♣Chương 2♣
Editor: Lệ Cung Chủ
Cởi ra một thân hắc phục (quần áo đen), U Hỏa mệt mỏi quay về trên giường.
Mệt mỏi quá a! ! ! ! Hôm nay lại có vài u hồn ở trên đường Hoàng Tuyền lạc đường, hại hắn từng bước từng bước đi tìm trở về, lẽ ra chuyện này giao cho hạ thủ lo liệu thì tốt rồi, nhưng ai bảo hiện giờ thời thế loạn lạc, cô hồn dã quỷ nhiều không kể hết, thủ hạ của hắn toàn bộ phái ra đi thu hồn, tiểu đệ thối lại không biết chạy tới chỗ nào tiêu dao, khiến cho hắn tự mình động thủ, mệt chết người ~~~~~~~~~~
Vừa nằm xuống, toàn bộ mệt mỏi đào núi lấp biển dường như ào ạt kéo tới, cuồn cuộn ở trong đại não, đột nhiên hiện lên một bóng dáng diễm lệ thanh tú.
Như thế nào lại nghĩ tới y chứ? Thật là, hắn là kẻ bắt cá háo sắc, nhưng không đến mức ‘đói lòng sung chát cũng ăn’ mà biến thành như vậy, đó chính là nam nhân nha! Đừng suy nghĩ miên man, ngủ đi, sáng mai còn có một đống lớn công việc chờ hắn xử lý.
****
“Sớm a!”
“Ngươi, ngươi, ngươi tại sao lại ở chỗ này?”
U Hỏa kinh ngạc không hiểu, buổi sáng vừa mới thức dậy, vừa lên Diêm La điện liền nhìn thấy trí tuệ thiên Phỉ Thúy tứ bình bát ổn công khai ngang nhiên chiếm lấy ngai vàng của hắn.
Ngón tay ngọc ở trên tay vịn của ngai vàng nhịp tấu nhẹ nhàng, trên gương mặt vô cùng xinh đẹp kia là một nụ cười thanh nhàn, cùng biểu hiện phát cáu của U Hỏa rõ ràng đối lập.
“Trong Bích Thiên hồ vạn thế kim liên (liên = hoa sen) hôm nay nở rộ, ta đến mời ngươi cùng tới đó xem.”
Ngắm sen? Mời ta? ? Ta với ngươi không phải quá quen biết nha! !
Nói đúng ra chỉ có duyên gặp mặt một lần.
U Hỏa nghi hoặc nhìn y, đoán không ra ý định của y muốn làm cái gì.
Cho dù y rất mỹ, cười đến mê người, U Hỏa cũng chưa quên mỹ nam tử mảnh khảnh trước mắt này chính là thiên giới trí tuệ thiên Phỉ Thúy, nếu có thể được xưng là trí tuệ thiên, thông minh tài trí tất nhiên là không phải nói chơi, đối loại người này U Hỏa rất không nên đụng vào.
“Ta nói trí tuệ thiên Phỉ Thúy…”
“Hư ~~~” Ngón tay nhỏ để ở đôi môi U Hỏa, ngăn hắn chưa nói ra lời.
“Gọi ta Thúy, ta cho phép ngươi gọi ta như vậy.”
Cho phép? Thúy? ? Là cái quỷ gì? ? ?
U Hỏa đang muốn phản bác, nhưng đối diện cặp bích mâu (con ngươi màu xanh) sâu thẳm kia, bích mâu bình tĩnh vô sóng, tựa như chìm đắm trong vòng xoáy bích sắc, thần trí rốt cuộc bị hút vào.
“Thúy!” Kháng nghị kia chưa nói ra đã chuyển biến thành lời gọi thân mật. (thôi tiêu đời bé Hỏa =]] )
Thiên a, hắn đang làm gì đó a! ! ! Thế nhưng kêu một nam tử chỉ mới gặp mặt lần thứ hai thân mật như vậy, chết tiệt! ! !
Ấm áp nhẹ nhàng bao phủ lấy đại thủ của hắn.
Đại thủ bị ngọc thủ mềm mại như tuyết nắm chặt kéo đi, trên gương mặt ngọc tinh mỹ lộ ra một nụ cười yếu ớt ôn nhu hài lòng.
