Ngày hôm sau, có mấy nhóm người đến viếng mộ, bọn họ phát hiện nhiều ngôi mộ bị đào bới, xác chết biến mất. Khiến cho bọn họ cực độ căm phẫn.
Người chết cũng không để yên, đây là việc làm ác đức.
Bọn họ báo lên quan phủ, quan phủ lập tức xuống kiểm tra. Nhưng qua kết quả khám nghiệm hiện trường khiến bọn họ bối rối. Bởi vì mộ giống như bị phá trừ trong ra, không phải từ ngoài tác động vào.
Chuyện này là không thể nào!? chẳng lẽ người chết còn có thể đội mồ sống dậy!
Đang trong khi bọn họ còn bối rối vì kết quả thì có tiếng bước chân từ bốn phương tám hướng tiến tới.
Quân lính lập tức cảnh giác, rút ra vũ khí.
“Ai?” một tên quát lớn. “Bọn ta là quan phủ, dám hại mệnh quan triều đình tội vô cùng lớn.”
Gào! một đám xác sống nhào tới tấn công.
Đám binh lính vung kiếm chém, xác sống khắp nơi đều là sơ hở.
Phốc phốc phốc… kiếm chém vào da thịt, xuyên qua cơ thể… Đám binh lính tưởng vậy là thằng thì bất ngờ xác sống giang tay ôm lấy bọn họ, há miệng cắn vào người. Phập!
“Á!” đám binh lính vũng vẫy hất ra xác sống. Bọn họ lấy tay bịt vết thương, cảm giác đau nhức khó chịu.
Sau khi bị cắn thì xác sống không động tới bọn họ nữa mà quay sang tấn công người lành mạnh.
Bọn chúng rõ ràng có ý thức bản năng, không đơn thuần là xác chết sống lại.
Mấy tên trúng thi độc bắt đầu thấy đầu óc quay cuồng, chỗ vết thương thâm đen, gân máu màu đen lan rộng khắp cơ thể như mạng nhện. Bọn họ toàn thân lạnh toát, môi xám xịt, hốc mắt hõm sâu, ý thức dần mơ hồ.
Trong đầu bọn họ vang lên tiếng nói:
“Giết giết giết…”
Gào! bọn họ triệt để biến thành xác sống, quay ra tấn công đồng bạn.
“Nhanh rút lui!” tên đội trưởng nhận ra vấn đề, không thể tiếp tục thế này, tất cả sẽ thành xác sống.
Lũ xác sống này không sợ đao kiếm, căn bản là giết không chết vì bọn chúng vốn đã chết rồi. Biện pháp trước mắt chỉ có thể chạy.
Tên đội trưởng dẫn theo mười hai tên thuộc hạ liều mình xông phá vòng vây chạy về thành.
Trên đường đi, bọn họ mất dần người, khi đến cổng thành bọn họ chỉ còn lại năm người.
Nhưng nhìn cổng thành trước mặt bọn họ sợ hãi, rất nhiều xác sống đang leo lên bờ tường, quân lính phía trên không ngừng xạ tiễn nhưng hiệu quả cực thấp.
“Nhanh mở cổng thành cho bọn ta.” tên đội trưởng hét lớn.
Trên cổng thành chú ý tới bọn họ, xác sống cũng chú ý tới bọn họ.
“Các ngươi là ai?” một tên lính trên tường thành hỏi.
“Ta là Từ đội trưởng của nha môn.” hắn vừa nói vừa bắt đầu ra tay chém giết, ngăn cản xác sống lại gần.
Tên lính hơi phân vân, không biết có nên cứu hay không thì có tin truyền đến.
“Ngụy đại nhân có lệnh, đóng chặt cổng thành, tuyệt đối không được mở ra.” tên lính truyền tin lớn tiếng nói.
“Khốn kiếp! các ngươi định để bọn ta chết ngoài thành hả? nhanh mở cổng thành cho lão tử.” Từ đội trưởng quát mắng.
“Im miệng! ngươi có biết mở cổng thành, bầy xác sống cũng sẽ xông vào trong, cả thành nguy hiểm. Ngươi là bổ đầu phải biết hy sinh vì đại nghĩa.” tên lính trên cổng thành cúi đầu quát.
“Lão tử đếch quan tâm cái gì đại nghĩa. Lão tử chỉ muốn sống. Ngày hôm qua tiệc tùng mấy vị đại nhân còn hứa sẽ cho ta thăng chức. Lão tử không muốn chết tại đây.” Từ đội trưởng ở dưới liên tục quát mắng khiến đám binh lính trên thành vuốt mặt không kịp.
“Các ngươi có biết ta là ai không? ta chính là Từ Chính, lập vô số công lao. Vợ ba Chung đại nhân chính là cháu gái họ của ta. Tôn đại nhân đi lầu xanh bị vợ bắt cũng là ta đứng ra làm chứng ngoại phạm. Con của Vũ đại nhân hãm hiếp dân nữ, người ta kiện lên tới quan phủ, cũng chính là ta đứng ra dàn xếp.
