Đi Ngược Chiều Gió Đến Bên Cạnh Em

Chương 44: Chương 44




“Lục phu nhân, không ngờ bà cũng ở đây đó”

Lục phu nhân nhìn bà ta với ánh mắt chán ghét.

“Sao nào? Tôi đến thăm con dâu tôi, không được sao?”

“Cô ta là con dâu của bà sao?”

“Đúng vậy, không những thế tên bác sĩ kia chính là thiếu gia nhà họ Lục, là con trai lớn của tôi”

Bà ta thấy đã đắc tội người Lục gia thì liền trở mặt.

“Ờ……lúc nãy tôi là người không đúng, Lục thiếu à cậu cho tôi xin lỗi…….”

Lục Thành lạnh lùng nói với mẹ.

“Con không muốn ai làm phiền Nhã Lâm, mẹ xử lí bà ta đi”

Lục phu nhân gật đầu, rồi ra hiệu cho người đi vào kéo phú bà kia ra ngoài, mặc kệ bà ta liên tục xin lỗi.

Lục phu nhân lo lắng đi đến chỗ con dâu.

“Con bé bị sao vậy?”

“Bị sốt cao, sức đề kháng của cô ấy quá kém nên hôm qua vừa nhiễm nước mưa là đã bệnh”

“Con có bận không? Nếu có thì cứ rời đi đi, mẹ sẽ ở lại chăm con bé”

“Ở Lục thị còn nhiều việc hơn, mẹ cứ về công ty đi, con ở lại chăm sóc cô ấy được, khi nào xong việc thì hẵn đến thăm cô ấy”

Lục phu nhân đồng ý rồi rời đi, bà ấy nhìn thấy con trai có dáng vẻ lo lắng này thì vô cùng vui mừng, từ khi ba cậu ấy mất thì thân phận thiếu gia nhà họ Lục luôn bị che giấu, không ngờ vì Nhậm Nhã Lâm mà anh lại thừa nhận thân phận của mình.

Ra đến bên ngoài Lục phu nhân gọi cho con gái.

“Mẹ, người tìm con có việc gì vậy?”

“Chị dâu con bị bệnh nhập viện rồi, con đến chăm chị dâu giúp anh trai con đi”

Lục Vĩnh Tâm vừa nghe thấy chị dâu bị bệnh thì liền lo lắng.

“Hả? Chị dâu bị bệnh sao? Vậy con sẽ đến ngay”

“Được”

Lục Vĩnh Tâm vừa mới tắt máy thì Lục Chính Thiên đi đến.

“Tâm Tâm, con đi đâu vậy?”

“Chú ba, con có việc gấp cần đi, công việc hôm nay con đã xử lí gần xong rồi, ngày mai con sẽ hoàn thành luôn phần còn lại có được không?”

Lục Chính Thiên mỉm cười hiền hoà.

“Được, con cứ đi đi”

“Vậy con xin phép đi trước, tạm biệt chú”

Sau khi Lục Vĩnh Tâm rời đi thì Lục Chính Thiên liền thay đổi sắc mặt.

Cùng lúc đó bên phía Niệm Khiết thì luôn chán nản. Ở phía sau cô Tần Thiếu Nhiên đi đến.

“Sao vậy? Hôm nay không đi làm à?”

“Anh Lục Thành gọi đến bảo hôm nay chị Lâm có việc gấp nên không mở tiệm, hôm nay được nghỉ”

Tần Thiếu Nhiên nghe xong thì như nghĩ ra gì đó hào hứng nói với cô.

“Vậy cô có muốn đi chơi không?”

“Đi đâu vậy?”

“Thay đồ đi, rồi tôi đưa cô đi”

Sau đó Tần Thiếu Nhiên đưa Niệm Khiết đến quán rượu mà cô từng làm thăm người quen.

“Anh đưa tôi đến đây làm gì vậy?”

“Cho cô gặp mặt người quen”

Vừa nói xong bên trong Liễu Nguyên đi ra với dáng vẻ quyến rũ, cao quý.

“Tiểu Khiết”

Niệm Khiết vừa thấy Liễu Nguyên liền vui vẻ chạy đến ôm lấy cô ấy.

“Chị Nguyên”

“Con bé này, dạo này em vẫn khoẻ chứ?”

“Em vẫn khoẻ, còn chị, em thấy sao chị lại khác xưa quá vậy?”

“Tất nhiên rồi, bây giờ chị là quản lí của nơi này, em nghĩ chị có khác không?”