Toàn bộ bất mãn, vì một nụ cười tan thành mây khói!
“Chúng ta đi thôi.”
U Hỏa kinh ngạc vì chính mình thế nhưng lại không có biện pháp chống cự nụ cười như vậy, tùy ý để người kia ôn nhu nắm tay của mình, đi theo phía sau nam tử mảnh khảnh.
****
Ven hồ Bích Thiên.
Vạn thế kim liên kim quang nở rộ, rực rỡ chói mắt, đẹp không sao tả xiết.
Phỉ Thúy dắt U Hỏa đến ven hồ ngồi xuống.
“Uy! Ngươi rốt cuộc dẫn ta tới nơi này để làm chi?” Hắn còn có một đống lớn công vụ chờ hắn xử lý, không rảnh bồi kẻ nhàn hạ này ngồi ngẩn ngơ ở đây.
Phỉ Thúy không đáp, mỉm cười nhìn hắn, vươn ngọc thủ, một tiểu bươm bướm màu vàng đậu ở trong ngọc thủ.
“Biết không? Đây là kim liên trùng, vạn thế kim liên một vạn năm mới nở hoa một lần, mà kim liên trùng vừa vặn tuổi thọ cũng một vạn năm, trước khi vạn thế kim liên nở hoa, chúng nó đều ở đáy hồ ngủ say trong bùn sâu, cùng đợi, chờ đợi thời kì nở hoa một vạn năm một lần, lúc kim liên hoa héo tàn, tuổi thọ của chúng nó cũng đồng thời kết thúc, chúng nó cả đời tựa như vì chờ đợi thời kì ra hoa duy nhất một lần này, cho dù ngày rực rỡ chỉ chiếm sinh mệnh dài đằng đẳng của chúng nó một phần trăm vạn , chúng nó vẫn không oán không hối hận.”
“Ngươi bảo ta đi ra đây, chính là muốn nói với ta loại tiểu trùng thê thảm này khi còn sống sao?” U Hỏa khẩu khí rõ ràng không vui!
“Không! Tuy rằng ngày chúng nó dưới ánh mặt trời rất ngắn ngủi, nhưng chúng nó cũng không thê thảm, ngược lại chúng nó còn rất hạnh phúc, so với vĩnh viễn ngủ say ở đáy hồ hắc ám, quang huy ngắn ngủi càng khiến cho người ta hướng tới!”
Này, đây là cái chuyện vô nghĩa gì vậy! U Hỏa không có hứng thú biết trùng khi còn sống “Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?”
Ngọc thủ nâng lên đại thủ của U Hỏa, tay kia thì đặt trước ngực, nắm chặt, nhẹ đặt đại thủ tại tâm: “Ta đem lòng ta giao cho ngươi!”
Đùa cái gì vậy!
U Hỏa cố gắng nhẫn nại, đại thủ mạnh mẽ thu nắm thành quyền.
Hắn chịu không nổi, để cho hắn hung hăng đánh kẻ điên này một cái đi, bằng không hắn sẽ sụp đổ mất.
“Không cần dùng sức như vậy!”
“A?”
“Nắm trái tim vỡ nát của ta như vậy, cũng sẽ cắt thương tay của ngươi.” Mở đại thủ ra, chậm rãi cúi đầu xuống, môi đỏ mọng ở trên lòng bàn tay lửa nóng nhẹ nhàng hôn.
A! !
U Hỏa khẩn cấp rút tay của mình về, cộng thêm lùi lại mấy bước, “Ngươi, ngươi, ngươi…” Ngón tay cứng còng phát run chỉ vào Phỉ Thúy.
Phỉ Thúy mỉm cười ở bên cạnh U Hỏa ngồi xuống, ngọc thủ nhẹ nhàng cầm tay cứng còng phát run của hắn, trán nhẹ tựa vào ngực U Hỏa, ôn nhu nói: “Ngắm sen đi!”
Lạc tháp ~~~~~~~~~~~~~ (lộp cộp lộc cộc)
U Hỏa toàn thân cứng ngắc, trạng thái hóa đá!
