– Là ai?
– La ai to gan dám tấn công chúng ta?.
– Mau lộ mặc đi!.
– Dù là ai chúng ta cung không tha cho ngươi!.
..........
Bọn đệ tử và trưởng lão của hai môn phái tức giận mắng chửi, bọn chúng không ngờ rằng vào lúc này mà có người cả gan dám ám toán bọn họ. Còn đáng sợ hơn là đạo kiếm khí kia, trức tiếp miễu sát Ninh Trần, có thể nói ngươi đến này rất mạnh. Bọn họ không thể chủ quan được.
– Các Ngươi tìm ta sao.
Sau khi những tiếng mắng kết thúc, trên không trung âm thanh lại phát ra một lần nữa.
Bây giờ tất cả mọi người kể cả hai tông môn và Băng Nguyệt Cung đều hướng đến nơi âm thanh phát ra mà nhìn, bộn họ muốn biết, vị cường giả nào lại mạnh như vậy, chỉ một đạo kiếm ý có thể miểu sát Ninh Trần.
Khi bọn họ nhìn lên không trung thì thấy, trên không trung xuất một thanh niên, thanh niên này có khuốn mặt tuấn tú, khí chất phi phàm, hắn có một đôi mắt rất tà mị, khiến cho những nữ đệ tử Băng Nguyệt Cung trầm mê bên trong ánh mắt đó, ánh mắt có một lực hút vô cùng mạnh mẽ khiến bọn họ trầm mê. Bên cánh tay trái của hắn đang ôm một vị mỹ nữ tuyệt sắc.
– Ân!
Tuyết Nguyết là người đầu tiên thốt khỏi mê hoặc và hoản hót kêu lên khiến cho những người còn lại cũng thoát khỏi. Các nàng thật sự sợ hãi, hót hoảng, không ngờ các nàng chỉ nhìn vào ánh mắt hắn thôi mà khiến các nàng mất đi khống chế và trầm mê trong đó. Không có lực phản kháng, nếu là kẻ địch. Chắc các nàng đã chết không biết bao nhiêu lần.
– Ngươi...ngươi là ai?
Lôi Phá Thiên hoảng sợ, run giộng nói. Bởi vì hắn không nhìn thấy được tu vị của tên thanh niên đứng trước mắt này. Một là thanh niên này không có tu vị, một khả năng khác là thanh niên này có tu vị cao hơn bọn hắn. Tất nhiên điều thứ nhất là không thể nào, bởi vì thanh niên này có thể ngự kiếm phi hành.
– Ta là ai sao? Các ngươi muốn biết.
Lâm Thiên mỉm cười nhìn hắn nói.
– Tất nhiên rồi, mau nói, ngươi là ai, sao lại xen vào việc của chúng ta.
Lôi Phá Thiên cố gắng bình tĩnh lại mà hỏi, tên thanh niên này mình không nhìn ra sau cạn, nếu lổ mãn nói không chừng mình sẽ có kết quả như Ninh Trần.
– Linh Nhi, là con sao.
Còn chưa nghe được câu trả lời của Lâm Thiên, thì bên phía Băng Nguyệt Cung Tuyết Nguyệt la lên khi nhìn thấy trên tay thiếu niên kia, không ngờ là con gái nàng Tuyết Ngọc Linh. Nàng không ngờ trên tay vị thanh niên thần bí là con gái mình, chuyện này là sao.
– Mẫu Thân!.
Tuyết Ngọc Linh thấy Tuyết Nguyệt gọi, nàng cũng kêu lên vui mừng, nếu không có Lâm Thiên ôm và đang trên không trung thì nàng đã lao ra, chạy đến bên Tuyết Nguyệt. Từ khi biết mẫu thân bị thương và có khả năng bị giết nàng đã vô cùng khủng hoảng nếu không có Lâm Thiên bên cạnh an ủi sẽ cứu mẫu thân nàng, thì không biết nàng có chóng đỡ được không mà ngất xỉu.
– Cái gì?
– Thiếu nữ trên tay hắn là con gái Tuyết Nguyệt.
– Chuyện này....
Một đám ngươi bên kia thì kinh hô khi thấy Tuyết Nguyệt hai người nhận nhau, cái này cho bọn họ một cảm giác bất an, có một chuyện mà bọn hắn không dám nghỉ đến. Nhưng mà ông trời không chìu lòng người, câu tiếp theo Lâm Thiên nói đã đánh vỡ suy nghỉ mà bọn hắn không dám nghỉ đến.
– À, nếu các ngươi muốn biết thì, ta sẽ nói cho các ngươi.
– Ta tên là Lâm Thiên, còn việc vì sao lại xen vào việc của các ngươi thì...
Lâm Thiên nói chưa hết câu thì dừng lại.
– Thì cái gì.
Lâm Thiên ngắt câu giữa chừng khiến Lôi Phá Thiên tức điên.
