Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài

Chương 59: Chương 59: Nghiệp Chướng Tự Chịu




- Trời đất ơi, làm ra những chuyện như vậy mà còn thản nhiên như thế.

Trần Lệ Lệ đột nhiên la lên.

- Trần Lệ Lệ! Sao cậu lại nói bạn mình như vậy?

Hạ Muội đứng lên lớn tiếng chỉ trích.

- Tớ nói gì chứ? Tớ không nói gì hết, tớ chỉ nói bâng quơ vậy thôi, chẳng lẽ nói chuyện cũng có tội sao? Tớ chỉ nói... nói... nói...

Trần Lệ Lệ bỗng nhiên cảm thấy lưỡi mình tê lại, sau đó như có vật gì đó không ngừng kéo rút lưỡi mình ra. Cô vội vàng ngậm miệng lại nhưng có cố gắng thế nào cũng không ngậm lại được. Lưỡi của cô cứ thế bị kéo dài ra, nhìn rất đáng sợ.

- Lệ Lệ, sao cậu lại le lưỡi hù dọa người khác vậy? Không khác gì mấy con ma chết treo ấy.

Trương Lam thấy Lệ Lệ như thế liền chau mày nói.

- Tớ... tớ... tớ... tớ...

Trần Lệ Lệ liên tục nói ra mấy từ tớ tớ sau đó cảm giác lưỡi mình đau buốt, khiến cô vô cùng kinh sợ.

- Không lẽ lưỡi cậu bị trúng gió sao?

Trương Lam lo lắng hỏi.

- Tớ... tớ... tớ...

Mồ hôi không ngừng tuôn ra, Trần Lệ Lệ vội vàng bịt miệng chạy ra khỏi lớp đến văn phòng tìm mẹ cô. Nhưng sau đó cô lại phát hiện lưỡi mình lại bình thường như cũ.



- Lúc nãy mình nghe đứa con gái kia nói gì mà nói bậy thì sẽ bị âm hồn ngạ quỷ rút lưỡi. Kết quả là mấy bạn nói những lời khó nghe kia quả nhiên là như bị rút lưỡi thật ấy, sợ chết đi được. Cũng may là sau đó mọi người không sao, kỳ lạ thật.

- Chẳng lẽ có âm hồn ngạ quỷ rút lưỡi thật? Sợ quá đi, sau này có chết cũng không dám nói lung tung nữa.

Nghe hai nữ sinh đi ngang qua nói chuyện với nhau như thế, Trần Lệ Lệ sợ đến nỗi lại đưa tay lên bịt miệng mình lại.

Thật ra, Trần Lệ Lệ cũng biết là Dương Tử Mi không thể làm mấy chuyện kia với Hoàng Nhất Phong. Nhưng, cô vẫn không thể nào giữ mồm giữ miệng được, đặc biệt là lúc thấy dáng vẻ thản nhiên như không kia của Dương Tử Mi, cô lại càng đố kỵ hơn.

- Nóng quá, nóng quá, tớ muốn cởi đồ...

Lâm Y Đình, hoa khôi của lớp tự nhiên đứng đậy, vừa uốn éo nói vừa đưa tay lên cởi nút áo của mình làm lộ áo ngực màu hồng ra ngoài.

Tất cả các bạn trong lớp phút chốc bỗng sững người, tròn mắt há miệng nhìn cô chằm chằm.

- Trần Tiểu Cường, nào, sờ thử xem.

Lâm Y Đình đột nhiên nắm lấy tay Trần Tiểu Cường sau đó kéo để lên ngực mình và không ngừng vuốt ve. Lúc này, Lâm Y Đình thở mạnh, miệng không ngừng phát ra những âm thanh như được thỏa mãn.

Cả lớp thở hắt ra, không hiểu sao Lâm Y Đình giống như bị trúng tà rồi làm ra những chuyện đáng xấu hổ như vậy.

- Tiểu Cường... tớ muốn..., nhanh lên...

Lâm Y Đình bắt đầu leo lên bàn của Trần Tiểu Cường, đưa hai tay vòng qua cổ của Tiểu Cường, tiếp đến không ngừng uốn éo người mình cọ cọ vào người của Trần Tiểu Cường kia.

Trần Tiểu Cường lúc này bị dọa đến sợ phát khiếp lên được.

- Lâm Y Đình, cậu làm gì vậy?

Hạ Muội lúc này mới la lên, sau đó xông đến lôi Lâm Y Đình đang uốn éo trên người Trần Tiểu Cường xuống.

Nhưng nào ngờ, Lâm Y Đình kia lại sà vào người của Lý Đông Lâm, ngồi lên đùi cậu ấy, kéo váy cao lên, hai chân dạng ra rồi đưa tay kéo dây kéo quần của Lý Đông Lâm xuống.

Lý Đông Lâm sợ đến nỗi đẩy mạnh Lâm Y Đình ra.

- Binh!

Đầu của Lâm Y Đình đụng mạnh vào bàn. Vì đầu bị đụng đau nên Lâm Y Đình lúc này mới bừng tỉnh. Cô phát hiện nút áo mình đều bị cởi bung ra hết, còn váy thì bị kéo cao lên đến bắp đùi, làm lộ ra chiếc quần chíp màu hồng.

Cô vội vàng nắm áo, kéo váy mình lại. Những hình ảnh diễn ra lúc nãy hiện lên trong đầu cô rõ như trên phim, cô có muốn quên cũng không thể nào quên đi được.

- Á á

Lâm Y Đình vừa thẹn vừa xấu hổ nên lập tức hét lên và chạy ào ra khỏi lớp. Mất mặt đến nỗi muốn đập đầu vào tường cho xong.

Tất cả bạn học trong lớp đưa mắt nhìn nhau, không hiểu tại sao lại như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.