Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài

Chương 197: Chương 197: Chiếc Khay Đồng (2)




- À, không sao, cô chỉ cần tin con lần này thôi là được.

Dương Tử Mi nhìn người phụ nữ nọ nói.

Thấy cô kiên định như thế, thêm vào đó là sau nhiều năm bôn ba chữa trị mà không có hiệu quả, giờ thấy có người tốt bụng chủ động đề nghị chữa giúp nên người phụ nữ nọ cũng nảy sinh ý nghĩ phước chủ may thầy, thế nên cũng bắt đầu xiêu lòng.

Ngoài ra, thấy dáng vẻ của Dương Tử Mi cũng có chút gì đó khác với người bình thường, nên cuối cùng người phụ nữ nọ cũng chịu để cô vào khám bệnh.

Đoạn, người phụ nữ nọ dẫn cô vào căn phòng kế bên. Còn chưa kịp bước vào thì mùi thuốc bắc cùng mùi ẩm mốc đã xộc vào mũi cô.

Dương Tử Mi bất giác hắt hơi một cái.

Căn phòng khá tối, cửa sổ vốn đã nhỏ, nay lại còn treo thêm một cái rèm cửa dày màu đen nên không khí trong phòng không thể lưu thông. Chính vì vậy mà cả căn phòng đều rất dơ và ẩm mốc.

- Cô à, sao cô không mở cửa sổ ra? Như vậy thì chú sẽ càng bệnh nặng hơn đấy.

Dương Tử Mi chau mày nói.

- À, ông ấy không chịu được gió. Mỗi khi có gió thổi vào một chút là ông ấy lại ho không ngừng.

Người phụ nữ nọ rầu rĩ nói.

Dương Tử Mi hướng mắt lên giường. Chỉ thấy bên dưới chiếc mền bông cũ kỹ là một người đàn ông gầy trơ xương, hai mắt lõm sâu xuống, mặt đỏ bừng không chút sinh khí đang nằm đó. Đột nhiên, ông ta lại ho thêm một tràng nữa, ho nhiều đến nỗi toàn thân ông run lẩy bẩy cả lên và cuối cùng nôn ra một ngụm máu. Nôn xong, ông nằm vật ra giường lấy hơi.

Quả nhiên là ho lao nặng!

Người phụ nữ nọ vội chạy đến đỡ chồng mình dậy, lo lắng nói:

- Ông à, cô bé kia nói là biết châm cứu, ông để cô bé khám bệnh xem sao nhé.

Người đàn ông nọ nhìn Dương Tử Mi một cái, sau đó lại ho một tràng dài và khoát tay nói:

- Bệnh của tôi có khám cũng như không, đừng để cô bé bị lây.

Thấy ông ấy bệnh nặng như vậy nhưng vẫn luôn lo lắng là sẽ lây cho người khác nên Dương Tử Mi càng quyết tâm chữa trị cho ông hơn.

- Chú à, con không sợ bị lây đâu. Chú nằm xuống để con khám cái đã. Khám xong con sẽ châm cứu cho chú, chú nhất định sẽ khỏe lại thôi.

Dương Tử Mi nhẹ nhàng nói.

Thấy cô kiên định và quan tâm mình như vậy nên người đàn ông kia cũng không từ chối nữa và ngoan ngoãn nằm xuống giường.

Dương Tử Mi bắt mạch và phát hiện bệnh tình của ông hết sức nguy kịch. Nếu như không chữa trị thì ông chỉ sống được chừng nửa tháng nữa thôi.

May là ông ấy mạng lớn, gặp được Dương Tử Mi.

Dương Tử Mi để ông nằm xuống và giở mền ra. Dưới cái mền kia là một thân thể gầy còm đến đáng thương, phổi thì sưng phù lên. Ngoài bệnh lao phổi ra ông còn mắc các bệnh nặng khác như bệnh gan phù nề nữa.

Cô lấy bộ kim châm cứu mang theo trên người ra và lần lượt châm vào các huyệt thái uyên, liệt khuyết, nội quan, phế du, túc tam lý, tam âm giao, phong long huyệt... Cô vừa vận khí vừa châm đi châm lại các huyệt đó mấy lần.

Một lúc sau, cô rút hết kim ra.

Phụt!

Người đàn ông nọ bỗng nhiên ngồi dậy và nôn ra một ngụm máu đen ngòm. Nôn xong, hơi thở của ông dần đều đặn trở lại, cơ thể cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều so với trước đó.

- Ông à, ông thấy sao rồi?

Thấy chồng mình nôn ra máu, người phụ nữ nọ vô cùng hoảng sợ.

- Cô đừng lo, chú vừa nôn chất dơ trong người ra. Nôn được thì chú sẽ thấy khỏe hơn thôi. Con sẽ cho đơn thuốc, cô theo đơn bốc thuốc về cho chú uống hàng ngày. Không đến nửa tháng thì chú sẽ khỏi bệnh thôi. Nhưng mà bình thường cô cần chú ý không khí trong phòng, nhớ để phòng thông thoáng chứ đừng đóng cửa bít bùng như thế nữa. Còn nữa, phải thường xuyên cho chú ra ngoài phơi nắng, vậy mới tốt.

Dương Tử Mi căn dặn.

- Vậy là xong rồi sao?

Người phụ nữ nọ nghi hoặc hỏi.

Người đàn ông đang nằm trên giường đưa tay sờ lên bụng và lưng mình xong bèn quay sang nói với vợ:

- Tôi đã đỡ hơn nhiều rồi. Lúc nãy trong người cứ như là có một luồng nước nóng chạy khắp cơ thể vậy, thoải mái lắm. Giờ cũng không khó thở như trước nữa.

Nói xong, ông ấy bước xuống giường, cố gắng lấy sức đứng dậy.

Thấy chồng mình đã có thể đứng lên, người phụ nữ nọ vui mừng khôn xiết. Bà vội nắm tay Dương Tử Mi xúc động nói:

- Cô bé, con quả nhiên là Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn. Ông ấy đã chữa trị khắp nơi nhưng đều không có kết quả gì. Giờ nhờ có con nên ông ấy mới hết bệnh, thật là thần kỳ quá.

Thấy vợ chồng họ vui mừng như thế, Dương Tử Mi bất giác cũng vui lây. Cô vui vì mình có thể chữa bệnh cứu người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.