Niệm Khiết sau bao nhiêu ngày buồn bã trốn trong nhà thì hôm nay cô ấy đã quyết định ra khỏi nhà đi dạo một vòng.
Niệm Khiết đi đến nơi trước đây cô ấy và Tần Thiếu Nhiên bên nhau, càng nhớ đến càng đau buồn, nơi cuối cùng cô đến là phòng tranh chứa nhiều kỉ niệm hạnh phúc nhất của cô và người cô yêu.
Đôi chân càng bước càng nặng nề, cô ấy ngồi lên ghế ở giữa phòng, xung quanh hiện lên hình ảnh lúc trước, Niệm Khiết không kiềm được mà rơi nước mắt.
( Tại sao vậy? Đã nói là sẽ buông nhưng tại sao lại không kiềm được mà đến nơi này chứ?)
Niệm Khiết đau lòng nhắm chặt đôi mắt cố gắng quên đi hết kỉ niệm, nhưng càng chìm vào khoảng lặng trong đầu cô càng hiện lên nhiều chuyện xưa hơn.
Bất giác cô ấy mở mắt ra, bất ngờ Tần Thiếu Nhiên đã đứng trước mặt cô từ lâu.
“Anh……..”
Niệm Khiết hoang mang đứng dậy muốn rời đi, Tần Thiếu Nhiên không ngăn cản cô nhưng lại đứng yên ở đó lớn tiếng hỏi cô.
“Em trốn như vậy đã thấy đủ chưa?”
Niệm Khiết sững sờ đứng lặng người, tim cô đập mạnh và đôi chân cô nặng nề đến mức không thể bước thêm một bước nào nữa. Tần Thiếu Nhiên từ từ quay người lại, nhỏ giọng nói.
“Anh thật sự muốn biết…….em là thật sự muốn từ bỏ hay sao? Nếu như anh cố gắng níu giữ em thì em có muốn ở lại hay không?”
Niệm Khiết vì lời này mà nước mắt liên tục tuông rơi, cô ấy lòng đau thắt dùng hết sức nói ra từng câu từng chữ dối lòng.
“Chuyện của chúng ta nên đến hồi kết rồi, vốn dĩ đi được đến đây đã là kì tích……..em không muốn yêu càng không thể yêu nữa, nếu anh yêu em thì đừng làm em áy náy cả đời, bản thân em cũng rất cảm kích vì sự xuất hiện của anh…….đường anh đi vốn đã luôn bằng phẳng vì vậy đừng em mà làm cho nó trở nên gồ ghề hơn”
Tần Thiếu Nhiên lặng người không nói gì cả, giây phút Niệm Khiết rời đi thì nước mắt anh mới bắt đầu rơi xuống.
Ra đến bên ngoài Niệm Khiết đứng lặng người rất lâu, cô ấy muốn quay lại chạy vào đó ôm chặt lấy Tần Thiếu Nhiên, nhưng khi nghĩ đến gia đình anh, tương lai của anh sau này thì cô ấy lại không có can đảm.
( Thiếu Nhiên…….em xin lỗi, bản năng của em là muốn ích kỷ giữ anh bên cạnh, nhưng lương tâm em lại không cho phép em làm vậy được vì nếu mất em anh sẽ có người khác, nhưng nếu mất đi gia đình và tương lai thì anh sẽ không còn gì cả)
Bên trong Tần Thiếu Nhiên vẫn dõi theo Niệm Khiết qua cửa sổ, anh ấy lúc này vẻ mặt kiên định gọi cho Lục Thành.
“Cậu nói đúng, cô ấy sẽ không đồng ý ở bên cạnh tôi nếu như mẹ tôi vẫn giữ thái độ như vậy”
“Vậy cậu định làm thế nào?”
“Tôi sẽ giải quyết từ phía mẹ của tôi trước, tôi nhất định sẽ không để đánh mất cô ấy một lần nào nữa”
“Nhưng cậu cũng không được làm ra chuyện quá đáng có biết chưa? Nếu cần giúp đỡ thì tìm tôi”
“Tôi biết rồi, cảm ơn cậu đã giải thích cho tôi hiểu”
Nhìn chiếc nhẫn đôi trên tay, Tân Thiêu Nhiên càng kiên định hơn cho quyết định của mình.
