Không ổn rồi! Tử Mi, con mau quay về xem tình hình Thiên Thiên ra sao?
Ngọc Thanh nhìn con rối gỗ đã nổ thành mảnh nhỏ kia thì nôn nóng thúc giục Dương Tử Mi.
- Con về xem thử có phải Thiên Thiên đã mất hồn hay không?
- Lão đạo trưởng, ngài nói vậy là có ý gì?
Nhạc Thanh hoảng sợ truy hỏi.
Ngọc Thanh không muốn giải thích với ông ta, ông cũng không biết nên giải thích như thế nào.
Dương Tử Mi hiển nhiên cũng đã hiểu ra khí cơ trên con rối gỗ kia có liên kết với Thiên Thiên.
Trong tình huống còn chưa thể phá giải vu thuật kia, mà con rối đã nổ tan tành thì rất có khả năng một phần hồn vía của Thiên Thiên cũng đã bị nổ theo.
Cô nhanh chóng chạy về thôn Nhạc gia.
- Thiên Thiên, Thiên Thiên của mẹ, con làm sao vậy...
Còn chưa kịp vào nhà thì Dương Tử Mi đã nghe thấy tiếng khóc hoảng sợ của Hoàng Hồng Liên rồi!
Cô thầm kêu không hay rồi vội vàng lao vào phòng.
Cô thấy miệng của Nhạc Thiên đang sùi bọt mép, hai mắt nhắm nghiền nằm trong lòng Hoàng Hồng Liên, mặt đứa bé dại ra, không còn chút sức sống nào.
Cô âm thầm bấm đốt ngón tay tính tóan.
Quả nhiên, hồn của thằng bé đã tán mất mấy phần rồi, chỉ còn lại bảy vía và hai hồn thôi.
Ba hồn bảy vía là cách chỉ linh hồn con người của đạo giáo và trung y ở Trung Quốc.
Nguyên thần của người là do hồn vía tụ lại mà thành. Hồn thì có ba: một là Thiên hồn, hai là Địa hồn, ba là Mệnh hồn. Vía thì có bảy: vía thứ nhất là xung thiên, vía thứ hai là thông tuệ, vía thứ ba là khí, vía thứ tư là lực, vía thứ năm là trung khu, vía thứ sáu là tinh, vía thứ bảy là anh.
Thứ Nhạc Thiên Thiên mất đi chính là Mệnh hồn.
Mệnh hồn là gốc rễ của bảy vía, bảy vía chính là nhánh của Mệnh hồn.
Có vía không mệnh thì không sống nổi, có mệnh không vía thì không tốt.
Mệnh hồn là chủ hồn của thân thể con người.
Hồn vía là một thứ vô cùng quan trọng với con người, đặc biệt là Mệnh hồn. Mệnh hồn không thể rời khỏi thân thể quá bảy bảy bốn chín ngày, bởi vì thời gian Mệnh hồn rời khỏi càng lâu thì bảy vía trong thân thể và hai hồn khác không có sự ràng buộc sẽ dần tiêu tán.
Dù cho tứ trụ (*) của Nhạc Thiên Thiên toàn là âm, nhưng điều đó không có nghĩa cậu bé phải bị người ta lợi dụng.
Nhưng cô coi cậu bé như là em trai mình nên dù cho có bị phản phệ thì cô cũng nhất định phải giúp cậu nhóc, đây là do cô cam tâm tình nguyện làm.
Cô đang cố gắng tính xem Mệnh hồn của cậu nhóc cò còn tồn tại ở dương thế hay không, nếu Mệnh hồn thật sự bị nổ đến tan biến thì cô cũng không có khả năng hồi sinh.
Ngón tay cô nhanh chóng chuyển động.
Ngực cô bị nghẹn lại giống như đang bị thứ gì đó chắn bên trong, không thể hít thở thông thuận.
Cô cũng không để ý được mấy chuyện này nữa, nếu cô không nhanh chóng tính ra nơi Mệnh hồn đang ở, thì khi mặt trời vừa ló dạng vào sáng mai, mọi công sức sẽ tan thành mây khói.
Phốc!
Dương Tử Mi phun ra một ngụm máu tươi giống như vừa mới trải qua một trận ác chiến nào đó, tinh khí ban đầu tiêu hao hết một nửa.
May là cô đã tính ra được là tàn hồn của Mệnh hồn đã bay tới nơi con rối kia nổ tung rồi.
Dương Tử Mi nhanh chóng quay về mộ phần thông báo cho sư phụ.
- Vậy chúng ta nhanh chóng chiêu hồn thôi!
Ngọc Thanh nhìn Ngọc Chân Tử:
- Đệ có mang theo pháp khí để chiêu hồn bên người không?
Ngọc Chân Tử cười vô cùng đắc ý:
- Đệ chính là đạo sĩ chuyên nghiệp mà, pháp khí thường dùng tất nhiên là phải mang theo bên người rồi!
Ông ta làm ra vẻ như đang hiến vật quý, lấy ra gạo nếp trắng, hương dẫn hồn, cờ chiêu hồn. Đây là ba món pháp khí cần thiết để chiêu hồn.
***
(*) Tứ trụ: Trong các khoa bói toán xuất xứ từ Trung hoa, năm, tháng, ngày, giờ của một thời điểm bất kỳ là theo âm lịch, gọi là “Tứ Trụ“. Mỗi trụ được chỉ định bởi một cặp Can Chi. Ðối với khoa dự đoán theo Tứ Trụ thì đó là thời điểm của năm, tháng, ngày, giờ sinh của một người. Do đó ta phải nắm vững ý nghĩa của từng Trụ, và sự tương tác, phối hợp.