Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài

Chương 56: Chương 56: Cám Ơn Vì Được Đoàn Viên




Dương Tử Mi rời phố Văn Lai về nhà.

Ông nội cô đang ngồi hút thuốc trên ghế mây, cha cô thì đang đọc báo, cô em Dương Tử Hi mười tuổi thì đang ngồi làm bài tập trên bàn, hai cậu em trai sinh đôi thì đang chạy giỡn đuổi bắt nhau, còn mẹ cô và bà nội thì đang bận nấu cơm trong bếp.

Mỗi khi nhìn cảnh gia đình đầm ấm như thế này, Dương Tử Mi cảm thấy sống mũi mình cay cay, trong lòng cô vô cùng cảm kích.

Cô cảm kích vì ông trời đã cho cô một gia đình ấm êm, hạnh phúc ở kiếp này chứ không phải là cô nhi như kiếp trước.

- Con à, hôm nay là ngày đầu tiên đi học, các bạn cùng lớp có bắt nạt con không?

Bà nội cô từ bếp đi lên, thấy cô đứng trước cửa liền bước đến hỏi.

- Dạ không có đâu nội, các bạn ấy đều rất tốt.

Dương Tử Mi cười nói, sau đó đưa tay lau lau mồ hôi còn đọng trên trán nội cô rồi nói tiếp:

- Đi học rất vui, con rất thích.

- Vậy thì tốt rồi, trước giờ con chưa từng đi học, nội chỉ sợ là con không thích ứng được thôi.

- Nội đừng xem thường con quá. Con giống như xương rồng Bát Tiên vậy, dù có bị quẳng vào sa mạc cũng có thể nở hoa đấy.

Nói xong, Dương Tử Mi cởi giày đi vào nhà, cúi chào ông nội và cha cô.

- Con à, tuy con đã tự học xong chương trình của trung học cơ sở nhưng vẫn còn rất nhiều kiến thức con vẫn chưa học được, cho nên con phải chăm chỉ nghe thầy cô giảng bài trên lớp, biết chưa?

Dương Thanh dùng lời lẽ của một thầy giáo thường ngày nói với Dương Tử Mi.

- Dạ, con sẽ cố gắng học ạ.

Dương Tử Mi gật đầu nói.

- Con gái con đứa, học nhiều làm gì, dù gì thì sau này cũng lấy chồng sinh con thôi.

Ông nội cô vừa nhả khói vừa nói.

- Ông này, ông nói vậy là sao? Nếu không có Tử Mi, cả nhà chúng ta có được trở thành người thành phố, ăn ngon mặc đẹp thế này không? Tử Mi tuy là con gái, nhưng nó còn giỏi hơn con trai nữa, ngay cả Lão Thần Tiên cũng nói Tử Mi nhà ta là một thiên tài, sau này nhất định sẽ có rất nhiều thành tựu đấy.

Bà nội cô nói, vẻ bất mãn.

- Không cần thành tựu gì cả, mọi người bình an là được.

Dương Thanh ngồi cạnh bên tiếp lời.

Dương Tử Mi cười. Bởi vì rất trân trọng tình cảm gia đình nên dù ông nội suốt ngày chê bai cô là một đưa con gái vô dụng thì Dương Tử Mi vẫn không để tâm. Dù sao thì ngoài ông nội ra, những người còn lại đều thương yêu cô hết mực.

- Chị ơi, chị xem giúp em bài này làm sao?

Dương Tử Hi quay đầu sang gọi cô.

Dương Tử Hi càng lớn càng dễ thương, tròn tròn, bầu bĩnh như một nắm cơm vắt, đôi mắt to dài giống mẹ cô lúc nào cũng cười long lanh, giọng nói non nớt, nhõng nhẽo khiến ai cũng thương.

Mỗi lần nhìn thấy Dương Tử Hi, Dương Tử Mi vẫn không thể quên được thân thể thâm tím khi bị ngạt nước của em gái mình vào kiếp trước.

Thế nên, cô hết mực yêu thương em gái mình.

Dương Tử Mi ngồi kế Dương Tử Hi, kiên nhẫn giảng giải từng bài toán phức tạp cho em mình hiểu.

Sau khi giảng xong, Dương Tử Hi chớp chớp đôi mắt long lanh kia nhìn Dương Tử Mi vẻ sùng bái nói:

- Chị giỏi quá, bài toán khó vậy mà chị cũng giải được. Nếu em cũng thông minh như chị thì tốt quá.

- Tử Hi của chúng ta cũng rất thông minh mà, chỉ là em nhất thời không hiểu thôi.

Dương Tử Mi xoa đầu em gái mình nói.

- Chắc vậy.

Dương Tử Hi cũng gật đầu tán thành.

Mẹ cô gọi cả nhà đến ăn cơm. Sau khi ăn cơm xong, Dương Tử Mi tiếp tục trò chuyện với mọi người trong nhà, sau đó mới về phòng. Vào đến phòng, cô liền cất hết những món đồ cổ mà cô mua được ở phố Văn Lai kia vào tủ, khóa lại cẩn thận, sau đó lấy quyển Nhập Môn Thưởng Thức Và Giám Định Cổ Vật ra đọc.

Ghi nhớ đối với cô mà nói là một chuyện rất dễ dàng, hơn nữa, quyển nhập môn này đều là những kiến thức rất cơ bản và đơn giản nên chỉ cần xem qua một lần là cô hiểu ngay.

Khi sắp đến mười một giờ đêm, cô liền để sách xuống, lên sân thượng bắt đầu luyện Đạo Khí Thuật.

Nếu lúc này có ai nhìn thấy thì họ sẽ kinh ngạc phát hiện ra rằng có rất nhiều luồng linh khí từ khắp nơi đang không ngừng tụ về thiếu nữ mặc áo trắng đang ngồi xếp bằng kia, cảnh tượng như mộng như ảo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.