July nhìn Niệm Khiết với ánh mắt căm ghét rồi lớn tiếng hỏi.
“Là cô lấy đúng không? Vừa nãy tôi vừa gặp cô ở cửa phòng, thấy tôi vào đây cô cũng đi theo vào, bây giờ chiếc nhẫn tôi vừa mới để ở đây mất rồi, cô đã lấy nó đúng không?”
Niệm Khiết hoang mang không hiểu gì liền giải thích.
“Tôi không có, tôi vừa vào đây thôi, tôi không có lấy bất cứ thứ gì cả?”
“Cô nói dối, ở đây chỉ có tôi và cô vào, không phải cô lấy thì ai chứ?”
“Tôi thật sự không có”
July càng vô lý hơn liền siết chặt tay kéo Niệm Khiết ra ngoài muốn đưa cô ấy đến gặp quản lí tố cáo.
“Mau đi theo tôi, tôi đến chỗ quản lí của cô để tố cáo mới được”
Niệm Khiết vùng vẫy muốn thoát ra nhưng không được, cô ấy chỉ có thể liên tục cầu xin July nghe cô ấy giải thích.
“Tôi thật sự không có lấy đồ của cô, tôi thật sự không có, cô nghe tôi giải thích đã……..”
Vừa ra đến ngoài đã gặp Tần Thiếu Nhiên đi đến, anh vội vàng đi đến gạt tay July ra.
“July em làm gì vậy? Sao lại kéo cô ấy đi như vậy?”
“Anh Thiếu Nhiên, anh giải quyết cho em đi, cô ta ăn cắp đồ của em”
Tần Thiếu Nhiên nghi hoặc nhìn Niệm Khiết, còn cô ấy chỉ có thể biết lắc đầu phản bác.
“Tôi không có”
“Ở đó chỉ có tôi và cô đi vào, chiếc nhẫn của tôi mất chẳng lẽ là nó tự biến mất sao?”
Tần Thiếu Nhiên quay sang hỏi Niệm Khiết.
“Là cô lấy đồ của cô ấy sao?”
“Tôi không có, tôi chẳng biết gì cả”
July lớn tiếng la mắng khiến cho mọi người đều đến nghe ngóng.
“Tôi nói cho cô biết, đồ của tôi rất đắc, cô tốt nhất mau trả lại cho tôi nếu không tôi đưa cô đến đồn cảnh sát đó”
Thấy mọi người xung quanh đều bàn tán về mình, họ còn dùng ánh mắt xem thường nhìn cô ấy, cô ấy chỉ có thể đưa ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Tần Thiếu Nhiên. Nhưng anh ấy lại khiến cô ấy vô cùng thất vọng.
“Niệm Khiết, nếu cô có lấy thì cứ trả lại cho cô ấy đi, tôi có thể giúp cô bảo cô ấy bỏ qua xem như không có gì”
Niệm Khiết lặng người nước mắt tuôn rơi.
“Anh không tin tôi sao?”
“Tôi rất muốn tin cô nhưng……..”
Tần Thiếu Nhiên nhìn trên tay Niệm Khiết đã không còn thấy lắc tay anh tặng liền tức giận chất vấn cô.
“Đồ tôi tặng cô đâu?”
Niệm Khiết chưa kịp lên tiếng giải thích thì July lại tiếp lời.
“Người như cô ta thấy đồ quý giá như vậy chắc là đã đem bán lấy tiền rồi, anh tại sao lại tặng đồ cho cô ta làm gì chứ? Kẻ hám tiền”
Tần Thiếu Nhiên bỏ mặc cảm xúc của Niệm Khiết mà chất vấn cô ấy.
“Cô thiếu tiền đến vậy sao? Ngay cả đồ tôi tặng mà cô cũng có thể làm như vậy?”
Niệm Khiết nghe xong liền cười khổ.
“Đúng vậy, tôi là người như vậy đó đã được chưa? Tôi hám tiền nên mới làm ở đây, tôi làm tất cả chỉ vì tiền thôi, đã được chưa?”
Trong lúc bầu không khí căng thẳng thì do sự lớn tiếng của họ đã khiến quản lí và Liễu Nguyên đi đến xem đã xảy ra chuyện gì.
Liễu Nguyên thấy Niệm Khiết đang khóc thì đi đến hỏi.
