Bọn họ trở về kinh thành.
Mạc Thiên Cửu dặn:
“Phủ quốc sư tên các ngươi không dùng được, chỉ được phép treo tên của ta.”
“Vâng, vâng…” Nguyên Ân Thi tươi cười, như vậy với hắn là quá đủ rồi.
Ngừng một chút, Mạc Thiên Cửu nhìn Nguyên Tống Thiến thở dài:
“Trong phủ quy định nghiêm ngặt, đáng tiếc không thể mang nàng theo được.”
Nguyên Tống Thiến cúi đầu.
“Không dám làm khó công tử.”
Nàng bây giờ đã thay đổi cách xưng hô.
Nguyên Ân Thi mắt đảo một vòng, nghĩ ra một kế hay.
“Mạc huynh phía đông kinh thành, Nguyên gia có một biệt phủ chưa dùng, chi bằng Mạc huynh và Tống Thiến ở lại nơi đó, thuận tiện cho cả hai người.”
Mạc Thiên Cửu nhìn hắn, ngưng vài giây thì bật cười:
“Chủ ý tốt, chủ ý tốt!”
Cái này ngươi cũng đã nghĩ xong.
Nguyên Ân Thi từ trong túi gấm lấy ra hai chiếc chìa khóa giao cho Mạc Thiên Cửu và Tống Thiến.
“Đây là chìa khóa biệt phủ, bây giờ đã là của Mạc huynh.”
Hắn sau đó lại lấy ra một tờ giấy: “Còn đây là giấy tờ nhà, mong Mạc huynh nhận cho.”
Mạc Thiên Cửu cầm lấy, cười híp mắt, xem ra tên này đã chuẩn bị từ lâu.
Cũng tốt! có nơi ở riêng vẫn tốt hơn là ăn nhờ ở đậu phủ quốc sư, luôn có cảm giác không thoải mái, nhiều lúc muốn hét lên để giải tỏa cũng không dám.
…
Phủ quốc sư.
Sau khi thu gom đủ Thải Tinh Kim, bước tiếp theo là luyện chế.
Phù phù phù… hai tên hạ nhân thay nhau thổi gió, nhiệt độ trong lò cực cao, nóng hừng hực, than hồng nóng đỏ nhìn như bề mặt mặt trời.
Nhưng Mạc Thiên Cửu lại nhíu mày, đã hơn một tiếng rồi, Thải Tinh Kim chưa có dấu hiệu hòa tan.
Xem ra lửa thường là không thể nào làm nóng chảy kim loại thần tiên.
Trong sách nói luyện khí sĩ dùng tới dị hỏa, địa hỏa hoặc pháp hỏa để hòa tan kim loại.
Dị hỏa trời sinh, địa hỏa đất sinh, pháp hỏa nhân sinh.
Những loại lửa này đều là bảo vật mỗi tu sĩ luyện khí cần có.
Mạc Thiên Cửu chống cằm suy tư. Phải tìm thứ gì đó nhiệt độ cực cao, nấu chảy được Thải Tinh Kim.
Đang suy nghĩ, hắn ngước lên nhìn trời, ánh mắt chợt lóe. Hắn nhớ đến một thứ, một thành tựu khoa học của con người Trái Đất.
Hắn lập tức bắt tay vào chuẩn bị.
Đến chiều tối thì mọi thứ đã sẵn sàng.
Hắn dựng lên một cây cột sắt cao hàng trăm mét, chọc thủng vào tầng mây. Với kỹ thuật bình thường là không thể nào làm được, nếu không có dị năng hắn cũng không dám nghĩ đến.
Việc cây cột sắt dựng lên đã gây chú ý cho toàn người dân trong thành.
Ngay cả Thái Đức hoàng đế đang ngồi đọc sách cũng có công công vào bẩm báo.
“Bệ hạ, trong phủ quốc sư dựng lên một cây cột sắt cao tới tận trời.”
Thái Đức ồ lên hứng thú.
Chuyện này tất nhiên không phải do quốc sư, Trần Hảo không phải là người có sở thích làm những việc này, những đệ tử kia còn bé quá, vậy kẻ làm ra chuyện này chỉ có thể là tên đệ tử mới nhận của quốc sư.
Chỉ vài giây suy luận, Thái Đức đã biết là ai làm.
Thái Đức đi ra ngoài, ngước nhìn trời.