Các ngươi có biết ái thiếp của Ngụy đại nhân, Thái Tư cô nương mấy tháng trước đi thuyền trên kênh Nhiêu Lộc bị mắc cạn, chính là ta sai người dân nạo vét kênh mương để thuyền đi qua, khiến cho Thái Tư cô ngươi nở nụ cười, Ngụy đại nhân cũng khen ta thông minh.”
Nghe Từ Chính nói, đám binh lính trên thành xấu hổ thay cho hắn, nhưng cũng phải thừa nhận kẻ này khôn lỏi, hèn gì có thể lên được tới chức vị này.
“Hừ!” trên thành một vị quan bước ra hừ lạnh, quát: “Tứ Chính chớ xàm ngôn. Cổng thành là tuyệt đối không thể mở, dù cho ngươi có nói cái gì đi chăng nữa.”
Hắn sau đó quay sang nói với lính canh: “Tên nào mở cổng, chém chết không tha!”
Từ Chính phía dưới tuyệt vọng, dùng đủ mọi chiêu trò thuyết phục. Nhưng càng lúc, xác sống càng nhiều, bọn họ không chống đỡ nổi, tất cả đều hóa thành xác sống.
Bên trong thành, tình cảnh cũng không mấy gì tốt đẹp vì không biết từ lúc nào mà xác sống đã xâm nhập vào trong thành, bọn chúng tấn công, lây nhiễm cho các dân thường.
Trong thành một mảnh nhốn nháo, quân lính được điều động đến khắp nơi trấn áp.
Nhưng do quân lính bình thường không tập luyện, không đánh giặc bắt cướp chỉ giỏi ức hiếp dân lành, đánh đập người vô tội nên khi gặp xác sống bối rối luống cuống.
Thường ngày những chiêu thức hành dân đối với xác sống hoàn toàn vô dụng. Không thể dùng cái mác nhà quan dọa xác sống.
Nhiều nhóm quân lính không giúp được gì ngược lại trở thành gánh nặng, bị biến thành xác sống. Khiến cho số lượng xác sống tăng nhanh.
Cũng may cả thành vẫn còn một cánh quân tinh nhuệ, nếu không xác sống đã không khống chế nổi.
Phủ tri châu.
“Đại nhân! xác sống đã chiếm được phố số 3, 7, 6 khu nam, phố 8, 2, 4 khu tây, phố 9 khu đông, phố 8 khu bắc.”
Mấy tên quan nghe báo cáo sắc mặt lo lắng. Ngụy Thái Triều ngồi trên chính tọa, không ngừng đăm chiêu.
Châu Thái Hòa này hắn kinh doanh bao nhiêu năm, vững như bàn thạch, tưởng rằng không gì có thể lung lay, không ngờ bị một đám xác sống làm cho khốn đốn.
“Chung thống lĩnh, ngươi thấy sao?” Ngụy Thái Triều đưa mắt nhìn sang một vị trung niên mặc giáp, dáng người uy vũ.
“Ngụy đại nhân, ta thấy cả thành quá lớn, phân tán quân đội khắp nơi bảo vệ là không khôn ngoan, chi bằng co cụm phòng tuyến, phá hủy các công trình kiến trúc xung quanh, biến đống đổ nát thành bức tường ngăn xác sống.” Chung thống lĩnh đứng dậy nêu ý kiến.
Ngụy Thái Triều thoáng suy nghĩ, cảm thấy đây là kế hay có thể bảo vệ mọi người, tất nhiên mọi người ở đây là quan lại, người nhà quan lại, từng lớp trung thượng lưu, còn đám dân đen, dân nhập cư trái phép vậy thì không tính vào trong số này.
“Được! theo ý Chung thống lĩnh, nhanh chóng lập phòng tuyến, di chuyển dân chúng vào bên trong.” Ngụy Thái Triều phát lệnh.
“Đại nhân, kế này hay nhưng không phải kế lâu dài.” một viên quan chắp tay nói. “Xác sống này khó giết, dễ lây nhiễm, số lượng tăng lên không ngừng. Chúng ta cần triều đình chi viện.”
Ngụy Thái Triều gật đầu, nói:
“Yên tâm! việc đó ta đã lường trước, ta đã dùng bồ câu đưa thư, cấp báo ba ngàn dặm. Dự tính bồ câu mất một ngày để đến dịch trạm thứ nhất. Tiếp đó truyền đến kinh thành sẽ mất khoảng mười ngày. Triều đình xử lý thông tin báo lên bệ hạ, bệ hạ phát binh sẽ mất khoảng một ngày.
Tập hợp binh mã, chuẩn bị lương thảo, khí giới, công văn mất khoảng một ngày nữa.
Đại quân cấp tốc lên đường, ước chừng mất ít nhất mười năm ngày.”
“Vậy nên chúng ta phải trụ được ít mất một tháng.”
Đám quan lại đưa mắt nhìn nhau, một tháng… cái này có thể là một tháng lâu nhất trong cuộc đời của bọn họ. Không biết có sống đến lúc đó.
