Dị Năng Giáo Sư

Chương 18: Chương 18: Ném 99 lần vào rổ




Người dịch: Yuto ~

Liên tiếp liệt kê ra, tất cả mọi người đang vây xem có chút choáng váng. Nhưng Mạc Ngữ thì ngược lại, ánh mắt lại sáng lên rất nhiều.

-”Trước tiên tôi tính một chút.” Mạc Ngữ lấy điện thoại di động ra, có vẻ như muốn tìm phần mềm tính toán hoặc là chương trình.

-”Không cần nhờ vào công cụ, chỉ dùng đầu óc của em.” Hạ Chí mở miệng:“Đầu óc của em có thể giải quyết hầu hết vấn đề.”

Đám người nhịn không được lại bắt đầu oán thầm Hạ Chí. Dù cho Mạc Ngữ có trí thông minh cao, nhưng não người ta không phải máy tính, làm sao có thể giải quyết hầu hết vấn đề?

Nhưng Mạc Ngữ buông điện thoại xuống rồi nhìn Hạ Chí, trong mắt lóe ra khác loại hoan mang.

-”Thầy Hạ, vậy tôi nên làm như thế nào?” Mạc Ngữ bắt đầu ý thức được, vị giáo viên thể dục này hiểu cô rất rõ. Có lẽ hơn nhiều so với dự đoán của cô, cậu ta nói rất nhiều, trông cũng không phải là bắn tên không đích.

-”Nhắm mắt và hô hấp chậm lại, rồi sau đó những số liệu và công thức tính toán kia đều sẽ tự động xuất hiện trong đầu của em. Thật sự em cũng không cần dồn hết tâm trí làm, việc em cần chính là thỏa thích phô ra tài năng thiên phú của em.” Hạ Chí chậm rãi nói ra: “Mạc Ngữ, việc em cần chỉ là tin tưởng mình, tin tưởng năng lực của mình. Tôi tin tưởng, em có thể tìm được đáp án rất nhanh.”

Đám người không còn gì để nói, đây rốt cuộc là lão sư hay là thần linh vậy? Làm sao ông ta có thể nói ra được những chuyện này, nghe như không khoa học ý?

Điều khiến mọi người càng im lặng là Mạc Ngữ có vẻ thật sự tin tưởng Hạ Chí. Cô nhắm mắt lại, cứ như vậy lẳng lặng đứng dưới mặt trời. Bên trên gương mặt tuyệt mỹ của cô đã xuất hiện mồ hôi, nhưng cô dường như không phát giác gì. Cả người nàng cứ như là đã tiến vào một cảnh giới có chút kỳ diệu.

Một phút sau, Mạc Ngữ đột nhiên mở to mắt rồi nói ra: “Tôi đã biết, là...”

Mạc Ngữ rõ ràng rất hưng phấn, nhưng cô còn chưa nói hết đã bị Hạ Chí ngắt lời.

-”Không cần nói cho tôi đáp án.” Hạ Chí mỉm cười, sau đó quả bóng rổ rời khỏi tay.

Bóng rổ vẽ trên không trung một đường vòng cung duyên dáng, sau đó rơi vào lưới.

“Ba ba ba...” Tiếng vỗ tay vang lên, người vừa ném vào rổ thực sự rất đẹp trai!

-”Thầy Hạ thật lợi hại!”

-”Không hổ là giáo viên thể dục!”

-”Hèn chi lại dám khinh bỉ đội bóng rổ đến vậy!”

“Hoàn hảo, quá tuyệt rồi!”

...

Cho dù chỉ một cú ném vào rổ, nhưng cách đó 10m, tiện tay ném một cú hoàn hảo, thậm chí ngay cả khung bóng rổ cũng không thấy, đây tuyệt đối là cao thủ!

-”Từ giờ trở đi, không cần nhắm mắt lại. Em phải biết rằng con mắt của em là công cụ quan trọng nhất dùng để thu thập số liệu. Và đầu óc của em, dựa vào số liệu em đạt được mà tính toán. Em sẽ không trực tiếp nói cho tôi số liệu, nhưng em cũng có thể thông qua đó mà tính được ra.” Hạ Chí vừa nói, vừa nhặt bóng rổ lên:“Mạc Ngữ, tôi sẽ liên tục tiến hành 99 lần ném rổ, khoảng cách thời gian mỗi hai lần ném sẽ không vượt quá ba giây. Cho nên, em phải nghiêm túc thấy rõ vị trí và cách ném rổ của tôi, như vậy em sẽ có đủ số liệu mẫu để ném rổ.”

Ném liên tục 99 lần?

Mọi người nhất thời có chút phấn khích, thầy Hạ đã chuẩn bị thi thố tài năng sao?

