Nguyên gia là thương đoàn lớn, buôn bán khắp từ nam ra bắc, từ đông sang tây, ngoài chính lộ bọn họ còn biết rất nhiều tiểu đạo.
Nguyên Ân Thi không biết Đại Trịnh các nơi đóng quân nhưng thông tin hắn biết có thể cho gợi ý.
Ví dụ như:
Lan Châu nằm bên cạnh sông Như Hằng, mấy năm trước có khởi công xây dựng một công trình thủy lợi, thu mua khá nhiều đồ từ thương nhân.
Đám thương nhân cho rằng đó là mở rộng bến cảng, như vậy sẽ hỗ trợ cực tốt cho bọn họ đi lại. Nhưng đã nhiều năm qua lại không biết đã xong hay chưa, quan phủ lại rất ít nói đến, khúc sông này cũng bị cấp thuyền.
Mạc Thiên Cửu suy đoán đây có thể là nơi luyện thủy quân của Đại Trịnh.
Thanh Châu là vựa lúa lớn, chắc chắn cũng có trọng binh trấn giữ.
Giang Hạ có nhiều mỏ sắt, đồng bị kiểm soát nghiêm ngặt, khả năng là nơi cung cấp vũ khí chính cho triều đình. Nơi đây cũng sẽ có trọng binh.
Con sông Bà Giằng cắt ngang hai châu Định Châu và Biện Châu, vượt sông là con đường tốt nhất đông tiến, trên con sông chỉ có hai cây cầu lớn là đủ sức vận quân số lượng lớn. Bởi vậy địch hay ta đều nhất định phải giữ được hai cây cầu này.
Khả năng sẽ có đại quân đóng ở Biện Thành để giữ cầu.
Bình nguyên Giai Châu giống như một lòng chảo, xung quanh núi non, ở giữa là bằng phẳng, thích hợp làm nơi luyện quân.
Dãy núi Tường Vân kéo dài qua ba châu, độ cao trung bình, độ dốc vừa phải, đại quân có thể vượt núi. Khả năng ở đây sẽ đóng nhiều trạm canh gác. Cách dãy núi ba dặm về hướng đông nam có tiểu thành Cao Bái.
Nếu là hắn, hắn sẽ để một cánh quân ở đây, địch sau khi vượt qua dãy núi, thành này có thể năng được bước chân địch, tranh thủ thời gian cho triều đình tìm biện pháp.
…
Mạc Thiên Cửu suy đoán, đã đánh dấu được nhiều điểm đóng quân khả nghi.
Bọn họ bàn bạc tới gần sáng mới xong.
Nguyên Ân Thi hai mắt thâm quầng, xung huyết nhưng tinh thần tràn đầy năng lượng. Bọn họ đã dự đoán được mấy đường tiến quân của địch và khả năng nạn dân sẽ chạy đến những nơi nào. Hắn nếu như có thể đi trước đón đầu, bảo đảm sẽ có được lợi nhuận khổng lồ.
Hắn trở về, cân nhắc số tiền mình có. Hai vạn lượng bạc, chưa đủ, số này quá ít.
Hắn bắt đầu bán đi bảo vật trong nhà như đồ cổ, tranh, thư họa, bất động sản… vì bán gấp lên chỉ thu được năm ngàn lượng bạc.
Hắn dùng uy tín của bản thân vay Nguyên gia thương hội một vạn lượng bạc.
Tiếp tục đi vay mượn người thân bạn bè, được năm ngàn lượng bạc.
Tổng cộng có được bốn vạn lượng bạc.
Hắn dùng tất cả số tiền này đi mua lương thực và kim loại, lương thực thì bí mật vận chuyển về phía tây, kim loại thì trữ ở kho ngoài kinh thành. Xe ngựa và nhân công hắn có thể dùng của thương hội, giá cả không đắt.
Thương hội Nguyên gia sở hữu nhiều mỏ kim loại nhưng đều do mấy vị gia trưởng trong nhà quản lý, hắn không liên quan, muốn có thì cũng phải bỏ tiền, cùng lắm là hưởng một chút ưu đãi về giá cả.
Hắn mấy ngày liền chạy tới chạy lui, trong nhà đã sớm nghi hoặc nhưng ai hỏi hắn cũng không nói, ngay cả phụ thân, phụ mẫu hắn cũng giấu kín.
…
Sau khi Nguyên Ân Thi rời đi, Mạc Thiên Cửu nhanh chóng lấy giấy bút vẽ lại bản đồ, sau đó đánh dấu những điểm nghi ngờ.
Người ta giao cho hắn ba ngày thời gian, hắn chỉ cần một đêm là xong, hắn thật phục hắn quá đi.
