Đi Ngược Chiều Gió Đến Bên Cạnh Em

Chương 19: Chương 19




“Chỉ có một việc nhỏ mà cũng không xử lí được, nếu như tôi không kịp thời ra mặt giải quyết thì khách hàng đã từ lâu huỷ bỏ hợp đồng rồi”

Trong phòng họp Tần Thiếu Nhiên đang vô cùng tức giận trách mắng nhân viên.

Bình thường khi ở ngoài anh ấy là người hào phóng vui vẻ nhưng một khi nói đến công việc lại vô cùng nghiêm khắc và đầy quy tắc.

“Cút ra ngoài hết cho tôi”

Lúc nhân viên ra ngoài thì ba của Tần Thiếu Nhiên đi vào.

“Lại phải luyện giọng nữa à? Con vốn không cần phải la mắng họ làm gì, không có hợp đồng này thì tìm hợp đồng khác là được”

Tần Thiếu Nhiên tỏ vẻ khinh thường nói.

“Nếu như con làm việc theo cái suy nghĩ kém cỏi đó thì có lẽ Tần thị đã sụp đổ từ lâu rồi”

“Không sao, con cứ làm theo ý của con đi, nhưng ba nhắc cho con nhớ con vẫn là cấp dưới của ba đó”

“Vậy thì mời chủ tịch nói thử ông định làm gì với cấp dưới này đây?”

Tần Nham nhìn con trai vô cùng tức giận.

“Con……..”

Thấy đã chọc tức được ba mình nên Tần Thiếu Nhiên liền vui vẻ rời đi.

Tần Thiếu Nhiên lên xe rời khỏi công ty. Trên xe trợ lí đưa cho anh ta một món đồ.

“Tần tổng, đây là sợi lắc tay anh dặn tôi mua”

Tần Thiếu Nhiên mở hộp ra xem thì thấy vô cùng ưng ý.

“Rất đẹp, mau lái xe đến chỗ cũ”

Một lúc sau Tần Thiếu Nhiên đi vào quán rượu, vừa đi vào anh đã căn dặn quản lí đưa Niệm Khiết đến.

“Gọi Niệm Khiết đến cho tôi”

“Được được, Tần thiếu cứ vào trong tôi đi gọi cô ấy ngay đây”

Tần Thiếu Nhiên vào phòng không lâu thì Niệm Khiết đi vào.

“Tần thiếu”

“Mau đến đây”

Tần Thiếu Nhiên đưa tay ra hiệu Niệm Khiết đến bên cạnh anh ngồi.

Niệm Khiết vô cùng ngoan ngoãn mà đi đến ngồi xuống bên cạnh anh.

Cô ấy vừa ngồi xuống Tần Thiếu Nhiên đã lấy lắc tay ra rồi cầm tay Niệm Khiết đeo cho cô ấy.

“Tần thiếu đây là……?”

“Quà sinh nhật của cô, với lại sau này gọi tôi là Thiếu Nhiên là được”

Niệm Khiết ngạc nhiên.

“Hả? Nhưng sinh nhật tôi là cuối tháng mà còn hôm nay mới chỉ là đầu tháng”

“Cuối tháng này tôi có chuyến đi công tác hai tuần, không có ở đây”

“Nhưng tôi với anh cũng đâu có thân tới mức mà anh phải tặng tôi món quà đắc thế này”

“Sao nào? Cô thấy việc thân thiết với tôi mất mặt lắm sao?”

Niệm Khiết liền xua tay phản bác.

“Không có, tôi không hề thấy mất mặt mà còn phải cảm ơn anh nữa, nhờ có anh mà công việc của tôi cũng nhẹ nhàng hơn, không những vậy mỗi khi tiếp rượu anh thì tiền của tôi cũng nhiều hơn”

Tần Thiếu Nhiên nghe thấy những lời nói chân thành này cũng không nhịn được cười. Niệm Khiết thấy anh ấy cười thì vô tư hỏi.

“Vui lắm sao? Tôi nói chuyện hài hước lắm hả? Tôi nói những lời đó là thật lòng đó không hề nói đùa đâu”

“Tôi đâu có nói cô đùa chỉ là thấy cô thành thật quá thôi”

Tần Thiếu Nhiên nhìn Niệm Khiết một lúc thì hỏi cô ấy.

“Cô có ước mơ sau này sẽ làm gì không?”

“Tôi hả? Tôi rất thích vẽ tôi muốn có thể mở một tiệm tranh…….nhưng có lẽ sẽ không bao giờ thực hiện được đâu”

Nói đến đây Niệm Khiết liền trở nên buồn bả.

Tần Thiếu Nhiên nghe thấy vậy thì liền đứng dậy kéo cô ấy đi.

“Đi theo tôi”

“Hả? Đi đâu?”