“Vậy hả? Tốt thật”

“Vào trong đi, chị sắp xếp cho”

Liễu Nguyên đi trước cùng Niệm Khiết, lúc đi cô ấy còn quay lại ra hiệu với Tần Thiếu Nhiên, cậu ấy vui vẻ gật đầu với cô.

Sau khi dẫn Niệm Khiết vào trong thì Liễu Nguyên lấy cớ quên đồ nên dẫn cô ấy vào phòng mình. Niệm Khiết tò mò nhìn xung quanh thì bất ngờ thấy hôm nay quán rượu rất vắng.

“Chị Nguyên, hôm nay sao quán rượu chẳng có ai hết vậy?”

Liễu Nguyên không nói gì mà đến trước cửa phòng liền đẩy Niệm Khiết vào trong rồi khoá cửa lại nhốt cô vào trong.

Niệm Khiết lo lắng đập cửa.

“Chị Nguyên, sao chị lại nhốt em?”

Bên ngoài không có ai trả lời, Niệm Khiết không hiểu gì mà nhìn xung quanh, cô ấy tò mò tại sao Liễu Nguyên lại nhốt cô, không những thế cô cũng không biết Tần Thiếu Nhiên đã đi đâu.

Trong lúc cô ấy đang hoang mang thì nghe thấy tiếng mở cửa. Niệm Khiết tức tốc chạy đến mở cửa ra, nhưng bên ngoài lại trở nên tối tăm.

“Sao……? Sao lại tối như vậy?”

Bất ngờ đột nhiên ánh đèn sáng lên, Niệm Khiết ngơ ngác khi thấy xung quanh được trang trí rất lộng lẫy và lãng mạn.

Tần Thiếu Nhiên từ trong hàng người bước ra tiến về phía Niệm Khiết. Niệm Khiết lúng túng không biết làm gì, chỉ có thể đứng lặng một chỗ.

“Xin lỗi, vì chuẩn bị có chút gấp gáp nên quên việc chuẩn bị hoa cho em”

Niệm Khiết lo lắng hỏi anh.

“Anh đang làm gì vậy? Như thế này là sao?”

Tần Thiếu Nhiên căng thẳng, nụ cười gượng gạp nói.

“Niệm Khiết, em có đồng ý làm vợ anh không?”

Niệm Khiết nghe xong thì ngớ người.

“Cái gì? Người ta bình thường là tỏ tình rồi mới cầu hôn, còn anh bỏ qua bước tỏ tình mà tiến thẳng đến cầu hôn luôn à?”

Tần Thiếu Nhiên bình thản nói.

“Anh thấy như vậy quá rườm rà, yêu thì cưới luôn là được, tỏ tình làm gì cho mất thời gian?”

Mọi người nghe xong thì bật cười, Niệm Khiết thì không biết nên nói anh như thế nào, Tần Thiếu Nhiên đột nhiên lấy một chiếc nhẫn đã chuẩn bị trước đưa đến trước mặt Niệm Khiết.

“Sao nào? Em đồng ý không?”

“Nếu không thì sao?”

“Không sao, dù sao anh cũng ấn định sẽ lấy em rồi, một lần cầu hôn không được thì làm thêm vài lần nữa, đến khi nào em đồng ý thì thôi”

“Vậy nếu em nhất quyết không đồng ý thì sao?”

“Vậy được, vậy nợ của ba em anh sẽ tính luôn cả lãi, nếu muốn trả thì có lẽ cả đời này còn chưa trả xong”

Nghe đến đây Niệm Khiết lập tức giành lấy chiếc nhẫn đeo lên tay mình.

“Được được, em đồng ý là được chứ gì?”

Tần Thiếu Nhiên thấy cô ấy như thế thì bật cười, Niệm Khiết cũng rất hạnh phúc vì vốn trong lòng cô đã yêu Tần Thiếu Nhiên từ lâu.

Vốn là người đào hoa phong lưu, không ngờ lại yêu một cô gái tầm thường như Niệm Khiết, nhưng chỉ anh hiểu rằng cô ấy vô cùng đặc biệt, cô tựa như điểm sáng và nơi bình yên nhất đối với anh.

Tần Thiếu Nhiên nhìn Niệm Khiết đang cười vui vẻ thì bước đến quang minh chính đại nắm lấy tay cô ấy, anh ấy hướng về Liễu Nguyên, ý nói với cô rằng anh đã có thể chăm sóc Niệm Khiết cả đời này. Liễu Nguyên nhìn Niệm Khiết đã tìm được chỗ dựa thì mỉm cười chúc phúc cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.