Lúc tận chân trời một tia sáng cuối cùng lờ mờ biến mất, trong hồ kim quang dần dần mờ nhạt, đóa hoa màu vàng mất đi kim quang rực rỡ, chậm rãi rụng xuống mặt hồ, kim liên trùng màu vàng giống như mưa sao ào ạt rơi xuống, bay xuống cùng đóa hoa đang bị nước hồ xanh biếc bao phủ! !
****
Màn đêm buông xuống U Hỏa về đến nhà, liền tắm rửa sạch sẽ ba lần, thiếu chút nữa tẩy đi một tầng da, buổi tối nằm ở trên giường lăn qua lăn lại khó ngủ, thật vất vả đến gần sáng ngày sau mới ngủ được, lại gặp ác mộng, nội dung là cái gì hắn đã quên, chỉ nhớ rõ đó là một ác mộng phi thường phi thường đáng sợ!
Ngày hôm sau, khi hắn cố vác đại não choáng váng nặng nề tiến đến Diêm La điện, cái tên đầu sỏ hại hắn trắng đêm chưa ngủ vẫn như cũ mang theo mỉm cười dịu dàng ngồi ở trên ngai vàng của hắn chờ hắn.
Chết tiệt, là ai thả con cẩu điên này vào, lũ thủ vệ chết tiệt muốn bị cắt chức a! Lát nữa, ta sẽ thay đổi toàn bộ đám ăn không ngồi rồi các ngươi! !
“Ngươi lại đến đây để làm chi!”
“Ta muốn mời ngươi cùng đi Băng Tuyết sơn xem tuyết thủy tinh.”
Lại đi? ? ?
U Hỏa sợ tới mức rút lui ba bước, làm ra tư thế phòng vệ “Muốn đi, tự ngươi đi, ta không đi!”
Cự tuyệt của hắn vẫn chưa làm cho Phỉ Thúy lùi bước, y chính là dùng một loại ánh mắt phi thường ôn nhu nhìn hắn, mang trên mặt mỉm cười bao dung.”Có thể chứ?”
“Có thể.”
A ~~~~~~~ hắn lại gặp trở ngại, hắn rốt cuộc đang nói cái gì a! ! ! ! (cứ thấy mỹ nam cười là em nó lại ngu ra :3, *tội nghiệp, tội nghiệp* )
Vì cái gì vừa nhìn thấy nụ cười của y, mà ngay cả một câu cự tuyệt hắn cũng nói không nên lời.
Ngày đó, theo thủ vệ của Diêm La điện nói, diêm chúa cùng trí tuệ thiên đang du ngoạn, tới mặt trời lặn mới trở về.
Từ đó về sau, Phỉ Thúy thành khách quen của Diêm La điện, cứ hai ba ngày liền chạy đến tìm U Hỏa du ngoạn, mới đầu U Hỏa còn có thể thử cự tuyệt, nhưng mỗi lần chỉ cần Phỉ Thúy bày ra nụ cười khuynh đảo chúng sinh, U Hỏa sẽ giống như con chó nhỏ, ngoan ngoãn bị y nắm mũi dẫn đi, hiện giờ, U Hỏa đã thành một con gia khuyển nghe lời, chỉ cần nhìn thấy Phỉ Thúy ngồi trên ngai vàng, ngay cả hỏi cũng không cần, liền tự động tự phát đi theo phía sau y.
Một năm, hai năm, mười năm, trăm năm cứ vội vã như vậy trôi qua, hai người vẫn duy trì loại quan hệ ám muội không rõ này.
Số lần Phỉ Thúy tìm đến U Hỏa rất thường xuyên, ngay cả thủ vệ của Diêm La điện cũng nhanh chóng xem y trở thành người chủ tử thứ hai.
Thói quen là một loại thứ gì đó thực đáng sợ, một khi dưỡng thành thói quen, chỉ sợ cả đời đều không đổi được.
Lúc Phỉ Thúy thường xuyên tới, U Hỏa cảm thấy y thực phiền, nhưng một khi y không tới, hắn lại bắt đầu nóng ruột nóng gan.
Ai ~~~~~~~~
Thở dài lần thứ N.