Tần Thiếu Nhiên đưa Niệm Khiết đến một phòng tranh, bên trong được trang trí rất nhiều thể loại tranh khác nhau.

“Đây là?”

“Ở đây là phòng luyện vẽ của một người bạn, cậu ta hiện đang ở nước ngoài nên tôi mượn phòng tranh này của cậu ấy dùng cho cô vẽ tranh”

“Cho tôi vẽ tranh sao?”

“Chẳng phải cô nói thích vẽ tranh lắm sao? Cứ thoải mái vẽ, ở đây có đủ đồ dùng cho cô vẽ mà đừng lo”

Niệm Khiết nhìn Tần Thiếu Nhiên một cách bất ngờ. Cô ấy trước giờ chưa từng được đối xử tốt như vậy, nhưng từ khi gặp con người này cô lại có thể nhận được rất nhiều niềm vui.

“Thiếu Nhiên, cảm ơn anh”

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Niệm Khiết bỗng nhiên Tần Thiếu Nhiên lại có chút thẩn thờ.

( Cảm ơn! Cả đời này lại chưa từng nghe thấy một câu cảm ơn nào chân thành như vậy)

Niệm Khiết thấy anh thẩn thờ không trả lời thì liền gọi anh.

“Thiếu Nhiên, Thiếu Nhiên………”

“Hả? Sao vậy?”

“Anh mau đến đây ngồi đi”

Niệm Khiết nắm lấy tay anh kéo anh đến ngồi ở ghế bên cạnh, hành động này của Niệm Khiết khiến cho Tần Thiếu Nhiên phút chóc rung động.

Cô ấy vui vẻ đi đến chỗ vẽ tranh bắt đầu vẽ chân dung cho anh Tần Thiếu Nhiên.

Niệm Khiết luôn có sở thích và tài vẽ tranh, khi còn đi học cô ấy luôn đứng nhất trong các cuộc thi vẽ và đạt nhiều thành tích đáng kể, nhưng vì gia cảnh không tốt nên cô ấy từ sau khi nghĩ học cũng đã không còn vẽ tranh nữa.

Tần Thiếu Nhiên ngồi làm mẫu vẽ cho Niệm Khiết rất lâu liền cảm thấy mỏi mà muốn di chuyển một chút, nhưng lúc vừa di chuyển đã bị Niệm Khiết nghiêm khắc trách móc.

“Anh ngồi im đi, anh di chuyển thì sao tôi vẽ được”

Tần Thiếu Nhiên bị trách móc thì ngơ ngác, anh cũng không thể làm gì khác mà đành im lặng ngồi im.

Cuối cùng thì tranh cũng đã vẽ xong, Tần Thiếu Nhiên đứng lên thì cảm thấy cả người đau nhói.

( Cái lưng của mình, nó sắp không trụ được nữa rồi)

“Tôi vẽ xong rồi, mau đến xem đi”

Tần Thiếu Nhiên hiếu kì đi đến. Nhìn bản thân mình trong tranh lại vô cùng nhạc nhiên vì Niệm Khiết vẽ rất đẹp.

“Cũng đẹp lắm đó”

“Tất nhiên rồi, tôi vẽ mà”

“Ý tôi là mẫu đẹp”

“Hả? Vậy ý anh không phải là khen tôi vẽ đẹp à?”

Thấy biểu cảm đáng yêu của Niệm Khiết thì Tần Thiếu Nhiên lại cứ muốn trêu chọc cô ấy.

“Không hề nha, tôi khen tôi trong tranh rất đẹp”

Niệm Khiết nghe vậy thì giận dỗi.

“Được, anh đẹp, anh đẹp nhất”

Tần Thiếu Nhiên nhìn tranh thì thấy thiếu gì đó lúc này anh ấy liền nhìn xung quanh rồi chợt cầm tay của Niệm Khiết ấn vào ô màu đỏ bên cạnh.

“Anh làm gì vậy?”

Tần Thiếu Nhiên tiếp tục lấy ngón tay có màu của cô ấn vào góc tranh.

“Muốn làm hoạ sĩ nổi tiếng thì phải có cái dì đó để nhận biết chứ”

“Cũng đúng ha, nhưng mà nhìn cái này có hơi kì thì phải”

“Có gì mà kì chứ? Tôi thấy ổn mà”

“Ý tưởng kì quặc”

“Cô………”

Niệm Khiết biết mình nói quá lời nên liền cố tình quay mặt đi không dám nhìn anh nữa. Tần Thiếu Nhiên bật cười nhìn cô gái trước mặt, anh cảm thấy bên cạnh Niệm Khiết thì vô cùng thoải mái và vui vẻ, càng ngày anh càng muốn đi bên cạnh cô nhiều hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.