Dị Giới Lĩnh Chủ Sinh Hoạt

Chương 32: Chương 32: Pháp sư Quang Minh 4




Edit: Theresa Thai

Beta: Sakura

“Lão Đại, còn nhớ năm ngoái đến, Clayton ra sao không?” Vừa ngồi xuống, Gerry đi thẳng vào vấn đề.

“Quán trọ hoàn cảnh kém, thức ăn hỏng bét, không có thuốc thang, Pháp sư Quang Minh.” Arthur giản lược tổng kết.

“Clayton hiện tại, đã rất khác lúc trước!” Gerry thần thần bí bí nói, “Tiệm tạp hóa bắt đầu bán thuốc khôi phục, thuốc pháp lực, ven đường có bán sandwich. Nghe nói trong trấn còn có cửa hàng thực phẩm, món ăn trong đó quả thật là nhất tuyệt trấn!”

“Sao lại như vậy?” Arthur nhíu mày, có chút khó hiểu, “Lãnh chúa vẫn là Gretel, theo lý mà nói, trong một năm ngắn ngủi, không đến mức phát sinh biến hóa lớn như vậy.”

Chợt dừng lại, đáy lòng anh có một suy đoán nào đó, “Chẳng lẽ lần trước tới, Gretel không biết được thân phận của chúng ta, nên cố ý giấu riêng?”

Đoàn Sư thứu đuôi đỏ, bắt mắt nhất chính là bầy Sư thứu đuôi đỏ. Lần trước không mang vật cưỡi, bởi vậy lặng lẽ vào trấn, ai cũng không đánh nhiễu.

Ý niệm mới vừa nhen nhuốm, anh liền tự bác bỏ, “Không có khả năng. Gretel một lòng muốn làm cho Clayton trở nên tốt hơn, mặc kệ vì lý do gì, cũng sẽ không che giấu.”

“Nói ra anh có khả năng không tin, sở dĩ trong trấn có biến hóa nghiêng trời lệch đất, đều là bởi vì Pháp sư Quang Minh mà hôm nay gặp phải.” Gerry đè thấp tiếng nói, nhẹ giọng tự thuật.

“Cửa hàng thực phẩm là cô ấy mở, công thức sandwich do cô ấy truyền dạy miễn phí.”

“Dược sư của cửa hàng thực phẩm say mê mỹ thực, quyết định định cư ở Clayton, cho nên trong trấn mới có thuốc khôi phục, thuốc pháp lực để bán.”

Arthur nhắm mắt suy tư theo, một lát sau hỏi, “Sandwich thật sự ngon như vậy?”



Gerry ăn ngay nói thật, “Quán ven đường có bán, nhưng khi đó vội vã mang thuốc về cho các anh em, không thể rút ra thời gian mua một cái nếm thử.”

“Tin tức là từ đâu nghe được?” Arthur lại hỏi.

Gerry thành thật trả lời, “Ông chủ tiệm tạp hóa Wilson là khách quen của cửa hàng thực phẩm, Dược sư Rose mới tới điên cuồng mê luyến Coca-cola và gà viên hoàng kim.”

“Sau khi vào cửa, hai người họ đang tán gẫu, em trùng hợp nghe được.”

“Nếu đã trong lúc vội vàng bỏ lỡ, vậy thì thôi. Nếu tin tình báo nghe được là thật, vậy vị Pháp sư Quang Minh tên Alice cũng quá tài giỏi đi?”

Ánh mắt Arthur chớp động, “Xem ra cần phải điều tra rõ ràng.”

**

Ban đêm, trong cửa hàng thực phẩm Alice.

Arthur và Gerry ngồi trong góc khuất ở sảnh lớn, trước mặt họ là bánh mì có nhân, Coca-cola, kem, gà khối chiên vàng bày đầy một bàn, còn có sandwich mua được ở quán bên ngoài.

Gerry vén tay áo lên, ra sức nhét gà khối chiên vàng và Coca-cola vào miệng, tiếng nói mơ hồ không rõ, “Thứ này thật ngon, em cungc muốn định cư ở đây!”

Arthur cắn miếng bánh mì có nhân, sắc mặt ngưng trọng, “Những thức ăn này không chỉ có hương vị tốt, mà còn xen lẫn một lượng nhỏ thuốc sinh lực, có thể khôi phục thể lực.”

