Ngón tay của người đàn ông đội mũ nhỏ và đen trông giống móng vuốt chim ưng, nhìn ngoằn ngoèo nhưng lại có lực. Gã ta lấy từ trong túi vải rách ra một cái gương cổ có cán dài bằng đồng.
Vì người đàn ông đội mũ nên Dương Tử Mi không thấy được vẻ mặt của hắn. Nhưng khi lấy gương ra, tay gã run nhè nhẹ, có thể thấy được dường như gã rất sợ hãi cái gương này.
Dương Tử Mi chưa nhận lấy gương mà mở Thiên Nhãn ra xem.
Trên mặt gương này đích xác có một vật khí đồ cổ rất nồng đậm. Vật khí này rất kì quái, còn hiện lên vô số màu sắc trùng trùng điệp điệp, hỗn loạn đến nỗi làm cô không phân biệt được thứ đó là vật may mắn hay xui xẻo nữa.
- Tôi có thể xem thử được không? - La Anh Kình trước đây chỉ nghe nói gương này rất kì quái chứ chưa thật sự nhìn thấy bao giờ. Bây giờ thứ này lại đặt trước mắt làm sao anh ta có thể kiềm chế được lòng hiếu kỳ.
- Ừ! Anh xem trước đi. - Dương Tử Mi gật đầu.
Loại gương này hẳn là giống như gương Tụ Hồn, ít nhiều cũng có chút quỷ dị.
Cô là một “quái thai” làm người tận hai đời, không biết có thể trực tiếp cầm lấy cái gương kia được không.
Chỉ có điều, cô nhìn điêu khắc đồng tinh tế xung quanh gương có thể đoán ra tấm gương này là một vật đến từ thời Tần.
Nhận lấy ngọn đèn pin, La Anh Kình cẩn thận chiếu vào gương cổ kia.
Dương Tử Mi đứng ở nơi gương không thể chiếu đến được, nhìn cảnh trong gương.
Trong gương, thật không thể thấy được thân xác của người mà lại thấy rõ được linh hồn của La Anh Kình.
- Thật sự không thể chiếu được con người này. Kỳ quái ghê ta, cái bàn này lại có thể chiếu được.
La Anh Kình thấp giọng thì thầm.
Dương Tử Mi cười thản nhiên, La Anh Kình không có Âm Dương nhãn như Lam Nha Nha không thể nhìn thấy linh hồn.
La Anh Kình thấy cô đứng bên cạnh thì cũng xê dịch cái gương chiếu vào Dương Tử Mi, sau đó kêu lên kỳ quái.
- Kỳ lạ thật… Tử Mi, tôi có thể thấy cô trong gương này.
Tim Dương Tử Mi căng thẳng, nhìn qua.
Quả nhiên, trong gương giờ đang chiếu thấy dáng vẻ của cô, có điều cô cũng hiểu được bộ dáng sợ hãi của Lam Nha Nha rồi. Kiếp trước mình bị đánh chết, hồn phách hiện ra cũng đầm đìa máu cháy.
Chỉ có điều, thấy La Anh Kình kia cũng không có vẻ gì là kinh hoàng. Chắc là anh ta không nhìn thấy cái linh hồn máu chảy đầm đìa kia rồi.
- Tôi chiếu Sadako xem thử.
La Anh Kình chuyển hướng sang chiếu gương vào Sadako.
- Ôi mẹ ơi, sao Sadako cũng chiếu được vậy?
La Anh Kình kinh ngạc.
- Đây là chuyện gì vậy?
Anh ta lại chiếu gương vào người đàn ông đội mũ kia.
Trong gương cũng không có người.
Hắn chiếu vào người mình, vẫn không có hình gì hết.
- Tử Mi....
Anh ta hít sâu một hơi.
- Có thể chiếu được cô với Sadako, tại sao không chiếu được tôi với ông ta? Chẳng lẽ, chúng tôi là quỷ sao?
Dương Tử Mi thầm cười khổ.
Không phải bọn họ là quỷ mà là mình với Sadako có vấn đề mới đúng.
Lúc La Anh Kình chiếu gương tới Sadako. Cô mơ hồ thấy một cái linh hồn giống mình, hẳn là không khác gì với Lam Nha Nha.
Bản thân Sadako là một xác sống không khác gì với đồ vật. Gương có thể chiếu ra cô ấy cũng không có gì kỳ quái.
Vấn đề là thân thể của bản thân mình, sao có thể chiếu được rõ ràng đến vậy?
Cô cầm lấy gương từ trong tay La Anh Kình.
Thử chạm lên chuôi kính, cảm giác hệt như lúc chạm vào tháp sắt nhỏ và chuông đồng nhỏ.
Chẳng lẽ mấy thứ này cùng một loại?
Cô cầm lên chiếu vào người mình.
Vẫn có thể thấy được linh hồn giống kiếp trước của chính mình như cũ.