- Ông thật sự không làm?
Trưởng thôn quay người lại ra lệnh với hai người thanh niên ở bên cạnh:
- Trụ Tử! Nhị Tỏa! Lập tức bắt lấy ông ta đưa đi!
Trụ Tử và Nhị Tỏa nhanh chóng bắt Hoàng Lợi lại.
Hoàng Lợi đánh trả.
Nhưng mà Trụ Tử và Nhị Tỏa là hai người nổi tiếng khỏe mạnh ở trong thôn, dùng hết sức đè ông ta xuống.
- Trưởng thôn, Trụ Tử, Nhị Tỏa, mấy người muốn làm gì? Sao mấy người có thể đối xử với Hoàng Lợi nhà tôi như vậy? Thật là quá đáng! - Trần Phượng Kiều - đứng một bên vừa chửi bậy vừa giúp chồng mình thoát ra.
- Kéo bà ta qua một bên đi. - Trưởng thôn gọi người khác kéo Trần Phượng Kiều qua một bên, sau đó bảo Trụ Tử và Nhị Tỏa lôi Hoàng Lợi đến cổng thôn.
Dương Tử Mi vẫn chưa lái xe đi mà đang chờ đợi.
Cho dù như thế nào, cô cũng phải bắt người cậu ruột thịt vô cảm kia phải quỳ xuống dập đầu trước mặt cô. Khiến cho ông ta không thể ngẩng đầu ở trong thôn này được nữa, ai bảo ông ta đối xử với mẹ cô như vậy.
Hoàng Tú Lệ đứng bên cạnh buồn bã nói:
- Nữu Nữu, tuy cậu con quá đáng nhưng cũng là cậu ruột của con... con đừng bắt cậu ấy quỳ trước mặt con như vậy!
Dương Tử Mi chỉ hừ lạnh rồi nghĩ:
- Lúc trước, chính ông ta muốn cắt đứt quan hệ họ hàng với gia đình mình. Bây giờ, ông ta chỉ là một người bình thường như bao người mà thôi.
Hoàng Lợi bị kéo đến trước xe, trưởng thôn đá vào đầu gối ông ta một cái.
Chân Hoàng Lợi bị đau” phịch một tiếng” hai chân ông ta liền quỳ xuống đất, sau đó bị Trụ Tử và Nhị Tỏa đè lại không thể động đậy.
- Nữu Nữu…
Trưởng thôn đến gần cửa xe, lấy lòng nói:
- Bác mang Hoàng Lợi đến đây rồi, bây giờ để ông ta dập đầu tạ lỗi cháu... Cháu có thể bớt giận được không? Ở lại giúp thôn chúng ta giải quyết chuyện ngôi mộ kia được không?
- Không thể! Đi mời người khác tài giỏi hơn đi.
Dương Tử Mi không thèm nhìn tới. Cô lo mẹ mình cảm thấy khó chịu nên lập tức khởi động xe, đạp chân ga. Chiếc xe Hummer chạy trên con đường đầy đất, làm bụi đất phủ đầy lên mặt những người trong thôn.
- Đều do ông!
Trưởng thôn tức đến đỏ mặt khi thấy Dương Tử Mi lái xe đi không có chút do dự nào, liền giơ tay tát lên mặt Hoàng Lợi vài cái:
- Đồ nhãi ranh! Nếu như vấn đề hạn hán ở thôn ta không giải quyết được, ông chính là kẻ có tội trong thôn chúng ta. Ông và con trai ông sẽ bị xóa tên ra khỏi dòng họ, không còn là người của thôn chúng ta nữa!
Hai má Hoàng Lợi bị đánh đến sưng vù.
Ông ta cắn răng nhìn chiếc xe Hummer đẹp đẽ kia, lại hối hận mắt mình quá kém.
Hôm nay, từ bên ngoài về thôn nhìn thấy trước cổng thôn có một chiếc xe có giá trị mấy trăm vạn, lại nhìn thấy mấy người Hoàng Tú Lệ nên đoán ra chiếc xe này có liên quan đến bọn họ.
Năm ngoái, ông ta đã gặp người nhà họ Dương. Lúc đó bọn họ rất nghèo khổ, không biết sao Nữu Nữu lại bị tàn phế ở trên núi.
Nhưng mà ông ta không sao hiểu được! Chỉ mới qua một năm... Sao có thể thay đổi nhiều như vậy?
- Trưởng thôn! Hoàng Lợi nhà tôi đâu có biết Nữu Nữu nhà Tú Lệ có thể hô mưa gọi gió, nếu biết thì làm sao có thể đối xử với họ như vậy? Rõ ràng bọn họ có nhiều tiền như vậy, lại keo kiệt chỉ mang cho nhà tôi cá mắm thối hoắc. Đúng là coi thường người khác! - Trần Phượng Kiều nghe em dâu kể lại Hoàng Tú Lệ mang toàn thuốc bổ và bốn ngàn tệ đến nhà họ lì xì, trong lòng vô cùng ghen tức nói.
- Chị dâu cả à! Cá mắm đó là loại cá mắm tốt nhất đó, ít nhất cũng năm, sáu mươi đồng một cân, một hộp cá mắm đó hơn ngàn tệ. Chị còn nói ít? Hơn nữa, vốn dĩ chị họ đã chuẩn bị tiền lì xì cho mấy đứa nhỏ nhà chị, ai bảo chị cứ xua đuổi người ta như vậy, đến em cũng không chịu được. - Hoàng Anh Kỳ lắc đầu nói.
- Ai biết là bọn nghèo rách đó có thể trở mình cơ chứ? Thật là khó chịu! Vợ chồng tôi đến thành phố A xin nó về đây lại, tôi không tin nó không để tâm đến tình cảm anh em. - Trần Phượng Kiều la lên, nhanh chóng đỡ chồng mình đứng dậy.
- Mặc kệ các người khóc cũng được, cầu xin cũng được, quỳ cũng được. Tóm lại, nhất định phải đưa được Nữu Nữu đến đây, giải quyết chuyện hạn hán ở thôn chúng ta. - Trưởng thôn tức giận nói.