– Thì cái gì, thì là lão tử chính là con rể của nàng ta, thế cho nào lại để cho bọn sâu mọt các ngươi tấn công mẹ vợ ta chứ.
Lâm Thiên chỉ chỉ Tuyết Nguyệt mà lớn tiếng mắng, nếu không phải bọn khốn này thì Linh nhi của hắn đã không thương tâm suốt dọc đường, khiến hắn đau lòng không thôi. Nếu hắn đến chậm, Tuyết Nguyệt bị giết thì hắn không biết đối mặc với Tuyết Ngọc Linh như thế nào nữa. Cho nên bọn này phải chết.
– Cái gì, người là con rể của Tuyết nguyệt.
– Chuyện này, sao chúng ta không biết.
Lôi Phá Thiên hoảng sợ nói, nếu cái tên này thật sự là con rể của Tuyết Nguyệt thì nguy rồi, tên này có thể một kiếm diệt sát Ninh Trần, cũng có thể một kiếm giết hắn. Uy hiếp tử vông này sao có thể khiến hắn không hoảng sợ chứ.
– Chuyện này, ta cần nói cho ngươi sao, ngươi là thứ gì.
Lâm Thiên thường nhìn Lôi Phá Thiên nói.
– Chuyện này...
Đúng vậy, hắn là ai chứ, hắn cũng không phải phụ mẫu của hắn, hắn có là con rể của ai, có liên quan gì tới hắn đâu. Tại sao hắn lại có thể hỏi một câu hỏi ngu ngốc thế chứ.
– Bởi vì hôm nay ngươi dám to gan tấn công Băng Nguyệt Cung của mẹ vợ ta. Ta cho các ngươi hai lựa chọn.
– Một, các ngươi giao ra trăm vạn linh thạch.
– Hai, ta sẽ trực tiếp giết các ngươi.
Lâm Thiên giọng nói rất bình thản, nhưng Lôi Phá Thiên nghe xong thì biến sắc, Trăm vạn linh thạch, đây là tích gớp của cả tông môn bọn hắn, một khi giao ra, bọn họ lấy gì mà tu luyện chứ.
– Ngươi đây là đoạt.
Lôi Phá Thiên tức giận nhìn Lâm Thiên mắng, tên này không ngờ miệng rộng như vậy, mở miệng là trăm vạn, cái này làm sao hắn chấp nhận được.
– Ta đoạt đấy, ngươi có thể làm gì ta, cắn ta à.
Lâm Thiên khuôn mặt trêu tức nhìn hắn nói.
– Ta dù chết cũng không đưa ngươi, tất cả mọi người tấn công, hắn chỉ có một người, mọi người hợp lực giết hắn.
Lôi Phá Thiên gầm lên, vận dụng tất cả chân khi trong cơ thể bay lên tung ra một đoàng “ Lôi Minh Quyền “ tấn công về phải Lâm Thiên.
– Hứ, không tự lượng sức.
– Đế Thiên Kiếm Quyết – Kiếm Diệt Nhân Gian.
Lời Lâm Thiên vừa dứt, kiếm khí mạnh mẽ hội tụ trên kiếm của Lâm Thiên, kiếm khí mang khí thế hủy thiên diệt địa, làm cho không gian nơi này bị uy áp của Kiếm Khí lắc lư.
– Trảm!
Kiếm khí bay tới chậm vài Lôi minh quyền, lôi minh quyền làm sao có thể cản hỏi đạo kiếm khí hủy diệt này chứ, bởi thế lập tức bị đánh tan. Kiếm khí không dừng lại ở đó mà mạnh mẽ xuyên qua trực tiếp ập tới trên đầu Lôi Phá Thiên.
– Ầm!
Kiếm khí mang theo sức mạnh hủy diệt, trực tiếp chém Lôi Phá Thiên thành hai mảnh, huyết dịch văng tứ tung khắp nơi.
– A.
– Tông chủ bị giết rồi.
– Chạy mau.
– Chạy mau, nếu không thì không kiệp.
– Đáng chết, chờ ta với.
...........
Một đám đệ tử của hai phái thấy Lôi Phá Thiên bị giết thì vô cùng sợ hãi, bắt đầu chạy trốn, giờ không tròn còn chờ đến khi nào, tên này quá kinh khủng.
– Muốn chạy sao, đừng hừng, ở lại hết đi.
– Vạn Kiếm Quy Tông.
– Giết.
Lâm Thiên hét lên, sau đó bên cạnh hắn xuất hiện hàng trăm hư ảnh kiếm khí mang theo uy áp đáng sợ tấn cồn về phía bọn người đang chạy trốn.
– A.a.a.
– Không, tay của ta.
– A.a.a, tha mạng, xin tha mạng.
Vô số tiếng hét thảm và cầu xin vang lên trong không trung, nhưng Lâm Thiên không nhìn. Đây là cái giá phải trả khi làm người phụ nữ của hắn thương tâm.