U Hỏa không tâm trạng ngồi phịch ở trên bàn án, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn cửa, chờ mong một thân ảnh quen thuộc xuất hiện!
Lại không có tới, ai ~~~~~~~~
Một tháng, trước kia chưa bao giờ có loại sự tình này, Phỉ Thúy cơ hồ ngày nào cũng đến chỗ của hắn trò chuyện thế nhưng đã một tháng nay không có tới, thật sự là khác thường.
Ban đêm, lúc U Hỏa đang định lên giường ngủ, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ.
“Ai a? Muốn chết hay không mà lại chọn đúng lúc nhân gia định đi ngủ đến thăm, mẫu thân ngươi không dạy ngươi quấy nhiễu thanh mộng của người khác so với giết người còn kinh khủng hơn a!” Vừa lảm nhảm lầm bầm, vừa phủ thêm áo khoác, U Hỏa đành đứng dậy mở cửa.
Là ngươi!”
Ngoài cửa là nhan sắc diễm lệ nhiều ngày không thấy.
Y xinh đẹp tựa như một vật phát quang, chiếu sáng đêm tối, vẻ đẹp lay động nhân tâm kia được bóng đêm phù họa, càng thêm một phần kiều mị.
“Có thể đi ra không?”
“Bây giờ?”
“Ân! Ta muốn mời ngươi đi ngắm đêm!” Vẫn là nụ cười ôn nhu như trước.
Ngắm đêm? Tối đen như mực có cái gì đẹp mà ngắm.
Đúng, U Hỏa từ những gì trải qua trong quá khứ đã có kinh nghiệm, biết mình không thể cự tuyệt yêu cầu của y, cũng không cố sức tốn hơi cự tuyệt thêm nữa, trực tiếp đáp ứng: “Hảo, đi thôi.”
“Đưa tay ngươi cho ta.”
U Hỏa ngoan ngoãn đưa tay giao cho y, thậm chí không hỏi lý do.
“Nhắm mắt lại.”
U Hỏa vẫn như cũ nhắm hai mắt lại, chỉ cảm thấy bên tai một trận tiếng gió vù vù rung động, trong chốc lát, tiếng gió ngừng lại, liền nghe Phỉ Thúy ôn nhu nói: “Có thể mở mắt ra.”
U Hỏa mở mắt ra, hướng bốn phía vừa thấy, “Đây không phải là..”
Ven hồ Thiên Giới Kính.
Thế nhưng có thể từ linh giới trong nháy mắt chuyển dời đến thiên giới, linh lực cao đến mức làm người ta cứng lưỡi!
“Vì cái gì dẫn ta tới nơi này?”
“Nơi này là nơi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên.”
“A?” Gặp nhau lần đầu tiên? Không phải đâu, hắn nhớ rõ bọn họ lần đầu tiên gặp mặt phải là ở Thiên Cung điện của thiên giới.
“Đêm thật tĩnh lặng!”
“A?” Bất ngờ đổi chuyện, làm cho não U Hỏa đột nhiên cứng đờ.
Ngọc thủ chậm rãi tháo xuống dây gấm buộc tóc, tóc dài thúy thanh tung bay như thác nước đổ xuống, ở trong sương mù bóng đêm, càng làm nét đẹp của y thêm gợi cảm.
Gợi cảm? Thiên của ta a, ta đang suy nghĩ gì a! ! !
U Hỏa nghĩ muốn đánh cho mình một quyền.
Lặp lại lần nữa! Y là nam! Nam! U Hỏa ngươi đừng bị bề ngoài xinh đẹp của y mê loạn đầu óc, mà quên đi giới tính của y vốn là nam nhân! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !
U Hỏa đang lúc suy nghĩ giao chiến, đột nhiên nghe được một trận thanh âm thoát y mà lạnh rung.
Vừa nhấc đầu, liền thấy được một màn cảnh tượng đủ để dọa hắn đến khiếp đảm.
Hàn quang lạnh tịch mịch ửng lên trên bích hồ, hàn quang như thoi đưa, bích sóng dập dờn; ven hồ, một thân thể bạch ngọc mềm mại, mộc quang sóng cuộn, yêu mỹ động lòng người.
