Dị Giới Lĩnh Chủ Sinh Hoạt

Chương 14: Chương 14: Khai trương cửa hàng 4




Theo thời gian, tay nghề Dick và Katy dần dần thành thạo hơn. Cho dù vậy, tốc độ làm cũng không kịp tốc độ bán.

May mà trời tối dần, khách tới cửa hàng cũng giảm bớt.

Gần đến 7 giờ, một vị khách cuối cùng rời khỏi. Alice quyết định đóng cửa tiệm, treo bảng “Closed” lên.

Katherine, Katy, Dick nằm nhoài ra ghế, mệt không nói nên lời.

“Mọi người vất vả rồi.” Alice cảm thấy có chút tội lỗi.

Làm ăn còn kịch liệt hơn cô dự tính. Sơ bộ tính ra bán cũng được hơn hai trăm cái sandwich.

Chỉ tính lãi ròng, lời được khoảng 30 đồng bạc.

“Chị chủ, em cảm thấy nhân lực của tiêm không đủ.” Nghĩ nghĩ, Katy cường điệu thêm, “Cực kỳ thiếu thốn.”

“Chị biết, chờ công việc của các em ổn định, sau đó chị sẽ thông báo tuyển dụng thêm.” Alice trịnh trọng hứa hẹn.

“Ngày mai có lẽ sẽ không bận đến vậy.” Dick chen lời.

Thấy cả ba người đều nhìn mình, cậu ta nhún vai nói lên quan điểm, “Tiệm mới khai trương nên người ta thấy mới lạ tới góp vui thôi. Đợi một hai ngày nữa quen thuộc hơn rồi có khi cũng không tới nữa.”

“Ngoài ra, ban ngày người ta làm việc, lên núi săn thú, cũng không buôn bán gì. Nhân lúc rảnh rỗi ấy thì tranh thủ làm sandwich sẵn, đợi đến giờ ăn cũng không đến mức tay chân cuống cuồng.”



“Dick nói đúng.” Alice đồng ý “Lúc rảnh rỗi tranh thủ làm thêm chút sandwich, đến giờ ăn bán được quá nhiều lại làm không kịp thở.”

“Nếu làm nhiều quá bán không được thì làm sao bây giờ?” Katy lo lắng hỏi.

“Từ lúc bán sandwich đến bây giờ, chưa gặp được cảnh bán không hết bao giờ.” Alice trầm ngâm bảo, quyết định “Mỗi loại thịt chuẩn bị 50 cái, nếu bán không hết chị sẽ nghĩ cách sau.”

Lúc này Dick mới thở phào nhẹ nhõm.

Dọn dẹp cửa hàng sạch sẽ, Alice đưa ba đứa trẻ về ký túc xá.

Bên trong căn nhà đó có hai phòng ngủ, Katherine và Katy ở một phòng, Dick ở một phòng.

Dặn bọn chúng nghỉ ngơi cẩn thận, Alice rời khỏi.

Sau vài tiếng làm việc cường độ cao, Katy mệt không chịu nổi, nhưng tinh thần lại hưng phấn cực độ, nằm lăn qua lăn lại trên giường, không ngủ được.

“Em sao vậy?” Katherine buồn ngủ, mơ mơ màng màng nói, “Mai còn phải dậy sớm đó.”

“Có phòng để ở, có sandwich để ăn, mỗi tháng còn được lãnh lương. Chị, chị nói chuyện này có thật không?” Katy bất an hỏi, “Thực sự quá hạnh phúc, em sợ ngủ dậy một cái, tất cả đều chỉ là mơ.”

“Đồ ngốc.” Katherine ấn đầu cô bé xuống, bắt nhắm mắt lại, “Ngoan ngoãn nghe lời ngủ đi nào. Tối không ngủ đầy đủ, ban ngày lại gà gà gật gật. Nếu chị chủ tưởng em lười biếng, không chịu cố gắng, đến lúc đó xem em làm sao.”

Katy sợ hết hồn, ngoan ngoãn nhắm mắt. Một lúc sau, mang suy nghĩ về tương lai tươi sáng vào mộng đẹp.

**

Cùng lúc ấy, ở tầng hai.

Alice mang tiền ra đếm cẩn thận

Một lúc sau, cô tổng kết lại, “Được 1 đồng vàng, 43 đồng bạc, 1578 đồng tiền.”

Ngẫm lại sắp tới còn phải tiêu không ít, tiền thuê nhà, thuê người làm mới, thêm món mới cho thực đơn, mua nguyên liệu nấu ăn thử nghiệm cách nấu ngon nhất, chẳng mấy chốc mà lại hết tiền.

Alice nghĩ nghĩ, “Ba đứa Katherine cũng đã dần quen thuộc công việc. Chờ bọn chúng thuần thục rồi, thuê thêm vài người nữa, lúc ấy việc hoàn thiện thực đơn, cửa hàng hoạt động cũng không cần cô quá quan tâm nữa.

