữa, quyết định thay đổi kế hoạch, quay về khách sạn rửa mặt.

Cách đó không xa trên không trung, Alice đang lơ lửng giữa trời, toàn thân tỏa khí lạnh, “Mua người phát tán lời đồn, nghe ngóng cách chế biến sandwich, thọc gậy bánh xe, tay dài nhỉ! Không dạy dỗ một chút lại tưởng ta dễ bắt nạt đấy?”

Ánh mắt cô lơ đãng đảo qua mấy gian nhà dân, khuôn mặt lạnh như băng, mắt lóe tia nhìn sắc lẻm.

**

Buổi sáng hôm sau, một phụ nữ nông dân chạy tới tòa thị chính, làm thủ tục di dân.

Thấy người tới, chị gái nhỏ Dale lắp bắp. “Jessyca, sao cô cũng muốn đi? Không phải là bảo kể từ khi học được một ngón nghề, ngày nào cũng bày bán sandwich, mua bán tấp nập, sống thoải mái lắm sao?”

Thấy người quen, Jessyca hơi ngại ngùng. Cô ta mấp máy môi, nói mơ hồ, “Uh đúng… Mà có nơi tốt hơn để đi.”

“Đừng có đùa!” Dale căn bản không tin, “Chung quanh chúng ta có lãnh địa nào mà có thuế thấp hơn Clayton chứ?”

“Nhưng trên thị trấn thiếu lương thực.” Jessyca cãi lại.

“Tin đồn nhảm mà cô cũng tin?” Dale cảm thấy bất đắc dĩ, “Mấy ngày nay, vài người nói Clayton thiếu lương thực, nhất định phải đi. Hỏi bọn họ sao lại kết luận như thế, ai cũng ấp úng, không nói rõ được.”

“Hỏi bọn họ, có tiền cũng không mua được bột mì à, bọn họ cũng không trả lời. Hỏi bọn họ hay là cửa hàng lương thực đóng cửa, cũng bảo không phải.”

“Lương thực mua được, bụng cũng chẳng đói, sao gọi là thiếu lương thực? Tôi nghĩ, có khi bọn họ đến định cư ở Clayton thấy hối hận nên mới tìm lý do để rời khỏi.”

“Cô cũng đừng tin mấy cái lý do của bọn họ, ngốc nghếch mà đi theo. Thực ra, không có lãnh địa nào tốt như Clayton đâu.”

Dale khuyên bảo tận tình, nhưng Jessyca chịu không nổi phải quyết tâm đi, “Tôi đã quyết định rồi, giúp tôi làm thủ tục đi.”

Dale khẽ mở miệng, muốn giúp người ta tỉnh táo lại, nhưng mà không biết nên nói gì cả.

Đúng lúc này, bên cạnh có tiếng vang lên, “Cô muốn đi? Có thể được, không ai cản cả. Nhưng mà cảnh cáo trước, cách chế biến sandwich chỉ có dân Clayton mới có thể dùng được.”

Jessyca căng thẳng, quay người lại. Thấy người đứng đó là cô gái có mắt đỏ tóc bạc, giờ phút này, nhìn cô thấy có chút lạnh lẽo.

Là lãnh chúa hiện tạị – Alice.

Tay Jessyca toát mồ hôi lạnh, người vội vội vàng vàng, miệng thì trả lời bừa, “Thật vậy à? Tôi biết rồi.”

Vừa nói, trong lòng lại vừa nghĩ, lãnh chúa còn trẻ tuổi, quá ngây thơ đi. Bây giờ đồng ý thì được cái gì chứ? Quay người đi một cái thất hứa, cô còn có thể đuổi theo đến lãnh địa khác mà dạy dỗ chắc?

Đôi mắt Alice tối lại, “Nếu như vậy vẫn đồng ý rời khỏi, thì ta không ngăn cản.”

Sau đấy cô hất cằm, ra hiệu cho Dale, “Giúp cô ta làm thủ tục đi.”

“Cô đã nghĩ kỹ chưa?” Dale xác nhận lần cuối, “Hiện tại thị trấn nhỏ mà đông người, đi khỏi khó mà quay về được. Ra thì dễ, chỉ cần làm thủ tục đơn giản. Nhưng nếu hối hận muốn quay lại thì rất khó khăn đấy.”

“Đã nghĩ kỹ rồi, không đi không thể được.” Tuy tiếng của Jessyca rất nhỏ, có điều rất kiên quyết.

“Haizz…Được rồi.” Đã khuyên nhủ không được, Dale đành phải quay người lấy bản khai.

Trong lúc chờ đợi, Jessyca vô tình phát hiện, lãnh chúa ngồi ở đó, thỉnh thoảng nhìn quanh, quan sát hết tất cả mọi thứ trong sảnh. Đôi mắt có chút sắc lạnh.

Cô ta lạnh hết cả sống lưng, có một dự cảm xấu.

Đợi đến lúc Dale quay về, không thể đợi được hỏi ngay, “Lãnh chúa không bận việc gì sao? Sao lại ở đây lâu vậy, không đi đâu hết?”