Gấp giấy lại cất đi, hắn lấy ra chiếc mũ đội lên, đồng thời lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật.
Đây là nhẫn của Hồng Đồ, trước đó không làm gì được, bây giờ tinh thần lực tăng cường cùng với chiếc mũ khuếch đại, hắn không tin còn không phá được.
Tinh thần lực xâm nhập vào trong chiếc nhẫn, phát hiện có hai trận pháp khóa, một trận pháp là linh lực, một trận pháp là nhỏ máu nhận chủ. Hồng Đồ dùng trận pháp linh lực, còn trận pháp nhỏ máu thì bỏ trống.
Cái này cũng giống như một căn nhà có hai ổ khóa, một cái được dùng một cái bỏ không.
Nhẫn trữ vật càng tinh xảo sẽ càng có nhiều trận pháp bảo vệ, ngoài ra còn có thể có thêm trận pháp tự hủy để phòng kẻ địch cưỡng ép mở ra.
Mạc Thiên Cửu cộng hưởng từ trường với kim loại chiếc nhẫn, điều khiển các hạt kim loại phát ra từ trường giao động pháp trận, đồng thời hắn dùng tinh thần lực công kích. Trong ngoài phối hợp.
Choang! ấn ký linh lực của Hồng Đồ bị phá hủy, hắn tinh thần lực trực tiếp xâm nhập vào bên trong nhẫn.
Oa! thật nhiều đồ.
Bên trong có một đống mấy trăm viên linh thạch hạ phẩm, ngoài ra còn có mười viên linh thạch trung phẩm.
Có mấy quyển sách luyện khôi, so với sách này thì trước đó Mạc Thiên Cửu lấy được sách không đáng nhắc đến.
Còn lại là mấy đồ linh tinh: gỗ, kim loại, dụng cụ luyện khôi…
Đáng sợ nhất là có tới trăm bộ xác chết.
Xem ra Hồng Đồ chủ tu luyện khôi xác. Là một trong các nhánh của luyện khôi, được đánh giá là cực kỳ độc ác cùng với luyện khôi hồn.
Luyện khôi thuật sĩ từng rất được tu tiên giới tôn trọng, địa vị ngang với luyện đan và luyện khí nhưng kể từ khi luyện khôi xác và luyện khôi hồn ra đời, thủ đoạn quá tàn bạo, mất hết lương tri.
Tu tiên giới đã mở ra một cuộc thanh trừng lớn, luyện khôi thuật sĩ các nhánh khác cũng bị vạ lây. Đây là thời kỳ đen tối nhất của luyện khôi thuật.
Thời điểm đó luyện khôi thuật gần như tuyệt tích.
Mãi một thời gian dài sau đó, luyện khôi thuật mới dần khôi phục lại.
Mạc Thiên Cửu vui vẻ, với những thứ này, thực lực hắn sẽ lại tăng lên một mảng lớn.
…
Hắn bắt liên lạc với La Y, chờ một lúc, bên kia vang lên tiếng quát:
“Nô bộc, ngươi không lo làm việc, lại đi làm phiền ta. Ngươi có biết ta bây giờ rất bận.”
“Thưa chủ nhân tôn kính, thuộc hạ đã có được bản đồ đóng quân của Đại Trịnh.”
“Hả?” La Y hoàn toàn bất ngờ. “Ngươi làm sao có được?”
“Thuộc hạ sau khi nhận được lệnh đã vắt óc suy nghĩ, nhưng vẫn không nghĩ ra cách, nên đành đánh liều nhân lúc Diệp Hồng Vân đi vắng thuộc hạ đột nhập vào biệt phủ của bà ta, tại dưới giả sơn thuộc hạ phát hiện bí đạo, bên trong thuộc hạ nhìn thấy bản đồ đóng quân. Thuộc hạ đã sao chép lại.” hắn bịa ra lý do.
“Thật sao?” La Y vẫn còn nghi ngờ, nhưng không sao, lấy được bản đồ sẽ biết thật giả.
“Chủ nhân, bây giờ làm sao gửi cho ngài.”
“Ngươi đưa bản đồ cho nhện nhỏ là được.”
Mạc Thiên Cửu gấp tấm bản đồ làm bốn, đưa ra trước mặt nhện nhỏ, nó há miệng, một cỗ hấp lực hút lấy tấm bản đồ.
Nhện nhỏ sau đó nhảy ra ngoài cửa sổ, leo lên mái nhà biến mất.
Mạc Thiên Cửu đội lên mũ khuếch đại, bắt đầu cảm ứng.
Thì ra hắn đã trộn hạt kim loại vào trong mực, những hạt này còn nhỏ hơn hạt bụi, rất khó bị phát hiện, cho dù bị phát hiện cũng sẽ cho là ngẫu nhiên, không nghi ngờ.
