Dĩ Hạ Phạm Thượng

Chương 15: Chương 15: Rốt cuộc cũng tới




“Bệ hạ, hôm nay là ngày lành, khắp trốn vui mừng......”

Dưới ánh mắt thúc dục của nhóm nội thị ở bên cạnh, Lâm Uẩn dành hết dũng khí cả đời, toát mồ hôi hột thật cẩn thận khuyên nhủ. Ta không vào địa ngụa ai vào địa ngục, trước mắt đều là nổi danh quý nhân, quý nữ ở trong kinh, nếu bệ hạ của chúng ta còn tiếp tục lạnh mặt như vậy, vạn nhất để các thế gia nghĩ đến tin tức không tốt nào đó, vậy tương lai rất nhiều chuyện đều rất khó làm.

Vệ Nam Phong nhìn chằm chằm Lâm Uẩn, qua một hồi lâu, mới À một tiếng.

Lâm Uẩn dấu chấm hỏi đầy đầu, À gì? Ngươi À cái gì?

Đáng tiếc Lâm Uẩn gì cũng không dám nói, gì cũng không dám hỏi, chỉ phải nghẹn họng mà đem toàn bộ lời nói nuốt trở vào, mắt trông mong nhìn thái độ đột nhiên thay đổi của Vệ Nam Phong, sắc mặt lúc này như tắm mình trong gió xuân, làm mọi người bỗng thở phào nhẹ nhõm.

Toàn bộ hội trường khôi phục trở lại bộ dáng bình thường, Vệ Nam Phong dắt tay trọng thần thân cận, tươi cười đi hướng đại điện. Chỉ là ngay khi bước vào đại điện, nàng theo bản năng quay đầu lại, nhìn về phương hướng của Quản Đồng. Bất luận là do người nào phái tới, chỉ dựa vào gương mặt khiến cho nàng hồn khiên mộng nhiễu hồi lâu kia, chẳng sợ biết rằng dưới mật đường có thể là thuốc độc, nàng cũng nhịn không được hướng tới.

“Bệ hạ?” Người vừa nói là Trung Thư Lệnh, đối phương là thân tín nàng một tay đề bạt lên, cũng là thuộc phe nhân tài trong triều.

Vệ Nam Phong quay đầu, hướng Trung Thư lệnh cười nói: “Không có việc gì, chỉ là hôm nay vừa lúc cảnh xuân, trẫm có chút luyến tiếc thôi.”

Trung Thư Lệnh nghe vậy, làm thân tín mà Vệ Nam Phong đề bạt đi lên, tự nhiên hiểu được như thế nào ứng đối với quan trên, lập tức liền cười nói: “Đúng vậy, hôm nay thời tiết thật tốt, không phụ cái tên Xuân Nhật Yến do Bệ hạ đặt.”

Vệ Nam Phong câu môi cười, hai người vừa nói vừa đi vào trong, phía sau các trọng thần cùng với nữ quyến, hoặc là ngẩng đầu ưỡn ngực, hoặc là tiểu tâm cẩn thận, cũng đi theo vào.

Vệ Nam Phong nheo lại đôi mắt, nàng không quay về phía sau nhìn nữa, xưa nay nàng đã gặp qua là không quên được, mặc dù chỉ là thoáng qua nhưng nàng vẫn nhớ rõ tướng mạo đối phương, có vài phần giống tỷ tỷ, nhưng lại có chút khác biệt. Điều này cũng bình thường, nàng chưa bao giờ để lại tranh vẽ. Nàng nhớ lại trước đây từng một lần miêu tả bộ dáng của tỷ tỷ cho Lâm Uẩn, lại nhịn không được cười lạnh.

Chỉ bằng vài câu nói là có thể tìm ra được người như vậy, cũng thật là nỗ lực.

Nàng nghĩ, nếu có người đã có tâm mang người này đến trước mặt mình, vậy chắc chắn sẽ còn để nàng gặp lại, nói không chừng còn sẽ phát sinh ra sự việc nào đó, tóm lại phải làm cho ấn tượng của nàng càng khắc sâu càng tốt.

Một khi đã như vậy, chính mình cần gì phải chủ động, ngược lại phải rơi vào bẫy rập của người khác.

Đáy mắt Vệ Nam Phong cực nhanh hiện lên một mạt sát ý. Nàng thật ra muốn xem thử, rốt cuộc là nhân vật to gan lớn mật nào, dám đem chủ ý đánh tới trên đầu tỷ tỷ của nàng.

Lại nghĩ tới nữ tử có vài phần tương tự với tỷ tỷ đó......