“Đại nhân sao không dùng tin mười ngàn dặm?” một viên quan hỏi.
Đại Trịnh to lớn, để thông tin liên lạc xuyên suốt, cả nước bố trí mấy vạn dịch trạm liên lạc. Các loại thông tin được chia thành các cấp độ khác nhau:
Cấp báo thường: đây là cấp độ thông tin thấp nhất, báo cáo chuyện quan địa phương không thể xử lý nhưng chưa nguy cấp, như tri châu đột ngột chết, cần triều đình bổ nhiệm người mới.
Cấp báo ngàn dặm: thiên tai bão lũ, giặc cướp… cần cứu trợ gấp.
Cấp báo ba ngàn dặm: nguy cơ diệt thành.
Cấp báo mười ngàn dặm: cực kỳ nguy hiểm, thường đồng nghĩa với quân địch xâm lược quy mô lớn.
Ngụy Thái Triều nghe chất vấn thì lập tức lắc đầu:
“Ta biết các ngươi rất lo lắng tính mạng bản thân, nhưng loạn dùng tin truyền, triều đình trừng phạt rất nghiêm khắc.
Châu Thái Hòa chúng ta ở trong cảnh nội, thường xuyên thái bình, chưa bao giờ có giặc xâm lấn. Dùng tin mười ngàn dặm, là tin chỉ dùng khi có quân địch xâm lược. Sẽ khiến triều đình nghi ngờ. Thay vì cấp tốc chi viện, bọn họ sẽ điều tra thật giả.
Chỉ cần hỏi biên ải tình hình quân địch, nếu quân địch không động binh. Bọn họ sẽ lập tức xác định chúng ta nói dối. Lúc đó thanh tra triều đình sẽ lập tức được phái xuống.
Tất cả quá trình đấy sẽ mất hàng tháng trời. Cho dù chúng ta có thể sống sót cũng chắc chắn bị trị tội. Ngươi nói xem có nên dùng tin mười ngàn dặm?”
Viên quan này lập tức đứng dậy, chắp tay hành lễ:
“Đa tạ đại nhân chỉ bảo! hạ quan suýt nữa đã mang trọng tội.”
“Ừm!” Ngụy Thái Triều gật đầu, phất tay cho hắn ngồi xuống.
Mọi người đều đã nhìn ra Ngụy Thái Triều ưu ái tên này, nếu là người không thuộc phe Ngụy đại nhân đã sớm bị mắng một trận.
“Đại nhân, nếu vậy chúng ta phải chuẩn bị lương thực, nước uống, thuốc, vật phẩm đủ dùng ít nhất trong vòng một tháng.” tên này tiếp tục lên tiếng.
Ngụy Thái Triều gật đầu hài lòng, biểu thị hắn nói tiếp.
“Hạ quan đề nghị đại nhân kích hoạt tình trạng thời chiến, thu gom vật phẩm từ người dân chuyển vào trong chiến lũy.”
“Thông minh.” Ngụy Thái Triều khen hắn một câu. “Vậy việc này giao cho ngươi.”
“Vâng! đại nhân.” hắn hồ hởi tiếp nhận nhiệm vụ, đây là một cái nhiệm vụ béo bở, có thể vớt được không ít chỗ tốt.
Ta thật phục ta quá đi!
Đây chính là trong nguy có cơ.
Đám quan còn lại sực tỉnh thì đã muộn, chậm chân mất rồi!
“Các ngươi cũng đi làm việc đi.” Ngụy Thái Triều phất tay ra lệnh.
“Vâng! đại nhân.” mấy vị quan viên lập tức đứng lên nhận lệnh.
Khi bọn họ đã đi hết, một thân hình yểu điệu bước ra, giọng nói nũng nịu:
“Lão gia, bao giờ thiếp mới được ra ngoài đây?”
Thấy nàng, Ngụy Thái Triều ánh mắt trở nên ôn nhu, không còn nghiêm khắc như vừa rồi, vì nàng chính là Thái Tư.
“Bảo bối của ta, chịu khó một chút, bên ngoài đang có dịch xác sống, vô cùng nguy hiểm.”
“Trước đó thì nói dịch bệnh, hết dịch bệnh lại nói có dịch xác sống. Thiếp bao giờ mới được ra ngoài đây. Ở trong phủ suốt ngày thật chán chết đi được.” Thái Tư tỏ ra bực bội nhưng mà nàng giận dữ vẫn toát lên vẻ đẹp khiến người ta xao xuyến.
Ngụy Thái Triều không yêu nàng sao được.
“Bảo bối ngoan, ta đã báo chuyện này lên triều đình, rất nhanh sẽ được giải quyết. Sau chuyện này, ta đưa nàng đi dạo Hồ Thiên Nga chịu chưa?”
“Ngài hứa đó nha!”
“Tất nhiên rồi! nàng thấy ta nói sai với nàng bao giờ.”
“Được.” Thái Tư vui vẻ bỏ đi.
Ngụy Thái Triều nhìn theo cặp mông đung đưa của nàng mỉm cười.