Gerry trợn mắt hốc mồm, “Đồ tốt như vậy bán 10 đồng, 20 đồng? Chủ tiệm điên rồi sao!”

Ngẫm lại, anh cảm thấy như vậy cũng tốt, “Lão Đại, nếu không chúng ta nói chuyện với quý cô Alice đi? Nói không chừng cô ấy sẽ đồng ý hợp tác lâu dài với chúng ta.”

Đồ ăn ngon lại có thể khôi phục thể lực, có thể xưng là giá rẻ đồ ngon, Gerry kiểu gì cũng không nguyện ý bỏ lỡ.

Arthur từ chối cho ý kiến, “Nói sau.”

Chỉ là tốc độ anh cắn bánh mì có nhân, dù nhìn thế nào, cũng đều thấy nhanh hơn dùng cơm gấp đôi.

“Trưởng đoàn Arthur?” Bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng chào hỏi.

Arthur theo tiếng nhìn qua, gật đầu chào hỏi, “Tiểu thư Alice, chào cô.”

“Thật khéo, lại gặp mặt.” Alice cười hàn huyên.

“Ngồi xuống trò chuyện một lát?” Arthur chủ động phát ra lời mời.

Đúng lúc Alice cũng có ý này, liền không từ chối.

Cô vừa ngồi xuống, liền nghe Arthur hỏi thăm, “Tiểu thư Alice trẻ tuổi tài cao, vì sao muốn ở lại Clayton?”

“Đại khái là duyên phận chỉ dẫn.” Alice nghiêm trang trả lời.

Từ sau khi đi vào dị thế, người đầu tiên gặp được là Gretel, vùng đất đầu tiên đi đến là Clayton. Cô liền thuận thế ở lại (lười chuyển ổ), đem việc kinh doanh nhỏ làm đến sinh động.

Dù sao mặc kệ đi đến đâu, lấy năng lực của cô, sinh hoạt đều không kém, cho nên ở đâu đều giống nhau.

Duyên phận... Arthur tạm thời đánh mất năng lực nói chuyện.

Alice đặt câu hỏi, “Nghe nói anh là trưởng đoàn của đoàn thám hiểm Sư thứu đuôi đỏ, có thể nói cặn kẽ cho tôi về tình huống của các đoàn thám hiểm không?”

Loại chuyện giới thiệu bối cảnh này, sao có thể để cho lão Đại làm?

Gerry cướp lời nói trước, tự hào giới thiệu, “Đoàn thám hiểm Sư thứu đuôi đỏ đứng thứ năm trong cả đế quốc, thanh danh hiển hách.”

“Trưởng đoàn, ngài Arthur, là Kiếm sĩ cấp 48, thành viên phía dưới, đẳng cấp toàn diện là từ cấp 30 trở lên.”

“Nhưng chỉ có đẳng cấp cao, thì cũng không thể gia nhập đoàn thám hiểm. Bản đoàn quy định là, trong một tháng, thành viên nhất định phải nhận được sự công nhận của một con Sư thứu đuôi đỏ, cùng nó trở thành đồng bạn kề vai chiến đấu, thì mới có thể gia nhập vào đoàn.”

“Bởi vậy, số thành viên của đoàn thám hiểm từ đầu đến cuối luôn giữ ở khoảng 20 – 30 người. Nhưng nếu có người xem thường đoàn Sư thứu đuôi đỏ, thì tất sẽ phải trả giá bằng máu!”

Nói xong câu cuối cùng, Gerry mang thần sắc trịnh trọng, giọng điệu thâm trầm.

Alice hết sức kinh ngạc, “Sao có thể xem thường đoàn thám hiểm? Chỉ hơn 20 con Sư thứu đã liền khiến người khác rất đau đầu rồi.”

Trên mặt Gerry lộ ra nụ cười kiêu ngạo, “Đúng thật là vậy, toàn bộ đế quốc, dám trêu chọc chúng tôi đích xác rất ít. Mặc kệ đi đâu, đều được nhận lễ ngộ.”

“Vậy lúc trước, sao lại bị thảm hại như vậy?” Alice có chút tò mò.

Gerry ngượng ngùng nói, “Chúng tôi đến dãy núi U Minh tìm kiếm cỏ Ma quỷ, không nghĩ tới gặp phải một đàn Địa hành long...”