“Ngươi đang làm đấy? Nghĩ muốn bơi lội sao?”
Gót chân ngọc nhẹ bước, đạp cỏ đến gần.
U Hỏa ngây ngốc đứng ở tại chỗ, cho đến…
Ngọc thủ hơi lạnh tựa như xà bò lên gáy của hắn.
“Uy, ta nói ngươi, muốn… Ân…”
Mây đen che đi một tia hàn quang cuối cùng, gió lạnh đưa tới mùi thơm ngát sâu kín.
U Hỏa lạc mất phương hướng rơi vào trong lưới tình hương thơm nhàn nhạt cùng đôi môi đỏ mọng ôn nhuyễn đan xen.
Ngôi sao nghịch ngợm, bích hồ vô ngữ, cây xanh vui cười, chứng kiến một nụ hôn thề ước này… . . .
Không đúng! !
Trong nụ hôn sâu U Hỏa gắn gượng lấy lại tinh thần, dùng sức đẩy ngọc thể nương tựa ở trên người hắn ra.
“Ngươi, ngươi điên rồi!” Liều mạng lấy tay chà lau môi.
Thiên a! Hắn thế nhưng lại, thế nhưng lại cùng một nam nhân hôn môi, ngẫm lại cảnh tượng này ghê tởm chết mất.
Phỉ Thúy mỉm cười, ngọc thủ nhẹ vung lên.
Có vài dây mây dài màu xanh biếc từ mặt đất lủi lên, dây mây dài mềm mại cuốn lấy tay chân U Hỏa, đẩy hắn ngã xuống đất.
“Uy! Ngươi rốt cuộc muốn làm gì!” Đáng giận, dây mây này như thế nào cũng kéo không ra!
“Đừng cố sức, ngươi giãy không ra đâu, từng cọng cây ngọn cỏ nơi này đều là mượn từ linh lực của ta mà sinh trưởng, dây mây dài trói ngươi trên thực tế dài ra nhờ linh lực của ta, ngươi không phải đối thủ của ta!”
” Vương bát đản chết tiệt, ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ gì? Buông! !” U Hỏa liều mạng giãy dụa, nhưng không cách nào nhúc nhích nửa phân, cây mây kia thật là kỳ quái, rõ ràng bị trói buộc gắt gao, cũng không làm đau hắn nửa phân.
Quần áo mặc trên người đều bị cởi ra, gió đêm đánh úp lại, làm cho U Hỏa nhịn không được rùng mình một cái, một khối thân thể ấm áp nằm sấp lên, không khí rét lạnh tựa như trong nháy mắt bị đốt cháy.
Trong đêm đen, hắn có thể rõ ràng nhìn thấy trong cặp bích mâu kia lóe ra ngọn lửa dục vọng.
Cho dù hắn trì độn, đến nước này, hắn không thể không biết Phỉ Thúy muốn làm gì! Chẳng lẽ trăm năm qua y thường xuyên mời hắn đi du ngoạn, chính là vì dụ hắn nhảy vào hãm tỉnh này sao? (hãm tỉnh = cái bẩy)
Một loại khuất nhục bị trêu đùa, bị lừa gạt tràn đầy trong lòng.
Đôi mắt thanh tú tức giận trừng lên, trong con ngươi lửa giận hừng hực! Nếu ánh mắt có thể giết người, Phỉ Thúy đã sớm vỡ nát.
Giống như hoàn toàn không cảm thụ được lửa giận của U Hỏa, Phỉ Thúy vẫn đang ôn hòa cười, “Đừng lo lắng, không có việc gì đâu!”
Tra tấn ta, bị trói thành như vậy, chờ bị ngươi xâm phạm, cái này gọi là không có việc gì, vậy cái gì mới gọi là đại sự a!
U Hỏa lửa giận càng hừng hực.
Ngọc thủ hơi lạnh xoa tiểu mạch sắc rắn chắc giữa ngực, môi đỏ mọng cũng bắt đầu ở trên thân hình cường tráng tham quan.
Tay y, môi của y tựa như có ma lực, bị y mơn trớn, nơi bị hôn qua giống như sắt thép nung nóng, U Hỏa cảm thấy dục vọng nguyên thủy trong cơ thể đang dần dần ngẩng đầu.