Vẫn là câu nói đó, ngay từ khi bắt đầu, cô đã chỉ muốn làm bà chủ ngồi không (:D)

Sở dĩ chọn sandwich vì đây là thức ăn nhanh, cách làm đơn giản. Chỉ cần dạy người làm được, dù không có cô, cửa hàng cũng có thể hoạt động bình thường, đến lúc ấy cô có thể rảnh tay làm chuyện khác.

Cũng vì vậy, tối nay chuyện làm cô vui nhất không phải là buôn bán phát đạt, thuận lợi kiếm được 30 đồng bạc. Mà là thực tế cô không cần ra tay, cửa hàng vẫn hoạt động thuận lợi.

**

Sáng hôm sau, Alice dậy chuẩn bị nguyên vật liệu.

Làm thịt heo thành thịt muối, thịt bò được hầm cẩn thận, như vậy, nhân viên chỉ cần kẹp nguyên liệu vào là coi như đã làm xong sandwich một cách đơn giản.

“Khi rảnh sẽ dạy bọn chúng làm bánh mì, thịt muối, hầm thịt bò.” Alice tự thì thầm, “Chỉ cần giữ kỹ cách làm tương ngọt, chắc chắn không cần lo sandwich bị ế.

Không lâu sau, ba người Katherine đều đến làm đúng giờ.

“Đến rồi à?” Alice tươi cười chào bọn chúng, “Ăn sáng trước đi, ăn no mới có sức mà làm việc. Thịt heo, thịt bò đều có trên bàn, thích gì chọn lấy một cái mà ăn.”

Nghe vậy Katy, Dick lạch bạch chạy ngay tới.

Katherine rớt lại phía sau nhưng cũng không vội vàng.

Katy cầm sandwich thịt bò, cắn một miếng, nước thịt tràn ngập trong miệng. Cô bé vẫy vẫy tay, phấn khích gọi, “Chị, nhanh ăn thử vị thịt bò này, cực cực cực kỳ ngon luôn á!”

Dick có chút do dự, nghe cô bé nói vậy cũng cầm một cái sandwich thịt bò, cắn nhẹ một miếng, nghiêm túc gật đầu đồng ý, “Cậu ấy nói không sai, quả thật là rất ngon.”

“Thức ăn trong tiệm, tất cả đều ngon.” Katherine cười nói.

Katy không chịu, “Chị à, chị còn chưa ăn, sao biết được?”



“Dĩ nhiên là đoán rồi, không ngon thì hôm qua cũng không đông khách như thế.” Katherine trả lời.

Lời này quả thực có căn cứ, Katy không cách nào phản bác được.

Cô bé gặm sandwich, nhíu mày, vẻ mặt như thâm thù đại hận mà ngấu nghiến. Có điều chút khó chịu này nhanh chóng bị bỏ qua mà thay vào đó chỉ còn có “Ngon quá, quá ngon, ngon quá sức.”

Ăn xong bữa sáng, cả ba đều ra sức làm việc.

Alice vừa mở cửa hàng xong, thấy đằng trước xếp một hàng dài. Cô ngạc nhiên hỏi, “Các người …?”

Người đứng đầu hàng là pháp sư hệ Thủy Anna thẳng thắn nói, “Tới sớm chút xếp hàng mới nhanh chóng mua được sandwich ăn sáng, vậy mới mau đi lên dãy núi U Minh được.”

Nghe xong Alice mới chợt hiểu, trước bày quầy hàng nên không có vị trí cố định, khách hàng muốn đến sớm xếp hàng cũng tìm không thấy. Hiện tại đã có cửa hàng cố định, chỉ cần xếp hàng sớm, là có thể được ăn bữa sáng nóng hổi.

“Mời vào.” Cô cười bất đắc dĩ, né sang một bên để khách đi vào.

“Hai cái sandwich thịt heo, cám ơn.”

Ghi món, trả tiền, Anna quay sang Alice hỏi, “Chị chủ, khi nào cửa hàng có món mới?”

“Ăn sandwich chán rùi à?” Alice nhíu mày.

“Sao mà chán được! Tôi nghĩ ăn cả đời cũng không chán.” Sau một giây, Anna đã vội nói, “Thực ra là rất tò mò, không biết chị chủ còn làm ra món ngon gì nữa đây. Nếu có thêm sự lựa chọn khác thì thật tuyệt?”

“Gần đây mới thuê nhân công, không có thời gian, sắp tới có sẽ nghiên cứu món ăn mới.”

Đôi mắt Anna sáng rực lên, “Tôi rất mong đến lúc đó!”

Nghe nói chị chủ có ý định nghiên cứu món ăn mới, khách cũ đang xếp hàng nhao nhao, “Bán thịt luôn cũng được nha! Không cần thêm rau, thêm bánh gì hết, cứ bán một tảng thịt lớn là được! Thịt heo, thịt bò gì đó, tôi không kén ăn đâu.”