Những người đang vây xem này, mặc dù chưa nói việc có bao nhiêu thiện cảm với giáo viên thể dục mới tới này, nhưng đại đa số người không thích ba tên đội bóng rổ kia hơn. Đúng vậy, mặc dù mọi người cảm thấy thầy Hạ quá giả dối, nhưng bọn họ vẫn muốn đứng về phía Hạ Chí. Nếu Hạ Chí có thể hung hăng đánh đập ba tên kia một chút, mọi người cũng sẽ rất vui vẻ.

-”Chuẩn bị chưa Mạc Ngữ?” Hạ Chí hơi nghiêm túc nói.

-”Thầy Hạ, tôi đã chuẩn bị xong.” Mạc Ngữ rất bình tĩnh, xem ra đã chuẩn bị xong.

-”Được rồi, bắt đầu thôi!” Quả bóng rổ lại rời khỏi tay Hạ Chí.

Loảng xoảng!

Bóng rổ lại rơi vào lưới.

Ba ba ba...

Tiếng vỗ tay vang lên lần nữa, nhưng không đợi mọi người bắt đầu reo hò. Đám người liền phát hiện Hạ Chí xuất hiện bên dưới bắt lấy bóng rồi sau đó nhanh chóng rời xa vòng rổ, chuẩn bị ném lần tiếp theo.

Loảng xoảng!

Bóng rổ lại một lần nữa rơi vào lưới!

Mấy phút sau đó trở thành thời gian biểu diễn của Hạ Chí. Cậu một mực không dừng lại và không ngừng ném rổ. Sau mỗi lần ném liền nhanh chóng chạy tới bên dưới rổ và bắt bóng rồi lại rời xa vòng rổ, ném bóng lần nữa. Cứ như vậy, vòng đi vòng lại, mà mỗi lần bóng rơi vào lưới đều làm mọi người kinh ngạc. Mỗi một lần đều là rơi chuẩn vào lưới!

Vừa mới bắt đầu mấy lần thì bốn phía còn có tiếng vỗ tay, nhưng thời gian dần trôi qua, bốn phía yên tĩnh trở lại. Cho dù người tụ tập xung quanh sân bóng càng ngày càng nhiều, nhưng ai cũng bị Hạ Chí làm cho kinh ngạc. Hạ Chí ném rất tùy ý trên sân, mỗi một lần ném đều ở vị trí khác nhau, nhưng mỗi một lần đều lọt vào lưới không chút hồi hộp. Đây là ma thuật của thần sao?

Giờ phút này, ngoại trừ âm thanh bóng rổ lọt vào giỏ thì cũng chỉ có một âm thanh tính toán không ngừng nghỉ.

-”Ba mươi tám!”

-”Ba mươi chín!”

...

-”Sáu mươi chín!”

-”Bảy mươi!”

...

-”Chín mươi lăm!”

-”Chín mươi sáu!”

Hạ Chí đã liên tục ném bóng 96 làn, đám người yên tĩnh lại bắt đầu có chút hưng phấn. Có nữ sinh nhịn không được hô lên: “Còn 3 lần nữa thôi!”

Vào lúc Hạ Chí ném bóng lần nữa thì có mấy người không hẹn mà cùng hô lên: “Chín mươi bảy!”

Vài giây sau, càng nhiều người cùng lúc hô to: “Chín mươi tám!”

Mấy giây tiếp theo có ít nhất một nửa người trở lên cùng rống to lên: “Chín mươi chín!”

Chỉ có điều sau lần hô này, mọi người đột nhiên yên tĩnh trở lại. Cảm xúc mãnh liệt của đám người đang xem có vẻ như đột nhiên trùng xuống.

-”Tôi, tôi nhìn lầm à?”

“Không đúng, nó chưa đi đến?”

“Giống như từ bên trong giỏ bắn ra...”

“Cmn, sai quá sai, tại sao nó chưa đến?”

...

Một đám người lúc đầu chuẩn bị reo hò thì đột nhiên phát hiện kịch bản không đúng. 98 lần trước đều lọt vào lưới. Cái kết quả cuối cùng này, thế mà chưa đi đến!

Điều này không phải đùa tôi sao?

Vô số người thầm chửi bậy, thầy Hạ bị làm sao vậy? Ông ta lại làm vậy sao? Ông ta không thể lừa dối từ đầu đến cuối được sao?

Hạ Chí nhặt bóng rổ lên, nhưng lần này cậu không tiếp tục ném rổ. Đối với lần ném cuối cùng thất bại, cậu lại tỏ ra thờ ơ và chỉ cầm bóng rổ, đứng ở nơi đó nhìn Mạc Ngữ. Nhưng cậu cũng không nói gì, vào lúc này ánh sáng mặt trời rất có hại, nếu nhìn kỹ Hạ Chí thì sẽ phát hiện. Mặc dù cậu vừa mới vận động tương đối kịch liệt, nhưng trên mặt cậu thì không nhìn thấy dù là một chút mồ hôi. Có vẻ như đối với hắn mà nói, liên tục ném rổ 99 lần là một chuyện rất dễ dàng.