Vệ Nam Phong trong lòng nóng lên, theo bản năng liếm liếm khóe môi, trong lòng nàng phẫn hận, nhưng dưới đáy lòng lại có vài phần nhảy nhót. Nàng đã nhận phân tâm tư này, lại nhịn không được cảm thấy đau thương. Suốt mười năm qua đi, nàng không còn có gặp được tỷ tỷ, nàng đã nhớ nhung lâu lắm.

Cho dù là giả, nàng cũng......

Quản Đồng từ rất xa nhìn Vệ Nam Phong một cái, tim nàng vẫn còn bùm bùm nhảy, trên mặt đều hiện lên một màu hồng đào.

Vệ Nam Phong mặc chính là thường phục, để dễ bề hành động, một bộ hồ phục bó tay áo, trên đầu lại trang điểm theo kiểu nữ tính, nhưng lại giản lược đi rất nhiều. Đây là yến hội mà không phải trên triều đình, nên cần làm mọi người buông bớt cảm giác e sợ.

Vệ Nam Phong eo ong lưng vượn, hạc thế lang hình, rất có vẻ đẹp dị vực, kiểu trang điểm này thực sự rất thích hợp nàng, đem một thân dáng đẹp của nàng đều triển lộ ra tới, vừa mang vẻ đẹp nữ tính, lại tràn ngập anh khí.

Nếu không phải biết đối phương là tiểu cô nương chính mình nuôi lớn, nếu không phải biết chính mình hiện tại đang ở một cái thời không khác, Quản Đồng đều tưởng hô to một tiếng ahhhhhh đẹp muốn chết!!!.

Tiểu cô nương lúc trước nay đã biến thành đại cô nương rồi......

(Đủ lớn để chị ăn... à không ăn chị rồi đó ;))

Quản Đồng nghĩ, trong lòng dâng lên cảm giác kiêu ngạo. Cô nương đẹp như vậy, bị người kính sợ như vậy, là nàng tay cầm tay nuôi lớn nha!!!

Hành lễ xong, Vệ Nam Phong vào đại điện, quảng trường bên ngoài rất nhanh đã trở nên trống rỗng, chỉ còn vài người ở lại an bài chỗ ngồi cho các nhà, nhưng đây cũng không phải việc của Quản Đồng. Nhóm Học sĩ một bên nhắc nhở, một bên dặn dò các cung nữ những sự vụ cần làm, lại nói: “Buổi dạ yến đêm nay cực kỳ quan trọng, khách khứa tất cả đều có mặt, Thượng quan của các người có dặn, nếu rảnh rỗi thì cử một nhóm qua hỗ trợ.”

Mọi người vội vàng dạ vâng mà trả lời.

Quản Đồng quay đầu, tiêu sái rời đi.

Vệ Nam Phong lại có chút đứng ngồi không yên. Nàng một mặt chán ghét kẻ đang âm thầm âm mưu lập kế kia, mặt khác lại có chút chờ mong. May mà nàng xưa nay giỏi che dấu ý tưởng trong lòng, một chút cũng không lộ mà cùng mọi người bàn về chuyện lớn nhỏ, trong ngoài của triều đình, bộ dáng một tay chỉ điểm giang sơn.

Nên nói cũng nói, nên cười cũng cười.

Hiện tại trị thế, không còn phân phòng nam, phòng nữ như trước kia, tuy rằng con em quý tộc vẫn như cũ là ngồi theo vị trí chỉ định, nhưng lại đều ở trong một cái đại điện. Phong thái thiếu niên, tuấn tú dũng cảm, nữ tử hoặc là ngượng ngùng, hoặc là phóng khoáng, đều nhìn về phía người chủ tọa.

Tuổi nhỏ đăng vị, chịu sự khống chế. Lúc trước Vệ Nam Phong là trò cười khắp thiên hạ. Thân ở vị trí cao nhất thì thế nào, càng ở trên cao, thì càng bị người nhạo báng. Nhưng ai có thể nghĩ đến thiếu nữ lúc trước đột nhiên trở mình, khống chế chặt chẽ quyền thế trong tay. Trong mấy năm ngắn ngủi lại nâng đỡ thêm không ít nhân tài.

Hiện nay phe nhân tài tranh chấp cùng phe thế gia, Vệ Nam Phong ngồi nhìn hai bên tranh chấp, ngư ông đắc lợi. Mà lúc này, vị trí người bên gối của nàng lại đặc biệt quan trọng. Bất luận là phe nhân tài mới quật khởi trong mười năm gần đây, hay là phe thế gia với truyền thừa lâu đời, đều nhìn chằm chằm hậu vị bên người Vệ Nam Phong, giống như là chó hoang rình mò xương cốt.

