Dị Giới Lĩnh Chủ Sinh Hoạt

Chương 107: Chương 107: Về sau 2




Edit: Nayuki

Beta: Sakura

Thấy Noah, Michelle rất bất ngờ, “Sao cậu lại tới đây?”

Noah không trả lời mà hỏi ngược lại, “Lời hứa lúc trước còn hiệu lực không?”

“Dĩ nhiên còn.” Michelle trả lời khẳng định.

“Vậy thì tốt.” Noah mang bản đồ trải ra, “Các thôn trang bên cạnh vương đô thường bị ma thú tấn công đột ngột. Sau khi nhận được tín hiệu cầu cứu xong sẽ phái đoàn kỵ sĩ số ba hoặc số bốn tới vây quét.”

“Đúng là thế.” Michelle gật đầu.

“Vì thời gian nhận được tín hiệu cầu cứu không cố định, phụ thuộc vào việc chạy tới bất chấp ngày đêm, đến khi tới cứu được thì dân chúng đã thương vong nặng nề rồi.” Noah nói tiếp.

“Vấn đề này ta cũng đã suy nghĩ tới.” Michelle nặng nề nói, “Đoàn kỵ sĩ phải đóng quân thường xuyên ở vương đô, chỉ khi có chuyện xảy ra, mới có thể phái đi cứu viện được. Cho dù muốn, cũng không tránh được.”

“Nếu như ở các thôn trang gần đó có xây dựng truyền tống trận, nhận được tín hiệu cầu cứu xong có thể đưa đoàn kỵ sĩ qua. Khoảng cách ngắn thời gian dịch chuyển mất có 5 – 10 phút, khoảng cách xa hơn thì cũng không tới nửa tiếng. Sau khi xây dựng được kết nối xong còn có thể dịch chuyển được hai chiều, cực kỳ thuận tiện.” Rốt cục Noah cũng nói ra ý đồ của mình khi đến đây.

“Truyền tống trận?” Michelle sửng sốt.

Noah giải thích thêm, “Không chỉ vương đô, thôn trang, mà khắp nơi ở đế quốc đều xây dựng truyền tống trận. Chỉ cần xây dựng tốt, dù không có thiên phú không gian, dân chúng cũng có thể đi qua lại các lãnh địa.”

“Lần sau muốn đánh Clayton, cũng chỉ cần dịch chuyển đoàn kỵ sĩ đến xung quanh lãnh địa, nghỉ ngơi chút ít để hồi phục là có thể xuất chinh.”

“Sau này, cũng sẽ không phát sinh chuyện đi cả tháng, không tìm được mục tiêu lại phải quay về theo đường cũ một cách ngu ngơ.”

Michelle liếc nhìn, “Cậu muốn đánh Clayton?”

Noah thoải mái bảo, “Đấy là lấy đại một ví dụ thôi.”

“Đề nghị không tệ, nhưng phải làm cụ thể như thế nào?” Michelle liên tiếp đưa ra các thắc mắc “Ma pháp trận vẽ xong làm sao để bảo vệ? Làm sao để dịch chuyển đến đúng đích? Làm sao để không phát sinh việc dịch chuyển nhầm người đến nơi khác?”

Noah trả lời từng thứ một, “Ma pháp trận có thể xây dựng ở xung quanh phủ lãnh chúa, phái người canh giữ riêng.”

“Pháp sư có đủ ma lực, hoặc dùng đủ thủy tinh ma năng là kích hoạt được truyền tống trận. Nếu không có pháp sư mà thương nhân muốn dùng, có thể thu phí, để được hỗ trợ kích hoạt.”

“Lúc vẽ trận đã bố trí tọa độ chính xác, không sợ phạm sai lầm.”

Thứ gọi là thủy tinh ma năng, là loại khoáng vật ma pháp chứa ma lực tinh khiết.

Trước khi bị hao hết ma lực, pháp sư có thể uống thuốc để khôi phục pháp lực. Cũng có thể mang thủy tinh ma năng để rút ma lực, khôi phục pháp lực.