“Em sao vậy? Sao lại khóc”
Quản lí cũng đứng ra hỏi mọi chuyện.
“Xin hỏi đã có chuyện gì vậy ạ?”
“Nhân viên của anh ăn cắp đồ của tôi, thế mà cô ta lại còn không chịu nhận”
“Hả? Sao lại có thể chứ……..?”
Liễu Nguyên thấy Niệm Khiết bị vu oan thì lên tiếng thanh minh.
“Không thể nào, em ấy như thế nào tôi rất hiểu, em ấy sẽ không bao giờ ăn cắp đồ của khách”
Lời nói của July vừa hay bị Katy đi ra nghe thấy, cô ấy liền vội đi đến kéo em gái lại.
“July em làm gì vậy? Sao lại ở đây làm ầm ĩ lên vậy?”
“Chị, cô ta ăn cắp đồ của em”
“Ai ăn cắp đồ của em, em mất thứ gì?”
July đuaq tay chỉ về phía Niệm Khiết.
“Là cô ta, cô ta lấy chiếc nhẫn kim cương chị đã tặng sinh nhật em tháng trước”
Katy nghe xong thì hoang mang nói.
“Em nói gì vậy? Chiếc nhẫn đó lúc nãy em đưa cho chị giữ ở đây, sao lại nói người khác lấy?”
Mọi người ở đó nghe vậy liền vô cùng bất ngờ, Tần Thiếu Nhiên hoang mang nhìn Niệm Khiết đang khóc bên cạnh Liễu Nguyên.
July cô ta chỉ có thể xấu hổ không thể nói gì thêm, quản lí thấy chuyện đã sáng tỏ thì liền bảo mọi người giải tán rồi đứng ra xin lỗi.
“Mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, nếu đồ đã tìm lại được vậy thì tốt”
Liễu Nguyên bên cạnh phẫn nộ.
“Không được, đồ tìm lại được là xong sao? Vậy Niệm Khiết thì sao?”
Niệm Khiết nắm tay ra hiệu cho Liễu Nguyên đừng nói nữa, cô ấy đã không còn quan tâm những chuyện khác nữa mà muốn rời đi.
Katy biết em gái đã sai nên đã xin lỗi Niệm Khiết.
“Là em gái tôi sai, tôi thay mặt em ấy xin lỗi cô”
Tần Thiếu Nhiên biết đã hiểu lầm Niệm Khiết liền đi đến muốn đưa tay giữ lấy cô ấy liền bị cô ấy lạnh nhạt lùi về sau né tránh.
“Mong Tần thiếu đừng động vào tôi, tôi rất bẩn……..”
Niệm Khiết cười nhạt rồi than trách bản thân.
“Tôi đúng là ngu ngốc đến mức nực cười, kẻ như tôi lại mang suy nghĩ rằng Tần thiếu sẽ tin tôi, bây giờ cảm ơn anh đã giúp tôi hiểu ra rằng…….đừng dễ dàng đặt tâm tư vào người khác”
Tần Thiếu Nhiên lặng người không biết phải làm gì trước lời nói của Niệm Khiết, cô ấy quay mặt rời đi, Liễu Nguyên thấy vậy cũng đi theo cô, Katy bên cạnh nhìn thấy biểu hiện của Tần Thiếu Nhiên thi cũng đã đoán ra gì đó.
“Thiếu Nhiên, lẽ nào người anh nói là cô ấy sao?”
Tần Thiếu Nhiên trong lòng trống rỗng, anh ấy không biết tại sao bản thân lúc nãy đã không tin cô ấy, tại sao anh ấy lại cùng người khác chất vấn cô ấy.
“Tôi……..tôi làm tổn thương cô ấy rồi”
Katy quay sang trách móc em gái.
“Em gây chuyện như vậy đã hài lòng chưa? Sao lại cứ muốn làm ầm ĩ lên vậy chứ? Đợi khi quay về chị sẽ cắt thẻ của em một tháng”
“Chị………”
“Im lặng đi”
Katy đi đến chỗ Tần Thiếu Nhiên.
“Mau đi tìm cô ấy đi”
Tần Thiếu Nhiên lúc này mới nhớ ra mà vội chạy theo tìm Niệm Khiết, nhưng khi anh đuổi ra đến bên ngoài đã không còn thấy cô ấy đâu nữa.