Tuần đầu tiên Niệm Khiết mất tích, Tần Thiếu Nhiên trở nên trầm lặng ít nói, anh ấy cũng từ hôm đó đã ở lại căn nhà trước đây anh và Niệm Khiết cùng ở. Anh ấy luôn tích cực cho người đi điều tra về Niệm Khiết nhưng vẫn không hề có tung tích gì, mỗi ngày sau khi kết thúc công việc trở về nhà đều ngồi thẩn thờ trên ghế nhìn bức tranh của hai người mà rơi lệ.
Nhậm Nhã Lâm thì mỗi ngày mỗi buồn bã, bức tranh do Niệm Khiết chính tay vẽ, cô ấy xót xa vuốt ve khuôn mặt của Niệm Khiết mà đôi mắt ngấn lệ. Nhìn xung quanh tiệm hoa nơi nào cũng thấy hình ảnh cô em gái nuôi mà cô hết mực yêu thương không thua kém gì Nhậm Tinh Khả.
“Chị……”
Nhậm Tinh Khả đã đến tiệm từ lâu, nhìn thấy chị gái đau buồn thì cô cũng không cầm được nỗi nhớ về người chị gái kia của mình.
Còn Nhậm Nhã Lâm sau khi thấy Nhậm Tinh Khả thì vội vàng lau nước mắt.
“Em đến rồi à?”
“Chị đừng khóc nữa, cả tuần nay em đoán là ngày nào chị cũng khóc phải không?”
“Chị không sao, em đừng lo”
Nhậm Tinh Khả nắm lấy tay chị gái lo lắng.
“Thời gian này chị trải qua quá nhiều chuyện rồi, em biết chị rất đau khổ chuyện của chị Khiết, nhưng chị phải cố lên, chúng ta phải tin tưởng rằng sẽ tìm được chị ấy, đúng không?”
Nhậm Nhã Lâm mỉm cười, cố gắng xoa dịu nỗi lo của Nhậm Tinh Khả.
“Được, chị nghe lời em”
“Không lâu nữa em sẽ thi cuối cấp, em sẽ không thể thường xuyên đến tìm chị nữa, chị nhất định phải vui vẻ lên, hứa với em đi”
“Chị hứa, chị sẽ không để em lo lắng đâu, chị có chuẩn bị một món quà mừng em vào đại học, nhất định phải cố gắng thi thật tốt, được chứ?”
“Tất nhiên em sẽ thi thật tốt”
Nhậm Nhã Lâm nhìn Nhậm Tinh Khả lại mơ hồ thấy hình ảnh Niệm Khiết mà kích động ôm lấy Nhậm Tinh Khả.
“Tiểu Khả, hứa với chị đừng rời xa chị, chị đã mất một người em gái là Tiểu Khiết rồi, chị không muốn đến cả em cũng bỏ rơi chị”
Nhậm Tinh Khả nhẹ nhàng xoa dịu chị gái.
“Đừng nói những lời như vậy, em không rời xa chị đâu”
( Ba vừa rời đi không lâu, chị Khiết lại gặp chuyện, những người mà chị ấy quan tâm yêu thương đều lần lượt gặp chuyện, chẳng trách chị ấy lại lo sợ như vậy)
Ở bệnh viện trong khi Lục Thành đang làm việc thì Dương Tuyết Thanh lại đến tìm anh ấy.
“A Thành”
Lục Thành đang xem gì đó thì hoảng loạn giấu nó đi, vội vàng trả lời Dương Tuyết Thanh.
“Tuyết Thanh sao em lại đến đây?”
“Anh khi nào thì xong việc, chúng ta đi ăn cùng nhau được không?”
Lục Thành lãng tránh ánh mắt cầu xin của cô ta mà lạnh lùng hỏi.
“Em về đây không đi đâu đó chơi sao? Sao cứ đến tìm anh mãi vậy?”
Dương Tuyết Thanh ngớ người gượng cười hỏi.
“Anh sao vậy? Em chỉ là đến tìm anh cùng ăn bữa cơm cũng khó thế sao? Hay là do Nhã Lâm không thích……”
“Không liên quan đến cô ấy, chỉ là anh thấy chuyện chúng ta cũng đã qua lâu rồi, anh hiện tại cũng đã có vợ nên không tiện gặp riêng em thôi”
“Em chỉ là thấy nếu có chuyện gì đi chăng nữa thì cũng nên nể tình cũ mà cũng có thể làm bạn………”
Lục Thành chán nản ngắt lời.
“Nhưng liệu trong ý nghĩ của em liệu có phải chỉ muốn làm bạn hay không?”
“Ý anh là sao?”
Lục Thành đứng dậy đi về phía Dương Tuyết Thanh.
“Em nghĩ là anh ngốc hay là nghĩ mánh khoé em quá hoàn hảo? Những lần vô tình gặp gỡ của chúng ta thật sự em nghĩ anh không biết gì sao? Anh khuyên em nên thực tế một chút đi, anh là người đã có gia đình, anh không muốn Lâm Lâm biết quan hệ của chúng ta, càng không muốn cô ấy buồn, mong em hiểu cho”
Dương Tuyết Thanh không cam tâm nắm lấy tay Lục Thành.
“Em lúc đó chỉ là giận dỗi một chút, chúng ta rõ ràng là rất yêu nhau mà? Sao chỉ trong vài năm mà anh đã lấy vợ được chứ?”
Lục Thành lạnh nhạt rút tay về, mặc kệ Dương Tuyết Thanh đang khóc lóc đau khổ thế nào.
“Năm đó anh muốn ở lại đây phát triển, chính em là người nói ở đây sẽ không có tương lai và một mực chia tay để rời đi, nhưng dù sao cũng cảm ơn em vì đã rời bỏ anh vì hiện tại anh đã có được một tình yêu rất trọn vẹn”
Dương Tuyết Thanh bật cười khinh miệt, cô ta nhìn Lục Thành với ánh mắt căm phẫn.
“Em cứ nghĩ anh trước mặt em là giả vờ yêu thương cô ta, nhưng có lẽ em đã hiểu lầm rồi thì phải”
Dương Tuyết Thanh thất vọng quay lưng rời đi, trước khi đi cô ta đã chúc phúc cho Lục Thành.
“Vậy thì em hy vọng anh và cô ấy sẽ vĩnh viễn hạnh phúc như vậy, đừng nên xảy ra bất cứ hiểu lầm nào”
Lục Thành không để tâm đến mà quay lại bàn làm việc, nhưng với vẻ mặt của Dương Tuyết Thanh khi đó có thể dễ dàng thấy được ẩn ý từ trong lời nói của Dương Tuyết Thanh.
( Lục Thành, hy vọng anh đừng để tôi nắm thóp, nếu không tôi sẽ khiến cho anh và cô ta không một ai được vui vẻ cả, Dương Tuyết Thanh tôi không có được thì anh cũng đừng mong hạnh phúc)
Dương Tuyết Thanh có níu kéo được Lục Thành nên sinh ra oán hận, trong lòng cô ta đã định sẽ nhất định phá hoại họ khi có được cơ hội.