Ngọc thủ nhẹ nhàng chậm chạp có thứ tự ở bộ phận cơ thể gắt gao căng cứng ôn nhu ấn, “Thả lỏng!”
Có lẽ là lời nói nhẹ nhàng nhu thủy kia nổi lên tác dụng, có lẽ là U Hỏa rốt cục cam chịu số phận, cơ thể thắt chặt dần dần thả lỏng ra.
Môi đỏ mọng lửa nóng cơ hồ hôn khắp toàn thân U Hỏa, trên mật quả màu đỏ lưu lại ngân dịch của y, mạch sắc trong ngực in hỏa sắc ấn ký. Môi đỏ mọng chậm rãi hạ dời, duyệt qua khuôn ngực rộng lớn, cơ bụng rõ ràng, cho đến hỏa nhiệt dâng trào.
Thương yêu giống như bảo bối, dùng đầu lưỡi tinh tế liếm hôn.
Kích thích trực tiếp, cơ hồ làm cho U Hỏa rên rỉ ra tiếng, khoái cảm không khống chế được giống con ngựa hoang tháo cương bốn chân phi nhanh trăm huyệt.
“Không… Dừng tay… A…” Nhiệt lưu nóng bỏng thiêu đốt lý trí của hắn, thân thể tùy ý để khoái cảm chi phối… . . .
Khoái cảm tra tấn người đánh sâu vào, U Hỏa rốt cục nhịn không được phóng thích toàn bộ nhiệt tình của hắn.
“Hô hô… . . .” Mồm to thở hổn hển, sau khi giải phóng cảm thấy thoát lực, làm cho trước mắt hắn trong nháy mắt chỉ còn trống rỗng.
Sau khi sương trắng tan, U Hỏa mới phát hiện một sự thật trơ trẽn, hắn, hắn thế nhưng giải phóng ở trong miệng của một nam nhân, điều này làm cho tự tôn của hắn bị đả kích lớn.
Phỉ Thúy từ khố (khố = háng 0.o ) của U Hỏa đang lúc ngẩng đầu, đem dục dịch phun ra lòng bàn tay, sát vào ở phía sau, vẫn như cũ không tổn hao gì vẻ đẹp tôn quý của y, khuôn mặt ửng hồng chỉ làm cho y tăng thêm phong tình.
Lúc cảm thấy ngón tay ướt át lạnh như băng của đối phương đụng vào phía sau u huyệt của hắn, trái tim U Hỏa một trận co rút lại, hắn thật muốn lớn tiếng hô to cứu mạng, hắn thân là nam tử, chưa từng nghĩ đến sẽ giống một nữ tử bị một nam nhân đặt ở dưới thân, điểm chết người chính là đối phương không chỉ thấp hơn hắn nửa cái đầu, mà còn là một loại nam tử nhu nhược giống như gió thổi qua sẽ gục.
Tự tôn! Tự tôn! Tự tôn nghiêm trọng bị tổn thương! ! ! !
“Dừng tay! !” U Hỏa nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ này. Tập trung toàn bộ ý chí, thừa nhận đau đớn cùng khuất nhục bị xâm nhập.
Phỉ Thúy không để ý tới kháng nghị của hắn, ngón tay ngọc không ngừng kích thích u huyệt thích hợp, cho đến u huyệt băng chặt dần dần mềm mại.
Rút ngón tay ngọc ra, U Hỏa bất giác nhẹ nhàng thở ra, đột nhiên ngay sau đó, lửa nóng mang theo đau nhức không thể chịu được xâm nhập trong cơ thể hắn.
Hậu huyệt mềm mại bị mạnh mẽ căng ra, hắn quật cường cố nhịn xuống tiếng hô đau đớn muốn thốt ra, con ngươi thanh tú oán hận trừng mắt nam tử xâm chiếm hắn, giữa con ngươi lộ ra căm hận vô tận! !
Hết thảy phát sinh hôm nay sỉ nhục hắn vĩnh viễn không phai mờ, hắn thề, toàn bộ đau đớn gia tăng ở trên người hắn, hắn nhất định hoàn trả gấp bội! ! ! ! ! ! ! !