Nếu kế hoạch được tiến hành thuận lợi, bất kể quân đoàn cần đi hay thương nhân cần mua bán đều sẽ thuận tiện hơn nhiều. Michelle nhịn không được động lòng.

Anh ta trừng mắt, vẻ mặt kỳ cục, “Xem ra cậu đã tính toán kỹ rồi nhỉ?”

“Xác định có thể làm được, mới tới tìm anh bàn bạc.” Noah hùng hồn trả lời.

“Thành lập truyền tống trận ở khắp nơi, đối với cậu có chỗ gì tốt chứ?” Michelle nghĩ mãi không ra.

Đối với sự hiểu biết về Noah của anh ta, con người này cực kỳ sợ sự phiền toái, hoàn toàn chẳng lo lắng gì đến dân chúng đế quốc đâu.

“Chuyện này đối với ta rất quan trọng.” Noah càng thêm cường điệu, sắc mặt nghiêm nghị.

Michelle sợ hãi, “Sao thế?”

Khó có khi thấy được em mình thật tình như vậy.

“Sau khi xây dựng xong, nếu ngày nào đó Alice không chịu nấu cơm cho ta ăn nữa, ta sẽ thay đổi truyền tống trận chỉ dành riêng cho hoàng tộc sử dụng!” Noah uy hiếp cực lực.

Michelle, “…”

Anh ta chỉ biết im lặng mà nhìn Noah, kiểu vẻ mặt như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Tốt xấu gì cũng là hoàng tử đấy, có chút tiền đồ được không?

**

Sẩm tối, Alice đưa đồ ăn qua học viện Hoàng Gia, nhưng không gặp Noah.

Từ hồi giao dịch đến giờ, đây là lần đầu tiên có chuyện này xảy ra, Alice không khỏi ngạc nhiên hỏi, “Anh ấy đâu rồi?”

“Đang làm việc.” Louis trả lời đơn giản ngắn gọn.

Alice, “…”

Lão già thuộc dạng nửa dưỡng lão ở học viện Hoàng Gia mà cũng bận làm việc? Đúng là chuyện khó mà tưởng tượng được.

“Cơm tối cứ để trên bàn là được.” Louis nói.

Alice cũng không hỏi nhiều, đặt bữa tối ở đó.

Sau chuyện đoàn kỵ sĩ số ba xuất chinh, Clayton cực kỷ nổi tiếng, du khách ngưỡng mộ đến càng lúc càng nhiều.

Thân là lãnh chúa, lại là bà chủ nhiều cửa hàng, Alice bận đến mức chân không chạm đất. Bởi thế chẳng bao lâu sau, cô đã không để ý đến sự khác thường của Noah.

Hôm nay, Ryan báo cáo công việc ở thư phòng, “Cocacola dễ bán, rượu cũng dễ bán, quyển trục dịch chuyển, trang sức ma pháp cung không đủ cầu, thuốc hồi phục thì cứ mở cửa tiệm trong vòng một giờ là bán sạch sẽ.”

“Có khách hỏi, thuốc ma lực trung phẩm bán giờ nào ( giờ VIP)? Hắn muốn mua số lượng lớn.”

“Không ít nhà mạo hiểm hỏi, khi nào có thể bỏ việc hạn chế việc di cư? Bọn họ cực lực mong muốn được định cư ở Clayton, để có thể xin vào học viện Alice bồi dưỡng.”

Alice đứng dậy đến cạnh cửa sổ, nhìn ra xa xa.

Trên đường, người qua lại đông đúc, mặt ai cũng tràn đầy hạnh phúc. Tiếng rao hàng không dứt, đúng là đặc biệt náo nhiệt.

Trong lòng Alice bỗng nhiên có cảm giác thỏa mãn – đây là một tay cô xây dựng nên cái thị trấn nhỏ này, dồi dào, phồn hoa, xinh đẹp, được vô số người hâm mộ.

“Đại nhân Alice?” Ryan thấy lãnh chúa nhà mình không nói lời nào cả, không thể không nhỏ giọng gọi.

“Thuốc ma lực vào khung giờ Vip, sau này phải chỉ dạy nhóm Dược tề sư sao cho chế tạo được thuốc chắc tay, chế được thuốc cuồng bạo, thuốc tăng cường nguyên tố, nước thánh.” Alice đếm đếm trên đầu ngón tay.