“Bị đám người này làm tức giận chứ sao.” Dale thuận miệng trả lời, “Nghe được chút tin đồn đã bị dọa mất mật, sốt ruột rối rít, nhao nhao đòi phải rời khỏi Clayton, dù là ai nhìn thấy cũng vui không nổi.”

“Sợ là đại nhân Alice bị chọc giận, sáng sớm nay đã đến đây ngồi, chắc muốn nhìn xem ai định đi.”

Jessyca cảm giác chuyện không chỉ có vậy. Chỉ có điều để cô ta nói có chuyện gì, cô ta cũng không biết không ổn ở đâu.

Lại nghĩ đến đứa con bình thường ở nhà, cô ta hít sâu một cái, ánh mắt kiên định – mặc kệ lãnh chúa có tính toán gì, vì con trai, nhất định phải dọn đến lãnh địa Bá tước!

Thủ tục nhanh chóng được hoàn thành.

Dale nhìn Jessyca, không biết nên nói gì. Cuối cùng thở dài, chỉ nói “Hẹn gặp lại.”

Jessyca cúi đầu, vội vàng đi ra ngoài. Khoảnh khắc vừa bước ra khỏi tòa thị chính, trên người hiện một vầng sáng, nhanh đến mức người ta khó mà nhận ra được.

Alice ý vị mà hừ nhẹ một tiếng, di chuyển ánh mắt qua những người khác.

**

Trong phòng ở khách sạn, Jessyca đã thu dọn hành lý xong xuôi, khách khí nói, “Thủ tục đã hoàn tất, lúc nào cũng có thể đi được, vậy khi nào lên đường ạ?”

Thái độ Bork ôn hòa, “Đừng vội, còn mấy gia đình nữa, có thể sẽ đi cùng chúng ta.”

Jessyca thì nghĩ, sao mà không vội được? Cô ta đã không còn đường lui nữa rồi!

“Vậy cần phải đợi mấy ngày nữa?”

“Tối đa ba ngày. Nếu như vẫn không đồng ý đến lãnh địa Bá tước, ta sẽ không ép buộc.”

Ba ngày sao? Thời gian cũng không dài lắm. Trong lòng Jessyca yên tâm hơn.

“Không cần biết bọn họ có đi hay không, thỏa thuận của chúng ta sẽ không thay đổi.” Bork trấn an.

Jessyca cười cười miễn cưỡng.

Không biết chuyện gì xảy ra, từ lúc bắt đầu buổi sáng, mí mắt cô ta giật giật, trong lòng thì chột dạ, có dự cảm xấu. Nhưng mà tất cả vẫn như bình thường, không hề phát sinh chuyện gì cả…

Bork cảm thấy chút gì đó, cười cười đề nghị, “Không có việc gì… hay là làm chút sandwich thịt heo để ăn trưa đi? Không nói dối cô, kể từ lần trước được ăn sandwich cô làm, quay lại khách sạn, ăn cái gì cũng không thấy thơm ngon, đến nằm mơ cũng thấy được ăn đấy.”

Có việc để làm cũng tốt, ít nhất sẽ không lo lắng này nọ.

Nghĩ vậy, Jessyca đồngý. “Được, vậy tôi đi làm, ngài chờ chút.”

Đi vào nhà bếp, cô ta xắn tay áo, chuẩn bị một mẻ lớn. Lấy nguyên liệu bày ra trước mắt, xong cả người ngẩn ngơ.

Bánh mì phía ngoài sandwich làm như thế nào? Nhớ là có một bí quyết nho nhỏ, sau khi làm theo, bánh làm xong sẽ đặc biệt mềm mịn. Ồ? Làm như thế nào đây? Sao tự nhiên không nhớ được thế này?

Nhìn tảng thịt heo to đùng, cô ta sợ hãi. Thịt heo cần phải hun… Làm thế nào mới gọi là hun?

Còn thịt bò cần phải hầm cho non mềm, phải… Phải làm thế nào???

Vì sao cô ta không thể nhớ ra cái gì hết?!!

“Bịch” một tiếng, trong bếp có tiếng nổ mạnh.

Bork và người hầu chạy tới. Chỉ thấy dụng cụ nấu ăn rơi đầy mặt đất, Jessyca thì hoảng loạn, khàn giọng mà gào. “Quá kỳ quặc! Bỗng nhiên tôi đã quên hết quá trình chế biến!”

Đùa à?!

Bork nghĩ mình đã cho người ta chỗ tốt, lại còn không định làm sandwich cho mình ăn, giận tái mặt, “Cho dù không muốn làm, cũng đừng lấy cái cớ không đáng tin như thế chứ.”

“Tôi nói thật mà!” Jessyca muốn phát điên, “Tháng này, ngày nào cũng muốn làm thật nhiều sandwich, trình tự làm không thể quên được. Nhưng bây giờ, cái gì tôi cũng không nhớ được.”

