Kể ra dù có người nghe được cũng sẽ chả mấy ai tin tưởng một vị thái tử
mới hơn hai mươi tuổi lại có thể là chủ nhân của Tứ Linh đã tồn tại mấy
trăm năm.
Tuy nhiên vẫn có người tin tưởng. Ví dụ như Liệt đế. Cũng không ngoài
khả năng xảy ra, dẫu sao Liệt Vong cũng là đất Liệt đế trị vì, mà điều
quan trọng hơn cả, Tứ Linh vốn là thế lực ngầm của hoàng gia Liệt Vong
quốc.
Có câu nói: “Liệt Vong tồn mới có Tứ Linh, Tứ Linh trường tồn cùng Liệt
Vong”. Câu nói này cũng không sai. Chủ nhân đầu tiên của Tứ Linh cũng là vị vua đầu tiên của Liệt Vong quốc – Liệt Diễm quân. Ông cho rằng, đất
nước chỉ vững mạnh nếu có nền kinh tế sung túc và dồi dào. Không chỉ dân chúng không lo đói kém mà còn thúc đẩy đất nước phát triển. Tuy nhiên
vì chế độ phong kiến lấy chủ kiến sĩ nông công thương, thương nhân là
thấp hèn nhất, nếu làm công khai sẽ bị quan quân phản đối, hơn nữa còn
mất lòng dân chúng. Bởi vậy, Tứ Linh mới được dựng nên. Chủ nhân Tứ Linh được truyền qua các đời quân vương của Liệt Vong quốc. Những ngiời biết chuyện này chỉ có quân vương các đời và người kế vị, nếu có người ngoài biết dù có là người hoàng thất đều sẽ giết không tha.
Thật ra, lúc Liệt Diễm quân lập ra Tứ Linh chỉ đơn thuần là một thương
hội buôn bán bình thường. Nhưng sau này Tứ Linh càng ngày càng có tiếng, cho đến đời của tiên hoàng Liệt Tâm quân – hoàng tổ phụ của Liệt Hồng
Hiên, cảm thấy Tứ Linh cần thay đổi để phục vụ cho Liệt Vong nhiều hơn,
cho nên mới thành Tứ Linh của hiên tại.
Đáng lẽ sau khi Liệt Hồng Hiên kế vị mới được tiếp quản Tứ Linh. Nhưng
Liệt đế muốn gấp rút rèn dũa nhi tử của mình, bởi hắn cũng mang giấc
mộng thống trị Khải Huyền đại lục, và hắn phát hiện nhi tử của hắn có
tiềm năng làm được điều này. Càng đẩy vào nguy hiểm thì tài năng mới
nhanh bộc phát ra được.
Quay lại chủ đề chính, sau khi nghe Chu Tước dứt lời, Diễm Nhất – thủ hạ tâm phúc duới chướng của Chu Tước đại nhân đưa một dải lụa đỏ đưa tới
trước mặt nàng.
Dải lụa nhìn sơ thì trông bình thường chẳng có điểm gì đặc biệt. Nhưng
chỉ có người của Chu Tước mới biết huyền cơ của dải lụa này.
Dải lụa được dệt từ tơ của Liệt Chu. Sau khi dùng mực thường viết lên
thì sau vài giây chữ sẽ biến mất, nhưng chỉ cần dùng phấn của Hàn Mộng
Điệp rắc lên thì chữ lại hiện ra như thường. Đây là cách Chu Tước truyền tin cho nhau, người ngoài sẽ không thể nhìn ra được bí mật này.
Chu Tước đại nhân sau khi đọc xong tin truyền liền thiêu rụi dải lụa trên tay. Nàng ngước lên hỏi Diễm Nhất:
“Người kia sao rồi?”
“Bẩm đại nhân, nàng vẫn luôn hôn mê. Dù sao nàng ta trúng Huyễn thuật
của Diễm Nhị, một khi rơi vào ảo cảnh địa ngục mà Diễm Nhị tạo ra, trừ
khi có tâm vững như bàn sắt, còn không nàng ta sẽ không thể tỉnh lại”
Diễm Nhất không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp.
Bọn họ dưới chướng tâm phúc của Chu Tước đại nhân có tất cả chín người
phân biệt tên từ Diễm Nhất đến Diễm Cửu. Mỗi người đều có một tuyệt tài
riêng. Tuy họ đều không phải dị năng giả, nhưng nhờ những tuyệt tài này, bọn họ lại càng được trọng dụng hơn dị năng giả. Ví dụ như Huyễn thuật
của Diễm Nhị, cho dù là dị năng giả cũng vẫn sẽ rơi vào ảo cảnh mà hắn
bày ra, ảo cảnh đều là những viễn cảnh con người không muốn nhìn lại
trong quá khứ, vì những quá khứ nếu không đau khổ cũng là đáng sợ. Diễm
Nhất chưa từng thấy tiền lệ có người thoát khỏi ảo cảnh của Diễm Nhị,
bởi vậy trong lời nói mang theo mười phần chắc chắn.
“Mang ta đi xem nàng.”
“Dạ.”