Mà khung cảnh trong điện bây giờ vẫn là hoà thuận vui vẻ. Ném mũi tên vào bình, đấu rượu thật vui sướng, nội thị đột nhiên vỗ vỗ tay, dưới đài liền bốc lên một làn khói nhẹ. Tiếng đàn sáo cất lên, tiếng tỳ bà thánh thót, điệu múa váy lụa yểu điệu xoay tròn xuất hiện.

Trong lúc nhất thời, Người trong đại điện đều bị ca múa hấp dẫn.

Dần dần, sắc trời dần tối, ánh đèn từng cái sáng lên, làm cho tối tăm, âm trầm đại điện bỗng tràn ngập ánh sáng, chói lọi như ban ngày.

Hương rươu bốc lên, các loại rươu thịt được bày biện thích đáng, Các cung nữ ăn mặc khéo léo bưng đồ ăn lên. Những cố nương này đều đã cố ý trang điểm qua, trong lúc đi lại váy áo phiêu phiêu, như ở đám mây.

Nếu là tỷ tỷ của nàng cũng mặc váy áo như vậy, sẽ là bộ dáng như thế nào.

Vệ Nam Phong rung động trong lòng, lại thực nhanh phục hồi tinh thần lại, trong lòng cười lạnh. Cơ hội tốt như này, nàng cũng không tin tên kia sẽ không nắm chặt cơ hội tiến đến trước mặt chính mình.

Nàng híp mắt, sửa sang lại cổ áo, mang theo một nụ cười lạnh, yên lặng đảo qua mỗi một cái cung nữ.

Một bên Lâm Uẩn không thể hiểu được mà nhìn nàng, nhưng trước đó bị lệ khí của Vệ nam Phong dọa sợ, cho nên lúc này cũng không dám thò tới nói chuyện, chỉ phải trơ mắt nhìn sắc mặt càng ngày càng không tốt của Vệ Nam Phong.

“Bệ hạ...... Ngươi cũng nhìn những người khác một chút được không?” Đừng dùng ánh mắt sắc mê mê mà nhìn đám cung nữ nữa! Nhìn xem khách nhân, những cái đó mới là các ứng cử viên tranh cử vị trí hoàng hậu của ngươi! Lâm Uẩn ho nhẹ một tiếng, tiến đến bên người Vệ Nam Phong, “Ngươi coi trọng cái nào cung nữ, lúc sau lại tìm cũng được. Trước mắt, thế gia, nhân tài đều đang nhìn chằm chằm ngài.”

Lâm Uẩn điên cuồng đưa ánh mắt ra hiệu với Vệ Nam Phong.

Vệ Nam Phong trầm mặc một lát, sắc mặt càng thêm không tốt. cảnh tượng mà nàng mong muốn không có xuất hiện, đã vậy còn phải sợ bị những người khác hiểu lầm. Nàng lười biếng đảo qua những ánh mắt đang chờ mong, trong lòng bắt đầu táo bạo, cuối cùng nàng đứng phắt dậy, rời đi.

Trong đại điện nháy mắt an tĩnh.

Lâm Uẩn ho một tiếng, đưa ánh mắt ra hiệu cho Trung thư lệnh. Trung thư lệnh nhíu lại mắt đào hoa, nâng chén cười nói: “Sao đột nhiên lại im lặng thế? Ta nghe nói tiếng sáo Thập Nhị lang nổi tiếng khắp nước, ta còn chưa nghe đã tai đâu.”

Thập Nhị lang vội vàng đứng dậy đáp lễ nói: “Nhận được thưởng thức của Trung Thư Lệnh, vậy Thập Nhi lang đành trổ hết tài mọn.”

Vì thế âm nhạc lại nổi lên, mỗi người trong lòng đều mang nghi hoặc, cũng chỉ có thể ẩn giấu xuống, không dám nhiều lời.

Vệ Nam Phong đi thực nhanh, nhóm nội thị vội vàng theo sau, nàng không kiên nhẫn vẫy lui những người này, lúc này mới cảm thấy sự oi bức trong không khí dần dần tiêu tán một chút.

Vệ Nam Phong chậm lại bước chân, nàng đi ở trên hành lang, vòng qua khúc cua, tiếng âm nhạc ở nơi xa cũng dần tiêu tán, một chút cũng nghe không rõ.

Có lẽ nàng không nên nghe theo lời Lâm Uẩn, tới tham gia cái Xuân Nhật yến đồ bỏ này.

Đang định trở về, lại đột nhiên nghe thấy một giọng nữ chua ngoa vang lên: “Đây chính là thức ăn muốn trình lên yến hội, hiện giờ bị ngươi làm đổ, ta phải bẩm lên thượng quan, nghiêm trị không tha!”

