Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài

Chương 61: Chương 61: Quan Tâm Chăm Sóc




Tống Huyền chuẩn bị cho Dương Tử Mi một bộ đầm phong cách cổ điển được vẽ bằng tay.

Bộ đầm này có nửa thân trên màu hồng nhã nhặn theo phong cách Hán phục với ống tay rộng và cài bằng nút dây, kết hợp với tùng váy tơ lụa màu xanh lam nhạt, bên trên vẽ các họa tiết hoa lan xinh xắn xen kẽ với các đóa mẫu đơn đỏ theo phong cách thủy mặc. Dương Tử Mi vừa nhìn thấy đã thích.

Cô vào phòng thay đồ mặc bộ đầm do Tống Huyền chuẩn bị sẵn cho mình sau đó tay cầm đuôi váy dịu dàng, yểu điệu bước ra. Dáng vẻ nhẹ nhàng, thanh thoát đó như một bức tranh giai nhân đang cầm dù bước đi trong làn mưa phùn lất phất. Từng cử chỉ, từng hành động, từng đường nét trên gương mặt cô đều đẹp như một bài thơ vậy.

Trong quyển Nhân Gian Từ Thoại có câu:



Dương Tử Mi hiện tại cũng vậy. Bộ đầm cô đang mặc tuy rất đơn giản nhưng khi mặc lên người cô lại đẹp một cách khác thường. Tống Huyền ngây người nhìn cô không chớp mắt.

Lúc này, Dương Tử Mi mới cười nói:

- Thầy ơi, em mặc bộ này tham gia buổi bán đấu giá có hợp không ạ?

Tống Huyền vội vàng đáp:

- Rất hợp!

- Thầy mua bộ đồ này ở đâu vậy ạ?

Dương Tử Mi rất thích phong cách cổ điển như vậy nên cô muốn sau này sẽ mua thêm vài bộ giống như vậy để mặc.

- Là tự tay anh cắt may đấy.

Tống Huyền trả lời.

Dương Tử Mi kinh ngạc vô cùng. Cô nhìn kỹ bộ đồ mình đang mặc và phát hiện từng đường kim, mũi chỉ trên đó đều hết sức tinh tế, chẳng khác gì một tác phẩm nghệ thuật của một nhà thiết kế nổi tiếng.

Cô vốn nghĩ Tống Huyền chỉ giỏi việc giám định đồ cổ thôi, nào ngờ anh còn biết may quần áo nữa. Hơn nữa còn may được một bộ trang phục phức tạp và đẹp như thế này.

Kích thước của bộ đồ đó hoàn toàn vừa vặn với thân hình cô, cứ như là Tống Huyền đã đo đạc kỹ càng xong mới may vậy. Chẳng lẽ bộ đồ này chỉ trong hai ngày đã được may xong?

Hỏi ra mới biết, quả nhiên không sai.

Dương Tử Mi nhớ lại, kiếp trước, trang phục mà vợ Tống Huyền mặc hàng ngày đều là những bộ sườn xám vô cùng nhã nhặn và tinh tế.



Nghĩ thế nên Dương Tử Mi tò mò hỏi tiếp:

- Thầy Tống à, vậy thầy có biết may sườn xám không?

Tống Huyền khẽ gật đầu nói:

- Nếu như em thích sườn xám, lần sau anh sẽ may cho em. Em rất hợp với những kiểu trang phục cổ điển như thế này.

- Thầy bận vậy nên em cũng không dám làm phiền thầy đâu ạ.

Dương Tử Mi nhẹ nhàng từ chối. Cô cảm thấy mình đã nợ Tống Huyền quá nhiều.

Tống Huyền cũng không nói gì thêm mà chỉ bảo cô ngồi xuống để làm cho cô một kiểu tóc phù hợp với bộ đồ đang mặc trên người kia.

Tuy biết không nên tiếp xúc quá nhiều với Tống Huyền nhưng Dương Tử Mi lại không thể từ chối lòng chân thành của anh. Cho nên, Dương Tử Mi cũng đành ngồi xuống trước chiếc gương đồng cổ điển kia.

Tống Huyền lấy ra một cây lược gỗ nhẹ nhàng chải tóc cho cô. Thần thái của Tống Huyền vô cùng chăm chú và chuyên tâm, cứ như là anh đang cầm trên tay một món đồ cổ mà anh hết mực yêu quý vậy.

Dương Tử Mi nhìn Tống Huyền qua chiếc gương trước mặt, cảm giác từng động tác nhẹ nhàng từ tay Tống Huyền kia. Nếu nói như cô không chút cảm động thì hoàn toàn là giả dối.

Tuy nhiên, chỉ đơn giản là cảm động thôi. Tình cảm mà cô dành cho Tống Huyền tuyệt nhiên không phải là tình cảm nam nữ.

Tống Huyền bới lệch hết tóc cô ra sau, sau đó dùng một chiếc trâm bằng phỉ thúy tao nhã vắt lên để cố định tóc. Vài lọn tóc còn lại để xõa tự nhiên xuống phía trước càng khiến cho cô trở nên xinh đẹp và tao nhã hơn.

Tống Huyền hài lòng nhìn Dương Tử Mi, cảm giác như anh đang nhìn một món đồ cổ bằng sứ do chính tay anh tỉ mỉ lau chùi, chăm sóc vậy. Một món đồ cổ tinh tế, tao nhã, xinh đẹp.

Không có cô gái nào là không thích đẹp cả, đặc biệt là các cô gái như Dương Tử Mi đây. Kiếp trước, cô suốt ngày lang thang đầu đường xó chợ lo miếng cơm manh áo của mình nên hoàn toàn không có thời gian và tiền bạc để chăm sóc, làm đẹp cho bản thân. Tuổi thanh xuân của cô cũng vì thế mà qua đi trong cảnh cơ hàn, nghèo túng kia. Thế nên trong lòng cô ít nhiều cũng cảm thấy hối tiếc.

Nhưng kiếp này mọi chuyện đã khác. Tuy nhiên, do xương bị gãy nên trước đó cô chỉ có thể ở trên núi dưỡng thương và hàng ngày mặc những bộ quần áo đơn giản nhất có thể. Lúc đó, cô như một đóa lan rừng vậy, đẹp thì có đẹp nhưng lại ít người thưởng thức.

Còn bây giờ, thấy mình được trang điểm không khác gì một nàng tiên trong truyện cổ tích kia, Dương Tử Mi cũng rất thích thú. Cô phấn khởi xoay liền mấy vòng trước gương.

Da của cô trơn láng, mịn màng và trắng hồng như sứ nên không cần tô son điểm phấn gì cũng xinh đẹp hơn người rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.