Hôm sau Tần Thiếu Nhiên đột nhiên trở về nhà, anh ấy vì không thích việc mẹ mình làm nên rất ít khi ở nhà, Tần phu nhân thấy anh ấy thì vẫn luôn giữ thái độ cao ngạo đó mà hỏi anh.
“Chịu về rồi sao? Sao nào, con đã quyết định xong chưa?”
Tần Thiếu Nhiên bình tĩnh ngồi lên ghế, anh ấy nhìn mẹ mình rồi cười nói với vẻ mặt kiêu ngạo.
“Con quyết định xong rồi…….nhưng không phải là làm theo ý mẹ, mà con sẽ quyết định từ chức và sẽ thành lập một công ty riêng”
Tần phu nhân nghe thấy lời này của con trai thì vô cùng ngạc nhiên, bà ấy sững sốt nhìn Tần Thiếu Nhiên.
“Mẹ đừng nhìn con như vậy, mẹ cũng biết rồi đó, mọi hợp đồng hay là đối tác lâu năm của công ty đều do một tay con mang về, nếu con rời đi thì mẹ cũng biết kết quả sẽ thế nào rồi đúng không?”
Tần phu nhân tức giận quát mắng.
“Làm càng, con nghĩ con làm vậy thì mẹ sẽ nhượng bộ hay sao?”
Tần Thiếu Nhiên cũng không thua kém mà phản bác.
“Vậy mẹ nghĩ con còn là đứa trẻ không đủ năng lực chống đối mẹ như năm đó sao? Bản thân mẹ luôn cho mình là đúng, vì mặt mũi của bản thân mà không ngại hạ bệ người khác”
Tần Thiếu Nhiên vẻ mặt lạnh lùng kể lại chuyện cũ.
“Lúc còn đi học, mẹ vì thấy con đạt điểm không theo ý muốn của mẹ thế là mẹ không ngần ngại tát mạnh vào mặt con tại lớp học, khi đó mẹ có xem con là con trai mẹ hay không?”
Tần phu nhân lặng người, chuyện đó đến cả bà ấy cũng chẳng còn nhớ, nói đúng hơn bà ấy đã làm tổn thương con trai mình nhưng cũng chẳng quan tâm đến điều đó.
“Nhốt con một mình trong phòng chỉ vì con không muốn kết bạn với một thiếu gia nhà giàu khác, sẵn sàng bỏ đói con khi mẹ thấy con không làm theo ý mẹ, cho dù đó chỉ là một lỗi nhỏ”
Càng nói Tần Thiếu Nhiên càng kích động.
“Vậy thì động lực nào khiến mẹ nghĩ con sẽ vẫn tiếp tục chịu đựng mẹ khi con đã có đủ năng lực phản khán chứ?”
Tần Thiếu Nhiên tức giận đập vỡ chiếc ly đặt trên bàn khiến Tần phu nhân cũng giật mình sợ hãi.
“Mẹ…….mẹ chỉ là muốn rèn luyện con trở nên tốt hơn thôi…….mẹ………”
“Vậy à? Con thật sự rất tò mò rằng mẹ còn nhớ ngày sinh nhật con là ngày nào hay không?”
Tần phu nhân ấp úng, hoang mang không thể trả lời, biểu hiện này đã khiến cho Tần Thiếu Nhiên đoán được câu trả lời, anh ấy thất vọng quay lưng.
“Nếu mẹ còn muốn ép con lấy Nguyên Nhã, thì con sẽ khiến Tần thị thất bại trong tay con……..đừng khiến con mất khống chế, Khiết Khiết là giới hạn cuối cùng của con”
Tần Thiếu Nhiên rời đi để lại Tần phu nhân vẫn luôn ngẩn người ở đó, sau một lúc bà ấy mới bừng tỉnh và bắt đầu lo lắng. Lần đầu tiên nhìn thấy con trai như thế khiến bà ta không thể tin nổi, nhưng với tính cách của bà ấy thì bà không muốn bị con trai mình lấn át.
Tần phu nhân chợt thay đổi sắc mặt, bà ta lạnh lùng gọi điện cho ai đó.
“Ra tay được rồi đó”