“Bệ hạ, có nên nhắc nhở hắn hay không?” công công hỏi ý.
Đây là kinh thành, là nơi rồng ngự, bất kỳ hành động thái quá gì cũng không được cho phép.
Việc dựng cây sắt chọc thủng trời nếu bị diễn giải theo ý xấu, vậy thì có thể tru di tam tộc. Nên chuyện này nói nhỏ thì nhỏ, nói lớn thì lớn. Phải xem tâm ý hoàng đế thế nào?
“Chờ chút, trẫm cũng muốn biết hắn định làm gì?” Thái Đức mỉm cười nói, đối với chuyện này không để trong tâm.
Người dân trong kinh thành ngước nhìn trời chỉ trỏ.
Mấy tên quan viên thì giậm chân tức giận:
“Vương pháp? vương pháp ở đâu? sao lại để cho một kẻ lộng hành, coi thường thượng thiên thế này. Thượng thiên thế nhưng là phụ thân của thánh thượng.”
Hoàng đế lên ngôi xưng là thiên tử, tức là con của trời, thừa lệnh trời cai quản thế gian. Bởi vậy nói thượng thiên là phụ thân của hoàng đế là hoàn toàn không sai.
Chọc thủng trời chẳng khác nào chọc cha hoàng đế.
Bọn họ ngoài miệng mắng nhưng lại có mấy tên thật lòng? Có nhiều tên còn mở cờ trong bụng, lại có cớ để chì chiết quốc sư.
“Sư đệ ngươi làm cái gì vậy?” Trần Hảo phát hiện lập tức tới hỏi.
“Sư huynh tới đúng lúc lắm, đệ có chuyện muốn nhờ huynh đây.” Mạc Thiên Cửu vừa giữ cột sắt vừa nói.
“Nhanh, huynh nhanh tới đây!” hắn giục.
Trần Hảo còn chưa kịp hiểu cái gì đã bị cuốn vào chuyện này.
“Huynh giữ cột sắt một chút.” Mạc Thiên Cửu trao lại cột sắt cho Trần Hảo, đi kiểm tra lò nung và Thải Tinh Kim.
Lò nung được làm từ gang dày hơn một gang tay, hình trái trứng, bên trong rỗng, một bên đầu có tay cầm, một bên có dây đồng nối với cột sắt, bên trong để Thải Tinh Kim.
Mạc Thiên Cửu căn chỉnh lần cuối để mọi thứ vào đúng vị trí.
“Sư huynh tới đây, nắm lấy tay cầm này.”
“Vậy còn cột sắt?”
“Không sao, đã có đệ giữ.”
Trần Hảo nắm lấy tay cầm của lò nung.
Mạc Thiên Cửu dùng dị năng khống chế cột sắt, không trực tiếp chạm vào.
“Sư huynh, cho một ít mồi điện.”
Trần Hảo giơ tay, cong ngón búng, một tia điện bắn vào cột sắt, tia điện chạy ngược lên trời cao.
Trong các tầng mây, vốn là nơi chứa nhiều điện tích, gặp kích thích lập tức phản ứng lại.
Ầm ầm… hàng chục tia sét hình thành, bọn chúng hung dữ như những con ác long, tia điện nhỏ đã thành công đánh thức bọn chúng. Bọn chúng cần tìm nơi xả giận.
Cột sắt gần đó là mục tiêu không gì tốt bằng.
Oanh oanh oanh… tia sét đánh vào cột sắt, một dòng điện cực mạnh và hung bạo chạy dọc theo cột sắt truyền vào lò quang điện.
Trần Hảo đang cầm đầu còn lại, nhất thời không để ý bị điện giật hét ầm lên.
Hắn là lôi hệ tu sĩ nhưng không phải hoàn toàn miễn nhiễm với lôi điện, vẫn là sẽ bị giật, chỉ là tốt hơn tu sĩ hệ khác.
“A!!!”
Trần Hảo theo bản năng cũng phóng xuất lôi điện cản lại.
Hai dòng lôi điện cực mạnh đánh vào nhau trong khoảnh khắc chưa tới một phần ngàn giây đã khiến cho lò quang điện đạt tới vạn độ, đây là nhiệt độ mà con người không thể nào đạt được.
Nhiệt độ đang tăng vọt thẳng đứng.
Lò nung không ngừng rung động, bề mặt đang dần nóng lên.