Nói xong, cô ta ngã ngồi dưới đất, tay bưng lấy mặt.

“Lý giải cũng quá kỳ cục đấy…” Bork vừa định trách cứ, đột nhiên nhớ ra, hệ tinh thần có một pháp thuật. Sau khi sử dụng có thể làm cho người ta quên những chuyện đã phát sinh trong thời gian gần đây, cũng có thể làm cho người ta quên mất kỹ năng đã học.

“Cái chốn rách nát như Clayton này, sao có thể có pháp sư cao cấp hệ tinh thần được chứ!” Ông ta không thể tin nổi, vội vội vàng vàng nhanh chân đi khỏi.

Người hầu thì tranh thủ đuổi theo.

Phòng bếp yên tĩnh, chỉ có Jessyca ngồi co quắp dưới đất, không ai để ý đến.

“…Cách chế biến sandwich chỉ có dân Clayton mới dùng được.” Trong giây lát, tiếng nói của lãnh chúa vang lên quanh quẩn trong đầu.

Tim Jessyca như bị dao cứa, ngay lập tức nhận ra – cô ta đã không còn là dân của Clayton nữa, cho nên mới quên mất cách chế biến sandwich.

Hóa ra lãnh chúa đại nhân đã nhắc nhở cô ta từ lâu, là cô ta một lòng muốn đi, không hiểu được hàm ý trong lời nói.

**

Đi thẳng không nói năng gì.

Bork nhanh chóng chạy, dùng tốc độ nhanh nhất, lao tới chỗ ở của mấy người khác.

Gõ cửa, vào nhà, thỏa thuận.

Vì để lấy được cách chế biến sandwich, Bork không hề rụt rè, mà trực tiếp ra giá cao, quăng tiền mua lấy.

Tiền tài động lòng người. Ai cũng vui vẻ đồng ý ngay, cầm lấy giấy bút viết ra cách chế biến, bỗng nhiên ngay lúc đó thì khựng lại.

Mấy lần cầm bút muốn viết gì đó. Một lát sau lại bỏ bút xuống.

Người đó bứt tóc, phiền não mà gào lên, “Kỳ quái, vì sao tôi không nghĩ ra được??”

Bork nắm chặt tay lại, trong lòng đã đoán ra sự thật. Cũng không phải Jessyca giả vờ, người trước mặt này cũng chẳng hề giả bộ. Tất cả bọn họ thực sự đã quên mất cách chế biến rồi, cái gì cũng không nhớ ra được.

Sự việc sắp thành công, lại bị chặn ngang!

“Đi qua hai nhà khác xem sao.” Bork cắn răng gằn từng chữ, “Nói không chừng có lỗ hổng nào đó.”

Gõ cửa, vào nhà, quăng tiền mua cách chế biến, nhưng mà cũng vẫn y như trước, cái gì cũng viết không được.

Tìm đến nhà thứ ba, người hầu không dám trông mong nữa, “Không biết là ai làm. Nếu là lãnh chúa hiện tại Alice làm, như vậy cô tacòn khó đối phó hơn trong tưởng tượng nhiều.”

“Muốn nói gì thì để sau, gõ cửa đi.” Bork lạnh lùng, không thể hăng hái nổi nữa.

Tiếng gõ cửa vừa vang lên, có người đã mở.

Bork không nói nhiều lời, báo giá cao, chỉ muốn mua cách chế biến sandwich.

Vốn dĩ tưởng người kia trả lời là “Quên rồi”, ai ngờ người ta vui vẻ bảo, “Thật sao? Vậy tôi sẽ viết cách chế biến, chỉ cần cho tôi nhiều đồng vàng hơn là được? Vậy thì tôi chép ra đây, ông chờ một chút nhé!”

Bork thở dài một hơn. May mà không phải tất cả mọi người đều bị tẩy não, may quá.

Một phút sau, cách chế biến đã nằm trên tay, tiền trao cháo múc, Bork mang người hầu rời khỏi.

Lúc quay về, trong lòng nghĩ tuy sự việc không thuận lợi như dự đoán, nhưng tốt xấu gì cũng đã đạt được mục tiêu đề ra, vậy là đủ rồi.

Quay lại khách sạn, Bork tìm Jessyca, mỉm cười thân thiện, “Ta đã tìm được người mua cách chế biến sandwich, cô xem thử đi, xem có thể căn cứ vào đó làm không.”

Có lẽ sự việc không đến nỗi không thể quay đầu lại? Jessyca có chút hi vọng.

Thế nhưng mà nhìn lướt qua, mặt cô ta không có cảm xúc gì nói ngay, “Cách chế biến này không đúng. Tuy tôi không biết cụ thể phải làm như thế nào, nhưng tôi tin, nội dung ghi trên giấy này đều sai cả.”

Khuôn mặt tươi cười cứng đờ, trong lòng Bork gào thét, khó trách người kia đưa cách chế biến thoải mái, cũng không hề cò kè mặc cả gì hết, hóa ra là lừa đảo!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.