Trong mắt Alice hiện lên một tia hiểu rõ.

Địa hành long, ma thú cao cấp, chẳng những khí lực lớn vô cùng, da cứng rắn như sắt, còn tinh thông phép thuật hệ Phong.

Người bình thường gặp một con đều rất khó ứng phó, càng đừng nói tới gặp phải một đàn. Những người này có thể còn sống trốn về, đã coi như mạng lớn.

“Cô không biết đâu! Địa hành long cao gần 3m, dài gần 7m, thân thể đặc biệt cường tráng! Cái đuôi co lại, liền có thể quất bay cả người lẫn Sư thứu. Còn có hàm răng của nó...”

“Gerry.”

Anh đang kể hăng say, thình lình nghe thấy trưởng đoàn kêu tên mình, trong giọng nói bình tĩnh nhàn nhạt, quả thật nghe được một tia cảnh cáo.

Gerry lập tức cúi đầu, giữ im lặng.

“Thật có lỗi, đoàn viên của tôi nói quá nhiều.” Arthur nói.

“Không sao, nghe rất thú vị.” Alice thầm nghĩ, so với nói nhiều, chẳng lẽ không phải là tiết lộ quá nhiều tin tức trọng yếu, nên mới không thể không mở miệng ngăn lại sao? Nếu đều là chút chuyện nhảm, thì đã không để ý rồi.

Trong lòng như gương sáng, trên mặt không hiện, tiếp tục tán gẫu.

Arthur đột nhiên hỏi, “Tiểu thư Alice liền không nghĩ tới đến thành phố lớn mưu sinh sao?”

Alice cười ha hả, “Bên ngoài cạnh tranh kịch liệt, người như tôi nơi nào cũng có. Còn không bằng ở lại Clayton, bình tĩnh trải qua tháng ngày của tôi.”

“Cô quá khiêm tốn.” Arthur nghiêm mặt nói.

“Thi pháp phạm vi lớn, hiệu quả trị liệu tốt, tốc độ khép lại cực nhanh, có thể thấy được pháp lực thâm hậu, lý giải phép thuật thấu triệt, có thể vận dụng thuần thục, linh hoạt.”

“Trong số người tôi đã gặp, trình độ trị liệu của cô có thể tiến vào top 3.”

Alice ngây người. Cô như thế nào cũng không nghĩ tới, chỉ dùng kỹ năng trị liệu tập thể, vậy mà đã làm cho Arthur đánh giá mình cao như vậy.

Cô có phải đã đoán sai trình độ bình quân của nghiệp giới rồi không?

Tâm niệm nhiều chuyển, cô đột nhiên cười một tiếng, “Trưởng đoàn Arthur quá khen. Tôi là trình độ gì, trong lòng nắm chắc.”

Ẩn ý trong lời này là, không cần bởi vì cứu anh liền cố ý khen tôi, làm người chân thành một chút.

“Tôi không phải đang khách sáo.” Lúc nói chuyện, Arthur cực kỳ nghiêm túc, “Nếu tiểu thư Alice nguyện ý, tôi có thể đặc biệt nhận cô vào đoàn, cho dù không thuần phục được Sư thứu đuôi đỏ cũng không quan trọng.”

Gerry, “...”

Lão Đại, anh tỉnh tỉnh! Đoàn của chúng ta đoàn không có người rảnh rỗi! Dù là ai tiến đoàn đều phải trước tiên nhận được sự công nhận của Sư thứu đuôi đỏ, quy định lúc thành lập đoàn đã lập ra không thể phá!!

Alice, “...”

Cô chỉ là khiêm tốn một chút thôi, tại sao lại bị mời gia nhập đoàn? Một mình cô có thể đơn đấu cả đoàn, gia nhập làm gì? Làm chỗ dựa cho người khác sao?

“Nếu là bởi vì cứu được đoàn Sư thứu đuôi đỏ, vậy trưởng đoàn Arthur không cần phải khách khí.” Alice châm chước dùng từ.

“Tôi là thật lòng. Không phải là bởi vì cô đã cứu đoàn viên, mà là bởi vì tán thành thực lực của cô.” Arthur tỏ rõ lập trường.