“Ngươi!! Rõ ràng là ngươi cố ý chơi xấu đâm vào ta!!” Thanh âm của một người tuổi trẻ cũng vang lên ngay sau đó, giọng nói vừa ủy khuất, vừa tức giận, ẩn ẩn mang theo tiếng khóc.

“Cố ý thì thế nào? Vô tình lại làm sao? Đồ ăn là bị hư ở trong tay ngươi, tội cũng phải do ngươi gánh, không gánh cũng phải gánh!”

Vệ Nam Phong nghe hết mọi chuyện, nàng đứng ở tại chỗ, ánh mắt buông xuống, nhưng lại không có chút nào muốn lo chuyện bao đồng này.

Ở trong cung này, nàng đã biết từ rất nhiều năm trước, nơi này đã sớm hư thối, luôn có người bị áp bức, bị hiểu lầm, mỗi thời mỗi khắc đều sẽ phát sinh loại chuyện này. Nàng có thể cứu một lần, còn có thể cứu cả đời sao?

Nếu cho họ kỳ vọng, ngược lại dễ dàng làm họ dâng lên ý nghĩ xằng bậy. Mà ý nghĩ xằng bậy này nếu là không được thỏa mãn, lại dễ dàng bị người ghen ghét. Bản thân nàng, không phải...... cũng là như thế sao?

Vệ Nam Phong không có hành động, nhưng vào lúc này, phía sau nàng truyền đến tiếng bước chân vội vội vàng vàng.

Vệ Nam Phong vội vàng xoay người, nàng không muốn đưa sau lưng mình về phía người xa lạ, điều này làm cho nàng không có cảm giác an toàn.

Người đến là một cung nữ ăn mặc đơn giản, tướng mạo chứa ba phần quen thuộc, cùng bảy phần phẫn nộ, quan tâm mà đã lâu nàng không được thấy.

Vệ Nam Phong nghe thấy được tiếng tim đập bùm bùm trong lòng ngực, nàng hơi hơi hé miệng, nhưng còn chưa chờ nàng mở miệng kêu một tiếng “Tỷ tỷ”, làn gió thơm khẽ vụt mất, người nọ cũng đã lướt qua nàng, thế nhưng đến một ánh mắt đều không có cho nàng.

Biểu tình của Vệ Nam Phong hơi hơi sửng sốt, ngơ ngác sau đó thay đổi thành chột dạ cùng tức giận. Nàng đột nhiên quay đầu, mà bên kia cũng đã truyền đến thanh âm phẫn nộ của nữ nhân: “Vương Kiều Hoa! Sự việc do ngươi làm, đừng có đổ lên đầu người khác!”

“Sao? việc gì, ta làm cái gì? Rõ ràng là nàng không nhìn thấy ta! Đây chính là sai lầm của nàng, quậy đến nơi nào ta đều không sợ.”

Tư thái cùng thanh âm xa lạ này một lần nữa kéo lại thần trí của Vệ Nam Phong. Nàng nhịn không được tiến lên vài bước, đem mọi chuyện xem trong mắt. Nữ nhân có vài phần tương tự tỷ tỷ kia đang nâng một tiểu cô nương cái khác, nhìn một nữ nhân khác, đáy mắt tràn ngập tức giận. Mà nữ nhân với giọng nói chua ngoa đang định nói gì đó, nhưng lại thấy ánh mắt Quản Đồng hơi hơi lệch về một bên, nàng ngờ vực mà xoay người lại, ngay lập tức thấy được sắc mặt không ngờ của Vệ Nam Phong, cũng thấy được bộ quần áo màu vàng rất có tính đại biểu trên người nàng.

Thanh âm vốn kiêu căng, ngạo mạn đột nhiên như là vịt bị bóp cổ, không nói được tiếng nào.

Vệ Nam Phong tinh tế đánh giá nữ nhân trẻ tuổi đang hành lễ trước mặt. Đối phương buông xuống đầu, chỉ nhìn được đỉnh đầu của nàng có buộc một cái búi tóc đơn giản.

Thì ra là thế, ra người này ở chỗ này chờ nàng. Các nàng cho rằng nàng sẽ mắc mưu, sẽ đối nữ tử trước mặt này nhìn với con mắt khác sao?

Vệ Nam Phong chậm rãi tươi cười, quân nếu thịnh tình tương mời nàng nhập cục, nàng liền, cố tình không theo ý quân!

(Trời ơi, muốn đánh ponk ponk vào cái đầu đa nghi của bệ hạ ghê á, đợi đến lúc truy thê lòi lòng cho biết -__-)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.