“Cháo yến mạch uống phát ớn lên rồi, chị chủ cân nhắc làm món gì dễ uống giải cứu muôn dân trăm họ đi!”

“Ngược lại tôi rất thích bánh mì trắng nha. Chỉ cần bánh mì quết một lớp tương bán là được rồi.”

Alice phồng má, buồn rầu. Cô biết cách làm rất nhiều thứ, nhưng muốn bán quy mô lớn ở cửa hàng, phải chế biến đơn giản, để người khác dễ học. Chính bởi vậy, rất nhiều món đều phải bỏ qua.

Nghe thấy đề nghị của khách hàng, cô chợt nảy ra sáng kiến, đã có ý tưởng.

Món chính làm thêm bánh mì có nhân. Bên ngoài là bánh mì trắng xốp ngon miệng, bên trong là phô mai mềm mịn. Cắn một miếng thơm ngon đậm đà, tuyệt đối kích thích vị giác nổ bung.

Đồ uống tất nhiên phải là Cocacola rồi. Mùa hè chỉ cần cho thêm cục đá, uống một ngụm, toàn bộ lỗ chân lông đều được giãn ra. Cái cảm giác đó, nó đã…thoải mái không sao tả xiết!

Sau này nếu dư sức, có thể làm món thịt chiên giòn (nguyên văn là “Thịt nhúng” nhưng mô tả giống thịt chiên giòn nên mình edit thịt chiên giòn cho đồng nhất).

Bề mặt nhúng bột rồi chiên giòn trong dầu. Xong rồi ăn chung với sốt thịt nướng đặc chế của cô, đó quả là mỹ vị nhân gian.!

Chỉ là… Alice có chút băn khoăn, hiệu quả kèm theo sandwich là làm thể lực hồi phục nhanh, Cocacola, bánh mì nhân, thịt thì kèm hiệu quả gì bây giờ?

Thực ra nấu ăn lv 92 giúp cô học được rất nhiều kỹ thuật nấu nướng, các công thức nấu ăn. Thức ăn làm ra không những ngon mà còn có thể bán được giá cao.

Nhưng muốn dựa vào thành phẩm có kèm theo hiệu quả, việc này hoàn toàn không khả thi.

Cô lợi dụng kiến thức về dược, kết hợp ba loại thảo dược thành thuốc năng sức sống phiên bản kém vào trong tương ngọt, như vậy sandwich sẽ có công dụng đặc biệt.

Với trình độ của Alice, chỉ cần cô muốn, có thể làm cho sandwich, bánh mì nhân, cocacola, thịt có hiệu quả khác nhau. Cũng có thể làm cho mười cái sandwich có bề ngoài giống hệt nhau có được mười loại công hiệu khác biệt.

Vấn đề là, như vậy rất phiền, rất nhiều vật liệu cô phải tự mình chuẩn bị.

Mặt khác, tương lai cô còn muốn mở một tiệm dược. Có tiệm dược rồi, vậy cần gì phải làm cho trùng với tiệm ăn chứ.

Quan trọng hơn là, giá dược phẩm cực cao. Cho dù chỉ là loại phẩm chất kém cũng có thể bán được rất nhiều tiền. Bán ở tiệm ăn thì cũng quá phí phạm.

Về dược khôi phục thể lực thì phối chế cũng đơn giản, nguyên liệu bình thường. Thêm vào trong đồ ăn coi như cảm ơn khách hàng, cũng là để tạo điểm nhấn, tiện thể thu hút khách.

Nghĩ vậy, Alice quyết định cũng cho thêm hiệu quả “hồi phục thể lực” vào trong những món ăn khác.



Một tuần sau, bên ngoài cửa hàng có thêm hai dòng chữ.

“Bánh mì nhân, 10 đồng một cái.”

“Cocacola, 10 đồng một ly.”

**

Chiều tối, sau một ngày làm việc vất vả, Helen rủ đồng bọn đến cửa hàng thực phẩm Alice ăn đồ ngon.

Vừa mới vào đến cửa, bọn họ ngẩn hết cả người.

Ở phòng khách xuất hiện một màn nươc cực lớn, trên đó có một cái bánh mì trắng bị khuyết một lỗ, phô mai từ bên trong chảy ra nhìn hấp dẫn cực kỳ.

Helen, “!.!”

Thậm chí cô còn không chờ nổi để xem hết lời giới thiệu, lớn tiếng gấp gáp hỏi, “Chị chủ, đây là món gì? Tôi muốn mua.”

“Đây là món mới ra tên là “Bánh mì có nhân”. Alice tươi cười giới thiệu, “Phô mai được cho vào bên trong bánh mì, cắn một miếng, mùi bánh mì cùng mùi sữa quyện lấy nhau, ăn rất ngon nha.”

“Tôi đi xếp hàng ngay đây!” Helen không kiềm chế nổi vội vội vàng vàng chạy xuống cuối hàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.