“Kỳ thật tôi thấy ở Clayton rất tốt.” Alice từ chối.

Nhìn hai người, một người tình nguyện nhún nhường, cũng muốn đặc biệt nhận vào, một người đủ kiểu từ chối, liều chết không theo, Gerry trở nên hoảng hốt, cảm giác mình đang nằm mơ.

“Rõ ràng có một thân bản lãnh, lại cả đời cuộn mình ở địa phương nhỏ, chưa từng đến thành phố lớn trông thấy cảnh đời, chẳng lẽ không cảm thấy đáng tiếc?”

Nhìn chằm chằm Alice một chút, Arthur hứa hẹn, “Tôi sẽ ở lại trấn ba ngày, hy vọng cô có thể suy nghĩ thật kỹ. Trong lúc đó chỉ cần thay đổi suy nghĩ, hoan nghênh tùy thời đến quán trọ tìm tôi.”

Dứt lời, anh đứng lên, rời khỏi cửa hàng thực phẩm.

Gerry đi cùng, đồng thời cũng không quên cầm theo gà khối chiên vàng và kem chưa ăn xong, vừa chạy vừa kêu, “Lão Đại, chờ em với!”

“Suy nghĩ cái gì?” Alice không còn gì để nói, “Trong lòng tôi chỉ có kinh doanh.”

Sau khi lên làm Lãnh chúa, cô liền có thể thỏa thích xây dựng trong lãnh địa của mình, cần gì phải chạy ra ngoài?

Nói cái gì chưa từng đến thành phố lớn trông thấy cảnh đời, sẽ rất đáng tiếc. Đợi đến khi Clayton phát triển lớn mạnh, tất cả người muốn gặp cảnh đời, đều phải đến Clayton du lịch!

“Lấy bản lãnh của ôi, gia nhập đoàn thám hiểm, nghe theo điều động, cũng quá lãng phí tài hoa.” Alice thấp giọng thì thầm.

**



Trên đường trở về, Gerry nhai gà viên, muốn nói lại thôi.

Arthur không cần nhìn đều có thể đoán được trong lòng đoàn viên đang nghĩ gì, “Có phải cho rằng tôi rất xúc động, không có lý trí không?”

Gerry rùng mình một cái, nghĩa chính ngôn từ nói, “Sao lại thế? Lão Đại vĩnh viễn là đúng!”

Một giây sau, lời nói xoay chuyển, “Nhưng đúng thật là em nghĩ mãi vẫn không rõ.”

Arthur bật cười. So với động não, Gerry am hiểu hơn là làm chân chạy.

Anh kiên nhẫn giải thích, “Tôi làm như vậy là có nguyên nhân. Alice là Pháp sư Quang Minh xuất sắc, điểm ấy đã có thể xác nhận.”

“Em biết.” Nhắc đến chuyện này, Gerry nhịn không được khóe miệng co rút.

Một hơi chữa khỏi 24 con Sư thứu, 20 người bị thương, chiến tích này quả thực có chút đáng sợ.

Lúc trước anh gặp Pháp sư Quang Minh cấp 32 sử dụng phép thuật trị liệu tập thể, chữa khỏi ngoại thương cho 8 người đã hiền hao hết pháp lực, mệt đến thở hổn hển.

Cũng bởi vậy, anh cũng không bài xích Alice gia nhập đoàn thám hiểm, chỉ là không quá tán thành hành vi đánh vỡ quy định cũng muốn thu nhận người vào đoàn của trưởng đoàn.

“Cửa hàng thực phẩm do cô ấy lập nên, nói rõ công thức chế biến đều nằm trong tay cô ấy. Thay vì hợp tác lâu dài, không bằng bắt cóc người!” Đôi mắt Arthur sắc bén như chim ưng.

“Có thể ở dưới điều kiện tiên quyết không ảnh hưởng đến hương vị của nguyên liệu nấu ăn, hoàn mỹ gia tăng thêm thuốc sinh lực vào trong món ăn, cô ấy rất có thể là một vị Dược sư kiệt xuất.”

“Quan trọng hơn là, cô ấy còn trẻ, tương lai sẽ có khả năng vô hạn. Một nhân tài như vậy, sao có thể bỏ qua? Liền tính vì cô ấy mà, thì cũng đáng.”

Nghe xong, Gerry lập tức sửng sốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.