“Cứ ba tháng chế được một loại dược mà nói, nhóm dược tề sư muốn một mình tự đảm đương được một phía, thì cũng mất ít nhất một năm.”

“Cửa hàng dược sau khi vận hành ổn định, ta tính sẽ mở cửa hàng đồ ngọt. Đợi cửa hàng mới kinh doanh ổn định, lúc đó sẽ suy nghĩ đến việc mở rộng ở quy mô lớn, gia tăng sản lượng.”

Ryan, “…”

Có tiền cũng không mua được đồ, những vị khách quá đáng thương, đến ông ta cũng không nhịn được mà nảy sinh sự đồng tình.

Thế nhưng làm gì có cách nào chứ? Đại nhân lãnh chúa đã là cường giả Lv 99, cô ấy muốn mở cửa hàng thì mở, muốn không đảm đương trọng trách thì cứ bỏ xuống không làm thôi.

Ryan cảm giác, ngay từ đầu đối với đại nhân Alice mà nói, đây chỉ là một trò chơi.

Cho nên cô ấy mới chạy tới cái địa phương nhỏ như Clayton thế này, rồi tiếp nhận địa vị Lãnh chúa.

Cho nên cô ấy cũng chẳng quan tâm ánh mắt của người khác, chỉ một lòng một dạ xây dựng việc kinh doanh theo ý mình.

Cho nên bất kỳ sự phản đối nào đều không có hiệu quả, quan trọng nhất là cô thấy vui vẻ.

“Vâng, tôi hiểu ạ.” Ryan cúi người đồng ý.

Vừa nói, ông ta vừa nghĩ, bất kể cô ấy tiếp nhận vị trí lãnh chúa này vì cái gì! Dù sao Clayton dưới tay đại nhân Alice cũng trở nên thịnh vượng nhất, như vậy là đủ rồi.

**

Một tháng sau, du khách tới Clayton đột nhiên tăng mạnh, so với lúc trước không chỉ tăng gấp đôi.

Nghe tin xong, Alice cực kỳ ngạc nhiên.

Còn chưa kịp điều tra xem chuyện gì xảy ra, Noah đã mang người tới phủ lãnh chúa.

“Bệ hạ quyết định, khắp nơi trên đế quốc sẽ xây dựng truyền tống trận.” Noah tuyên bố đâu ra đấy, “Sau khi xây dựng xong, dân chúng có thể trả tiền để đi tới đi lui các lãnh địa khác nhau.”

“Các lãnh địa khác đều đã xây dựng xong, chỉ còn lại Clayton.”

Alice trợn trừng hai mắt, có chút hiếu kỳ, “Bệ hạ quyết đinh? Anh ta chỉ là một kiếm sĩ, biết cái gì là truyền tống trận sao?”

“Ban đầu là do ta đề nghị.” Noah mấp máy môi.

“Vì sao?” Alice lại càng hiếu kỳ hơn.

“Còn không phải là để cho… có thêm nhiều người đến Clayton du lịch sao, để thực hiện nguyện vọng của nàng…” Noah càng nói tiếng càng nhỏ.

“Tóm lại,” sắc mặt anh trở nên nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, lạnh lùng. “Vì xây dựng truyền tống trận, những nguyên vật liệu hiếm sưu tập được mấy năm nay đã dùng hết, nàng phải chịu trách nhiệm.”

“Chịu trách nhiệm?” Alice vô thức sờ lên vòng tay màu vàng nhạt.

“Đúng! Nấu cơm cho ta! Cả đời!” Noah cố gắng nói lý, “Thịt kho tàu, chân giò muối, kem ly, lẩu, bánh muffin, bún mọc, bún cay, bánh giò, trà sữa, tất cả đều được, ta không kén ăn đâu.”

Nói xong lời cuối, không kìm được mà nuốt nước bọt.

“Vậy thì chịu trách nhiệm!” Alice cười cười. Đôi mắt cô sáng rực rỡ, trong ánh mắt như có những vì sao lóng lánh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.