Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài

Chương 420: Chương 420: Cũng không phải chỉ là hư danh




Cục trưởng Lý...

Mộ Dung Vân Thanh châm một điếu thuốc lá, chậm rãi phun ra một ngụm khói:

- Ông xem thử phải giải quyết chuyện này như thế nào?

- Mộ Dung tiên sinh, mời các ngài đến Thúy Hương Lâu, để Lý mỗ tôi vừa mời rượu vừa giải thích, có được không nào?

Đầu của Lý Nhất Nguyên muốn nổ tung.

- Vậy thì ông nên hỏi ý kiến bạn của tôi, Dương tiểu thư.

Mộ Dung Vân Thanh đem chuyện này ném cho Dương Tử Mi, muốn xem cô xử lí chuyện này thế nào.

- Dương... đại sư, đều do thằng con trời đánh của tôi có mắt như mù, không thấy Thái Sơn, mới đi gây chuyện với cô. Mong mọi người có thể giơ cao đánh khẽ, rộng lòng bỏ qua.

Lý Nhất Nguyên đầu đầy mồ hôi nói với Dương Tử Mi.

Dương Tử Mi hừ lạnh một tiếng:

- Con trai ông cũng chỉ va phải tôi mà thôi, thế mà lại dám gọi người đến đánh chết sư phụ và sư thúc tôi trên đường. Chuyện này tôi đã ghi lại hết rồi, có thế nào cũng phải giải quyết rõ ràng với ông.

- Là do thằng con trời đánh của tôi không hiểu chuyện, người làm cha như tôi cũng quản giáo không nghiêm. Dương đại sư, xin cô, đại nhân đại lượng tha cho nó một lần này đi.

Lý Nhất Nguyên nhìn thấy Dương Tử Mi không nhận ra ý tứ của mình, khom người cung kính không ngừng, chỉ thiếu điều quỳ xuống nữa thôi.

- Anh ta cũng không phải là một đứa trẻ con, ông chỉ cần nói mấy chữ không hiểu chuyện thì xong hết sao?

Dương Tử Mi cười nhạo:

- Trong một năm này anh ta gây không ít chuyện rồi đúng không? Một tuần trước anh ta lái xe đụng trúng ông lão Tây Giao Hoàng rồi bỏ chạy, được ông che giấu cho. Hai tuần trước anh ta cùng mấy người nữa thay phiên nhau làm nhục một cô gái phục vụ mới 18 tuổi, cũng được ông che giấu. Ba tuần trước lúc anh ta đánh nhau, đánh đến người ta liệt nửa người, ông cũng che giấu cho. Tháng trước, anh ta còn đập phá trung tâm trò chơi tiếp đãi anh ta chưa chu đáo...

Nghe Dương Tử Mi thuộc tội trạng con trai mình như trong lòng bàn tay, lại còn nói ra như thế, mặt Lý Nhất Nguyên tối sầm.

Những việc này ông ta đều đã giải quyết hết rồi, trên lý thuyết, người ngoài không biết được bao nhiêu cả.

- Cô... Làm sao cô biết được?

Thanh âm của ông ta mang theo chút run rẩy.

Dương tử Mi cười lạnh một tiếng:

- Đừng quên tôi là... Đừng nói mấy chuyện của con trai ông, đến cả ông, tôi cũng có thể tính ra. Ba tiếng trước, ông đang cùng người nào đó làm chuyện xấu ở trung tâm giải trí, có đúng không?

Mồ hôi Lý Nhất Nguyên tuôn như tắm. Khó trách mấy người đã từng nhờ Dương Tử Mi đoán mệnh đều nói cô xem chuẩn cực kỳ, giống như thần tiên giáng thế vậy. Xem ra mấy lời này đúng là danh bất hư truyền.

Đúng thật, ba tiếng trước ông ta đang cùng phó huyện trưởng chơi trò threesome, còn ngỡ rằng thần không biết quỷ không hay chứ.

Thật không ngờ bị Dương Tử Mi liếc mắt đã nhìn thấu.

Đây là người gì chứ?

Thằng ranh con đáng chết, tại sao lại chọc phải cô ta chứ?

- Dương... Dương Đại sư...

Ông ta sợ đến mức hai chân mềm nhũn, soạt một tiếng liền quỳ trên mặt đất:

- Chờ chân của con trai tôi đỡ hơn, tôi nhất định sẽ dẫn nó đến quỳ trước cửa cầu xin mọi người tha thứ, xin mọi người bỏ qua cho chúng tôi.

Khóe môi Dương Tử Mi lạnh lùng nhếch lên:

- Bỏ qua cho các ông cũng không có vấn đề, chỉ là những linh hồn chết oan kia sẽ không bỏ qua cho các ông.

Vừa dứt lời, ngón tay cô khẽ động, bắn một chút âm sát khí vào bên trong trán Lý Nhất Nguyên.

Có âm sát khí như vậy, bắt đầu từ đêm nay ông ta sẽ thấy được những vong hồn bị ông ta lấy mạng, cuối cùng ông ta sẽ tự đi đầu thú, hoặc là tự hóa điên.

- Sư phụ, sư thúc, chúng ta đi thôi.

Cô quay đầu cười với Ngọc Thanh:

- Mọi chuyện đều giải quyết xong rồi, không cần phải ở trong này nữa.

Ngọc Thanh đương nhiên sẽ nhìn thấy được động tác nhỏ của cô, thản nhiên gật gật, dương phất trần, đứng dậy.

- Ta nhổ vào! Đường đường là cục trưởng công an mà lại dung túng cho con trai mình làm ra những chuyện táng tận lương tâm như vậy, coi chừng gặp phải báo ứng.

Ngọc Chân Tử nhổ một ngụm nước bọt vào người Lý Nhất Nguyên, sau đó lại tiện chân đá hắn một cú ngã lăn.

Lý Nhất nguyên không dám ho he một tiếng.

Mấy người trước mắt ai cũng biến thái như vậy, nếu chịu đi thì chính là ân xá đối với ông ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.