Nhện nhỏ tốc độ cực nhanh, nhảy qua từng mái nhà.
Lúc này là sáng sớm, từng đoàn người hối hả ra vào thành, không ai chú ý tới một con nhện nhỏ.
Mạc Thiên Cửu ngồi trong phòng cảm ứng, đến phạm vi ba trăm dặm thì mất tín hiệu. Đây là cực hạn cảm ứng của hắn.
Một giờ sau, nhện nhỏ quay lại, chui vào trong hộp nằm ngủ.
Tính toán tốc độ và thời gian nhện nhỏ di chuyển, hắn suy ra được tại khoảng bốn trăm dặm bên ngoài, địa đồ đã chuyển tay.
Đây chính là cực hạn mà La Y có thể vươn tới, còn bốn trăm dặm xung quanh kinh thành, nàng chỉ có một mình ta.
Hắn nhếch mép cười, xem ra chuyện kinh thành ngươi phải hoàn toàn dựa vào ta. Vậy tiếp theo ai là chủ, ai là thứ còn phải xem lại.
…
Phía tây ngoài biên giới Đại Trịnh, một chỗ nào đó.
Một kẻ trùm áo đen che kín mặt ngồi trên vương tọa bằng đá. Phía dưới là mười vị thống lĩnh, trong đó có La Y.
“La Y, ngươi nói tên đó đã có bản đồ đóng quân của Đại Trịnh sao?” Thanh Lang thống lĩnh nghi ngờ hỏi. Hắn là một con bọ ngựa thành tinh.
“Phải!” La Y lạnh nhạt gật đầu, các vị thống lĩnh xưa nay không hợp nhau, nàng mới leo lên được vị trí này, tuổi còn trẻ nên bị mấy vị thống lĩnh còn lại bài xích.
“Hắc hắc… không phải bị lừa đấy chứ! đây có thể là kế phản gián của Thái Đức. Ta không tin ngươi có thể khống chế một vị đệ tử của Diệp Hồng Vân.” Sát Hồ Điệp che miệng yêu kiều nói, giọng nói như mật ngọt chết người.
“La Y trẻ người non dạ làm sao đấu nổi với tên cáo già Thái Đức, bị lừa cũng là bình thường, Sát Hồ Điệp ngươi không nên trách nàng. Nên từ từ dạy bảo.” Hắc Hung trầm giọng nói, ngoài mặt là nói đỡ, thật ra là khinh thường La Y.
“Hắc Hùng huynh nói đúng, là lỗi của muội.” Sát Hồ Điệp cười nói.
La Y tức giận đỏ cả mặt, khinh yêu quá đáng. Nàng đang muốn phản bác thì giọng nói vang trầm phát ra.
“Tất cả im lặng! suốt ngày chỉ biết cãi nhau. Đúng hay sai, chút nữa là biết.”
“Vâng! chủ thượng.” tất cả thống lĩnh trùng tộc cúi đầu.
Đúng lúc này một tên chuồn chuồn bay vào, quỳ xuống, hai tay dâng tấm bản đồ, bẩm báo:
“Chủ thượng, bản đồ đã được đưa tới, không phát hiện có ấn ký.”
Thanh Lang phất tay, tấm bản đồ bay lên, lập tức có mười cỗ thần thức quét qua, kiểm tra từng sợi giấy, nét chữ.
Mười vị thống lĩnh nhìn nhau, gật đầu, không phát hiện bất thường.
Thanh Lang cầm bản đồ cung kính dâng lên.
Vị chủ thượng cầm lấy, tiếp tục kiểm tra một lần nữa, trầm ngâm nói:
“Mực này… có nhiều kim loại.”
Mấy vị thống lĩnh nhìn nhau, bọn họ chỉ tập trung vào tìm dấu vết linh lực, tinh thần lực, trận pháp, không để ý chuyện trong mực có nhiễm kim loại.
“Có thể chỉ là ngẫu nhiên.” La Y lên tiếng, đây là thuộc hạ của nàng mang về, nếu như bị nghi ngờ, nàng cũng sẽ bị ảnh hưởng nên nàng phải chủ động giải thích.
“Đưa các giấy tờ văn bản Đại Trịnh khác cho ta xem.” vị chủ thượng kia không vội kết luận mà ra lệnh khác.
Đám thuộc hạ mang lên một xấp giấy tờ của Đại Trịnh. Bọn họ lên kế hoạch tiến đánh Đại Trịnh đã lâu, đi thăm dò không chỉ có một mình La Y, có được những giấy tờ này cũng là dễ hiểu.
Chủ thượng sau khi so sánh, nói:
“Chỉ có tấm bản đồ này trong mực nhiễm nhiều kim loại.”