Ở trong đau nhức cùng khoái cảm mâu thuẫn, U Hỏa dần dần mất đi ý thức…
Từ sâu trong bích mâu nổi lên thâm tình nồng đậm, môi anh đào khẽ mở, phát ra lời nói nhỏ nhẹ như gió:
Ta yêu ngươi… . . .
****
Ngày hôm sau, vì đau đớn phía sau mà U Hỏa tỉnh lại.
Thanh tỉnh trong nháy mắt, suy nghĩ trống rống, cảm thấy trước ngực giống bị tảng đá đè nặng rầu rĩ, cúi đầu xuống phía dưới xem.
Một cái đầu đang tựa trên ngực hắn, vẻ thoải mái lúc ngủ của Phỉ Thúy xinh đẹp đến cực điểm.
Nhưng nhìn vào trong mắt U Hỏa tựa như nhìn thấy lão yêu ngàn năm, mạnh mẽ đẩy tai họa kia ra, trở mình từ trên mặt đất bò lên.
A ~~~~~~ đau quá ~~~~~~
Tuy rằng quần áo trên người chỉnh chỉnh tề tề, nhưng đau đớn nhập tâm nhập phế này nhắc nhở hắn một màn khủng bố tối hôm qua cũng không phải một hồi ác mộng.
Tên đáng chết, ta giết ngươi! ! !
Đại thủ nhoáng lên một cái, trên không trung sấm sét chợt hiện ầm ầm, một tia sét mãnh liệt hướng trên người Phỉ Thúy đang ngồi dưới đất như còn trong mộng đánh bổ tới.
Phỉ Thúy không chút hoang mang, ngọc thủ vừa nhấc, tia sấm sét mãnh liệt hóa thành một trận gió êm dịu, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Làm sao có thể? Đây là sấm sét vang trời lợi hại nhất của hắn, nhưng lại bị y hóa giải dễ dàng như vậy.
Phỉ Thúy đứng lên, phủi đi cây cỏ vụn trên người, lại cười nói: “Vô ích, ngươi không phải đối thủ của ta.”
Đáng giận? Pháp thuật của hắn không đủ cao cường, nắm tay chung quy so với y tốt hơn.
Nắm chặt quả đấm, một quyền hướng mặt ngọc đẹp đến nỗi thập tội không đỏ kia đánh đến!
Chỉ thấy Phỉ Thúy thân hình chợt lóe, dễ dàng né qua một quyền hung ác này, quay người ở trên vai U Hỏa vỗ vỗ.
U Hỏa bỗng nhiên cảm giác trên vai giống hòn núi lớn đè ép, hai chân một trận thoát lực, ‘đông’ một tiếng quỳ rạp xuống đất.
Chết tiệt, pháp thuật của hắn không đủ cao, đánh cũng đánh không lại y, chẳng lẽ hắn chịu uất ức như vậy, bị y ăn chắc! !
“Ngươi có khỏe không?” Ngọc thủ đưa qua đến, muốn dìu hắn đứng dậy.
U Hỏa mạnh mẽ đẩy ma thủ kia ra, giãy dụa miễn cưỡng đứng lên.”Cút ngay! Không cần ngươi giả hảo tâm, từ nay về sau, ta không muốn gặp lại ngươi!” Nói ra câu nói tàn nhẫn này, U Hỏa triển khai pháp thuật, biến mất khỏi đồng cỏ mênh mông.
Thần phong phất động mái tóc dài màu xanh biếc, bích mâu hiện lên một tia đau xót không muốn ai biết.
Mở ngọc thủ ra, một mảnh thạch anh màu đỏ yên tĩnh nằm trong đó.
Đỏ tươi như lửa, như chính chủ nhân của nó, nóng cháy, chói mắt.
Gắt gao đem mảnh thạch anh đỏ cất vào trước ngực, tưởng tượng thần phong ôn hòa chính là hoài bão của y! !
