Đệ nghĩ nhiều đấy thôi. Con bé tự biết mình nên làm gì, không nên làm gì mà.
Ngọc Thanh nhếch mắt nhìn ông ta nói:
- Nếu cậu ta đã về rồi, thì sau này đệ hãy đến sau nhà tịnh tâm tu luyện cùng huynh đi. Bớt làm phiền bọn nó lại.
- Thế cũng được á? Ôi sư huynh, không ngờ huynh sống thoáng thế đấy.
Ngọc Chân Tử liếc mắt nhìn Ngọc Thanh một cái khinh bỉ, nhưng cũng không nói gì nữa, tiếp tục tập pháp thuật dẫn âm khí mà Dương Tử Mi đã dạy mình.
Long Trục Thiên bế Dương Tử Mi vào phòng ngủ rồi đóng cửa lại, nhẹ nhàng thở ra một hơi:
- Cuối cùng chúng ta cũng có không gian riêng rồi.
- Trời ơi xấu hổ, vẫn có người đang nhìn kìa.
Tiểu Thiên nghe vậy vội che mặt lại. Dương Tiểu Mi bất lực, vội vàng thi triển pháp thuật, che hết ngũ quan của Tiểu Thiên lại, để nó đỡ phải nghe trộm.
Long Trục Thiên bế Dương Tử Mi thẳng đến giường, đang định nằm xuống thì đột nhiên có một cái bóng trắng nhảy ra từ trong chăn.
- Cái gì thế này?
Khi Long Trục Thiên thấy một thứ giống như con hồ ly trắng đang chớp chớp đôi mắt to tròn, bộ dạng chăm chú nghiên cứu nhìn anh, không khỏi thấp giọng chửi thầm.
“Mi mới là cái thứ gì ấy. “
Tuyết Hồ mắng thầm trong lòng, quan sát Long Trục Thiên một cách chăm chú.
Thì ra người đàn ông của con nhóc trông thế này à? Ừ được, không tệ!
Cơ mà, sao trên người anh ta lại có luồng khí tức đặc biệt không giống với con người nhỉ?
Còn chưa đợi nó nghiên cứu xong, Dương Tử Mi đã xách nó ra ngoài, sau đó đóng cửa lại, không cho nó vào nữa.
“Con bé chết tiệt!”
Tuyết Hồ dơ vuốt đạp đạp cửa.
Dương Tử Mi thản nhiên, mở cửa ra cảnh cáo:
- Ra chỗ khác chơi, cậu mà còn làm phiền tôi nữa tôi đuổi cậu đi đấy.
- Đồ trọng sắc khinh bạn!
Tuyết Hồ bất mãn lầm bầm:
- Sao mà quá đáng thế không biết?
- Tôi quá đáng thế đấy!
Dương Tử Mi liếc nó một cái rồi bước vào phòng. Long Trục Thiên ngồi trên giường, lòng cứ rầu rĩ mãi thôi.
Anh cứ cảm thấy con hồ ly đó không tầm thường, đôi mắt đó giống hệt mắt người cứ nhìn anh chằm chằm, cứ như thể nhìn thấu linh hồn mình vậy.
Dương Tử Mi hơi xấu hổ ngồi xuống cạnh anh, rất chủ động vươn tay ra ôm lấy cổ anh, chớp chớp đôi mắt đen tròn, dè dặt hỏi:
- Anh khó chịu à?
- Ừ!
Long Trục Thiên cố ý xụ mặt, ồm ồm nói.
Anh rất thích bộ dạng rũ mắt nghe lời, cẩn thận dỗ dành mình của Dương Tử Mi, nên liền giả bộ như đang giận.
- Thế phải làm thế nào mới được bây giờ?
Đương nhiên là Dương Tử Mi nhìn ra anh đang giả bộ, nên cũng cố ý giả vờ than thở rầu rĩ bất lực hỏi anh.
Long Trục thiên duỗi tay ra, chỉ vào mặt mình, ý là bảo cô chỉ cần hôn một cái là anh ta sẽ hết giận.
Dương Tử Mi lại cố ý không hiểu gì, duỗi tay chọt chọt vào mặt anh, dáng vẻ ngây thơ vô số tội kêu lên:
- Chẳng lẽ lúm đồng tiền của anh sâu hơn sao? Mau, cười cái cho em xem nào.
Long Trục Thiên nhìn đôi mắt giảo hoạt của cô, không chịu nổi nữa, duỗi tay dùng lực ôm cả người cô vào lòng, để cô dính sát vào người anh...
Dương Tử Mi hoảng loạn, sau đó nhảy dựng lên như thể chú hươu bị động, khuôn mặt đỏ bừng lên say động lòng người.
Thịch! Thịch! Thịch!
Cả hai người dựa vào nhau, nghe rõ từng tiếng tim đập loạn xạ, từng tiếng một gõ thẳng vào lòng từng người.
Cả hai bắt đầu im lặng. Họ cứ lặng lẽ ôm lấy nhau, chẳng ai muốn nói gì, sợ phá vỡ niềm hạnh phúc chân thực giờ khắc này...