Mạc Thiên Cửu dùng gang chịu nhiệt để làm lò nung không ngờ vẫn không chịu được.
Lò nung bắt đầu nóng đỏ, từng tia sáng xuyên qua khe hẹp. Cột sắt đã sớm nóng đỏ, có dấu hiệu tan chảy.
Tiếng rung lắc càng lúc càng lớn, bên trong lò hai loại lôi điện đánh vào nhau ầm ầm giống như tận thế hủy diệt, lôi điện của Trần Hảo có dấu hiệu chịu không nổi.
“Cố gắng chịu đựng.” Mạc Thiên Cửu hét lên.
“Chịu cái con…” Trần Hảo hét lên chửi tục nhưng lời chưa hết thì…
Oanh! một tiếng nổ lớn.
Sau đó toàn thành không còn thấy cái gì nữa, ánh sáng cường độ cực cao tẩy trắng cả kinh thành, mọi người giống như lâm vào thế giới màu trắng.
Tất cả ngừng lại trong một giây, hai giây, ba giây.
Sau đó toàn bộ người dân trong kinh thành hét lớn ôm mặt, hai phần ba người dân bị mù mắt, có người bị mù tạm thời, có người bị tổn thương mắt nặng nếu không chữa trị tốt chỉ sợ mù thật. Dù có mù hay không thì sau này bọn họ chắc chắn thị lực giảm mạnh.
Tại trong phủ quốc sư, may mắn trước đó Mạc Thiên Cửu đã cho tất cả mọi người rời xa nơi này nên không ai nhận chấn động nhưng vụ nổ vượt qua tính toán của hắn. Quá mạnh, quá đáng sợ!
Trực tiếp quét sạch phủ của hắn, cành cây ngọn cỏ đều hóa thành tro bụi, ngay cả đá cứng, kim loại cũng không chịu nổi, không còn lại bất kỳ thứ gì.
Đúng lúc này pháp trận trong phủ gặp công kích liền trực tiếp khởi động mới bảo vệ được những phần còn lại nhưng pháp trận cũng hao hết năng lượng của một trăm viên linh thạch.
Ba giây, chỉ có ba giây, vụ nổ đã gây ra thiệt hại khủng khiếp, nếu không có pháp trận chỉ sợ cả kinh thành rộng lớn đã thành phế tích.
Mạc Thiên Cửu và Trần Hảo ở trong vụ nổ chịu ảnh hưởng nhiều nhất.
Trần Hảo bay ngược ra sau, quần áo bị thiêu hủy lộ ra bộ giáp Linh Bảo cấp bảy được hoàng đế tặng lúc chiến thắng Phật môn phương tây. Kiện Linh Bảo này chịu được hai giây rồi cũng bị xé nát nhưng như vậy là đủ.
Trần Hảo là Trúc Cơ tu sĩ trong lúc nguy nan bùng nổ linh lực bảo vệ, chịu qua một giây còn lại.
Hắn đập vào vách tường khiến vách tường sụp đổ. Toàn thân đầy vết thương, miệng không ngừng trào máu.
Mạc Thiên Cửu tình trạng còn tồi tệ hơn, da thịt tróc ra từng mảng lộ ra cả xương, một nửa khuôn mặt bị thổi bay, cánh tay chỉ còn lại khung xương.
Hắn dùng cơ thể của mình khiêng qua ba giây.
Cái này không trong dự tính của hắn, nếu biết sẽ có vụ nổ khủng bố như vậy, hắn chắc không dám làm.
May mắn là karadium đã bảo vệ những phần quan trọng của hắn, không chết được.
Ba giây qua đi, Mạc Thiên Cửu thấy được một khối chất lỏng màu tím nhạt, tỏa ra tử quang lơ lửng không trung.
Hắn cố gắng tỉnh táo, dùng toàn bộ sức lực điều khiển khối chất lỏng.
Tất cả công sức bỏ ra đều vì nó, không thể tại bước cuối cùng lại bỏ lỡ.
Khối chất lỏng nhanh chóng được tạo hình. Nhưng hắn nhìn quanh không có nước để làm nguội, mọi thứ đã bị quét sạch.
Đúng lúc này, chỗ trước đó là giả sơn có lắp đặt hệ thống phun nước, bây giờ giả sơn không còn, nước phun ngược lên thành cột.
Hắn nhanh chóng điều khiển đồ vật rơi vào chỗ nước tưới.