Dương Tử Mi tung chân lên đạp mạnh một cái về phía sau, hung hăng đạp lên chân của người nọ.
Tay của người kia vẫn kiên trì giữ chặt eo của cô, ngữ khí càng thêm gấp gáp:
- Em gái à, thế giới này còn rất nhiều điều tốt đẹp lắm, đừng có mà nghĩ quẩn như vậy, tuổi đời của em còn trẻ, đường đời còn dài lắm em ơi...
Dương Tử Mi cũng hiểu, người này tưởng mình muốn nhảy cầu tự tử nên mới chạy lại ngăn cản.
Cô từ từ xoay đầu lại.
Thấy được người ôm mình là một anh chàng cực kỳ đẹp trai, tuổi chừng hai mươi lăm, với đôi mắt đào hoa bên dưới hàng mi dài cong vuốt đang nhìn mình với vẻ vô cùng lo lắng.
Khi anh ta nhìn rõ mặt của cô, thì hơi kinh ngạc, thấp giọng nói.
- Tại sao lại là em?
Nhìn dáng vẻ của anh ta thì hình như có quen biết mình.
- Buông ra, tôi đâu có muốn nhảy cầu tự tử đâu.
Cô đẩy tay anh ra, xoay người lại, lúc này cô đã nhìn thấy rõ anh chàng trước mặt.
Trên người anh ta mặc một bộ quần áo màu trắng, dáng người cao to ngất ngưỡng, điệu bộ ung dung thong thả, khuôn mặt như ngọc khắc, với ngũ quan rõ ràng, đường nét góc cạnh, đôi môi đỏ hồng có độ dày vừa phải hơi cong lên tựa như đang mỉm cười.
Chỉ có công tử nhà giàu, mới có khí chất như vậy.
- Hừ, tôi còn tưởng là em tính tự sát, làm tôi giật cả mình, xem ra tôi đã uổng công vô ích rồi.
Chàng trai kia lại nhếch đôi môi vốn đã khẽ cong đầy thần bí của mình lên, bên má lộ ra một lúm đồng tiền thật sâu, đôi mắt đào hoa hẹp dài kia chớp vài cái như từng đóa đào hoa nở rộ ngày xuân vậy, khiến cho người ta cảm thấy lóa mắt, khí chất của người này hoàn toàn khác hẳn với Long Trục Thiên.
Cô muốn dùng thiên nhãn quan sát anh ta, xem rốt cuộc anh ta là ai.
Nhưng mà, trên người anh ta giống như bị cái gì đó che chắn vậy, thiên nhãn của cô không thể nhìn được bất cứ tư liệu hay bối cảnh gì từ anh ta.
Mà loại che đậy của anh ta cũng khác hẳn với Long Trục Thiên.
Long Trục Thiên thì mỗi lần cô nhìn vào anh lại giống như nhìn vào một cái hố đen không đáy, còn người đứng trước mặt giống như có vật gì đó che đậy vậy.
Ánh mắt của cô rơi vào cổ anh ta.
Chỉ thoáng thấy ở chiếc cổ gợi cảm mời gọi của anh, có một sơi dây chuyền nhỏ, có mặt thái cực âm dương, mà thứ đã che đậy anh khỏi thiên nhãn của cô chính là do ánh sáng của vật này phát ra.
Hửm?
Sợi dây chuyền này là thứ gì đây?
Cô nhìn nó với vẻ tò mò.
Thấy cô nhìn chằm chằm vào cổ mình, anh ta giơ tay tự kéo cổ áo của mình xuống một chút, làm cho nó thoáng hơn, khiến bản thân mình thoạt nhìn lại càng gợi cảm và tà mị hơn.
- Khụ...
Đôi mắt đào hoa của anh nheo lại, nụ cười trên môi càng tươi hơn.
- Em gái, có phải thấy tôi đẹp trai quá, nên chịu không nổi muốn nhào lên rồi phải không?
Nghe lời của anh, làm cho Dương Tử Mi bối rối, cô vội vàng chuyển dời ánh mắt sang mặt anh ta, trừng mắt một cái, thản nhiên nói:
- Đẹp trai thì có đẹp trai đấy, nhưng hơi bị tự kỷ, tôi không có hứng thú nhào lên đâu.
Anh liếc cô một cái.
- Vậy em cứ nhìn chằm chằm vào chiếc cổ gợi cảm của tôi làm gì thế? Chắc không phải là muốn lột đồ của anh ra để nhìn cơ ngực gợi cảm của anh chứ?
Phì!
Dương Tử Mi nhịn không nổi bèn phì cười!
Gặp qua nhiều người tự kỷ rồi, nhưng chưa thấy người nào tự kỷ đến cỡ này!
Cô chợt nhớ đến lúc anh ta mới thấy mặt mình thì kinh ngac bật thốt “tại sao lại là em”, nên mới nhìn anh ta rồi hỏi:
- Anh có quen tôi à?
Môi của anh ta lại vểnh lên một chút.
- Biết chứ, Dương Tử Mi, năm nay mười lăm tuổi, học lớp 9 ở trường trung học Thành Nam, làm nghề thầy bói.
Dương Tử Mi nghe xong cũng đổ mồ hôi, xem ra những gì anh ta biết không xoàng tí nào.
- Anh là ai?
Cô hỏi với vẻ đề phòng.
- Không phải em là thầy bói à? Em tính thử xem?
Chàng trai kia cười gian rồi nói.
- Bỏ cái vòng trên cổ anh xuống xuống đi rồi nói sau.
Dương Tử Mi nhướng mày nói.