****
Đáng giận! Hỗn đản! Đê tiện! Vô sỉ! …
U Hỏa ở trong lòng đem Phỉ Thúy mắng đến thương tích đầy mình, phàm là hắn có thể nghĩ đến từ nào đều dùng tới, nhưng vẫn không giải hận, chỉ biết tìm hình nhân làm bằng mấy cọng cỏ khô, tưởng tượng là Phỉ Thúy, thiết quyền hướng đến hình nộm đấm điên cuồng. ( không có biện pháp, đánh thì đánh không lại y, chỉ có dùng loại phương pháp này tiết hận, ngẫm lại Tiểu U thật đúng là thật đáng buồn a! ! ! )
“Đánh người thật thì có thể tốt hơn một chút hay không!”
“Nói nhảm, đánh thắng được thì ta còn ở chỗ này uổng phí khí lực làm gì a! !” Lại là một cú đấm mạnh mẽ, đem hình nộn kia đấm văng ra xa ba dặm.
Khoan đã! Thanh âm này như thế nào quen tai như vậy!
Xoay người.
A ~~~~~~~~~~ tên không biết xấu hổ, còn dám tìm tới cửa! ! !
“Ngươi, ngươi, ngươi tới làm gì?” Trải qua đau đớn thê thảm, U Hỏa vội vàng nhượng bộ lui binh, hai tay vô ý thức bảo vệ động phía sau.
“Ta tới thăm ngươi một chút.” Phỉ Thúy mỉm cười nói.
Ngươi, ngươi là người gì a! ! Lúc trước mạnh mẽ xâm phạm hắn, ngày hôm sau còn bày ra khuôn mặt tươi cười súc sinh vô hại, đến thăm ~~~ hắn.
U Hỏa cả người rùng mình một cái, ách… Có dự cảm bất hảo! ! !
“Ngươi đứng xa ta một chút!” U Hỏa thông minh cùng y giữ một khoảng cách, chọn kế sách an toàn.
“Mặt của ngươi thật là đỏ, có phải phát sốt hay không.” Phỉ Thúy tiến lên vài bước, ngọc thủ quan tâm hướng trên trán hắn.
Ai ngờ U Hỏa giống như trốn tránh thứ dơ bẩn này nọ liền lùi lại mấy bước.”Đứng lại! Đừng lại đây nữa a! Qua tiếp nữa, đừng trách ta không khách khí! !”
“Ta không ác ý, chỉ là muốn… . . .” Lại tới gần mấy bước.
“Ngươi nghĩ muốn cái gì không liên quan đến ta, nói tóm lại, nói tóm lại ngươi đừng tới gần hơn nữa!” Lại điên cuồng lui hơn mười bước.
Thẳng đến khi lui tới chân tường, lui không thể lui.
Nguy rồi!
Ác ma trước mắt tiến sát từng bước, phía sau đường lui bị cản trở, không đường thối lui! ! !
Chẳng lẽ U Hỏa ta quả thực bạc mệnh như vậy! ! Nghĩ rằng ta đường đường là diêm vương, một tuấn nam vĩ đại ngưu cao mã đại, lưng hùm vai gấu lại bị một ác ma như con vịt gầy khiến cho hắn giống như con chuột lui ở góc tường.
Nôn a! Nôn a! Nôn đến muốn chết a! ! ! !
Cũng thế! So với tham sống sợ chết, chi bằng liều mình xả thân.
Nghĩ đến điều này, một cỗ chính khí hào nhiên từ ruột gan sinh sôi, tứ chi khua loạn, ta đã muốn cả người tràn ngập sức mạnh! ! ! ! ! ! (giống siêu nhân =A=)
Nắm chặt thiết quyền, hướng về phía trước “Ta liều mạng với ngươi! ! ! !”
“A ~~~~~~~~~” Kẻ rống giận tận trời biến thành con mèo nhỏ khóc thét.
Thiết quyền gần đến trước mặt ngọc tự động mềm nhũn xuống.
Không phải U Hỏa lương tâm bộc phát, nổi lên lòng yêu cái đẹp, mà là…
Đầu cháng váng não căng cứng, tứ chi vô lực, thật ~~~~~~~~~~~
Ngọc thủ hướng về phía trước, đỡ lấy thân hình cao lớn ngã xuống, dễ dàng đưa hắn ngồi xuống sau đó ôm hắn hướng đi đến phòng ngủ.