Bốn phía xì xào bàn tán, nhưng toàn bộ vẫn rất yên tĩnh.

Một phút sau, Hạ Chí mở miệng lần nữa: “Mạc Ngữ, số liệu mẫu đã đầy đủ chưa?”

“Đủ rồi, thầy Hạ, vốn đang cảm thấy thiếu một chút xíu. Chỉ có điều ông cố ý ném thất bại, vừa vặn cung cấp cho tôi đủ số liệu.” Mạc Ngữ bình tĩnh hồi đáp.

Cố ý ném rổ thất bại?

Đám người khẽ giật mình, hóa ra là cố ý không quăng vào sao?

-”Rất tốt, em có thể tính toán ra tôi cố ý ném rổ thất bại, em đã thành công rồi.” Hạ Chí mỉm cười:“Hiện tại, chúng ta còn có ba phút, em dùng ba phút này để tính toán ra cách ném thích hợp với bản thân.”

Hạ Chí vừa nói, vừa đem bóng rổ trong tay đưa cho Mạc Ngữ.

-”Được rồi, thầy Hạ.” Mạc Ngữ không có chút gì do dự, liền nhận lấy bóng rổ.

Mà lúc này, bốn phía lại bắt đầu náo nhiệt lên.

-”Hóa ra là cố ý không ném vào!”

-”Tôi đã nói rồi mà!”

-”Quá ngưu, nghĩ ném thì ném vào, nghĩ không ném vào thì không ném vào...”

-”Nói nhảm, tôi cũng nghĩ không ném vào thì không ném vào à, không nghĩ là thầy Hạ lại ngưu đến như thế...”

-”Quá mạnh, giáo viên thể dục trâu như vậy, thế mà lại tới trường học của chúng ta, thật sự là sai quá sai...”

-”Điều này không đơn giản đâu, khẳng định là mỹ nữ hiệu trưởng của chúng ta đã hi sinh nhan sắc...”

-”Nhỏ giọng một chút, hiệu trưởng ở đằng kia!”

...

Thu Đồng lúc này cũng ở sân bóng rổ, chỉ có điều cô vừa mới đến nên cô không nhìn thấy một màn đại phát thần uy kia của Hạ Chí. Nhưng có nữ giáo viên kể đầu đuôi sự tình cho cô, cuối cùng còn nói một câu: “Hiệu trưởng, bạn trai cô thật lợi hại!”

Thu Đồng vốn định phản bác, nhưng bốn phía đột nhiên phát ra âm thanh “trời ơi” làm Thu Đồng theo bản năng chuyện sự chú ý. Mà sở dĩ mọi người phát ra cái âm thanh này là bởi vì Mạc Ngữ đã bắt đầu ném rổ, và lần thứ nhất ném, không hề nghi ngờ gì, đó là không ném vào.

Chẳng những không ném vào, trên thực tế, bóng rổ căn bản là không đụng phải vòng rổ đâu.

Mà ba người đội bóng rổ kia thì thở ra nhẹ nhàng. Dù cho Hạ Chí ném rổ rất lợi hại thì sao? Bọn họ không tin Mạc Ngữ có thể lập tức biến thành thần đầu thủ.

Lần thứ nhất ném thất bại, Mạc Ngữ hiển nhiên không nhụt chí. Cô chạy chậm đến chỗ quả bóng rồi nhặt lên, sau đó trở lại vị trí cũ, tiếp tục ném lần nữa.

Lần này, bóng rổ đập trúng vòng rổ, nhưng lại trực tiếp văng ra ngoài.

Bốn phía là âm thanh tiếc nuối, có người còn trực tiếp hô lên: “Mạc Ngữ, cố lên nha!”

Mạc Ngữ không để ý tới âm thanh bốn phía. Cô nhặt bóng lên, sau đó ném rổ lần nữa.

Lần này, vẫn chưa vào rổ.

Lần thứ tư thử, vẫn thất bại, lần thứ năm, vẫn là lệch một ly.

Lần thứ sáu, vẫn là kém một chút.

Mạc Ngữ khẽ nhíu mày, dường như không nghĩ ra.

-”Lực của em không đủ, trước kia luyện tập không đủ, sau mỗi lần ném thì lực của em sẽ suy giảm. Em nhất định phải cân nhắc yếu tố này.” Âm thanh Hạ Chí đúng lúc vang lên, hiển nhiên là cậu ta đã nhìn ra vấn đề của Mạc Ngữ.

Mạc Ngữ không nói gì, chỉ cầm lấy bóng, hơi điều chỉnh một chút, sau đó ném bóng đi.

Bóng rổ vẽ ra một đường vòng cung duyên dáng bay về phía vòng rổ. Tầm mắt của mọi người di chuyển theo bóng, vô số người cảm xúc cũng thay đổi. Lần này, đám người dường như có chút căng thẳng. Lần này Mạc Ngữ có thể ném trúng không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.