Dị Nhân Đại Náo Tu Tiên Giới

Chương 25: Chương 25: Lạc Hạc đạo trưởng




“Chúc mừng Chu lão gia!”

“Chúc mừng Chu công tử!”

Mọi người xung quanh thay nhau chúc mừng dù không quen biết nhưng kết một cái thiện duyên với tân khoa thủ huyện chỉ có tốt không có xấu.

“Đa tạ… đa tạ…” Chu Thường cười không ngậm được miệng.

“Chu gia hổ phụ sinh hổ tử nha!”

“Đây là báo hiệu Chu gia hưng thịnh nha!”

“Chu công tử tài hoa, chắc chắn sẽ làm rạng danh huyện ta.”

“Nào có… nào có…” Chu Thường liên tục khiêm tốn trả lời nhưng trong lòng lão thì kiêu ngạo hơn bao giờ hết. “Bữa này Chu lão ta mời mọi người.”

“Hoan hô Chu lão gia.” mọi người vui vẻ, đây là ích lợi của nịnh hót.

Tối hôm đó, Chu Thường bày tiệc lớn tại Hoa Vân Lâu, mời rất nhiều vị khách quyền quý. Bọn họ đều nể mặt tới tham dự, dù sao đây cũng là một vị khoa thủ, tương lai chỉ sợ còn tiến xa, cho dù không tiến xa, dựa vào Chu gia giàu có, mọi người cũng sẵn lòng kết giao.

Có gia tộc còn mang đến con gái, ý đồ rất rõ ràng. Chu Đạt đã có vợ nhưng thì đã sao, cưới thêm mấy cái cũng không thành vấn đề.

Bữa tiệc diễn ra tới nửa đêm vẫn còn, Mạc Thiên Cửu cáo từ về trước.

Hắn bây giờ quyết định giành nhiều thời gian hơn đọc sách, tìm hiểu thế giới này nhiều hơn. Hắn thế nhưng chưa bao giờ quên ước hẹn với Tư Đồ Uyên Thành, cũng chưa bao giờ quên mình trên thân còn mang huyết chú.

Lật xem tới Thần Thú Phổ có nói đến Chân Long, Phượng Hoàng, Kỳ Lân… đáng chú ý nhất chính là một con chim đen ba chân kéo mặt trời gọi là Tam Túc Kim Ô.

Mạc Thiên Cửu liếc nhìn Đậu Đen, chọc:

“Ngươi thông minh như vậy chắc không phải Tam Túc Kim Ô hậu duệ đấy chứ?”

“Chắc chắn là vậy rồi!” Đậu Đen gật đầu, nghiêm túc nói. “Hèn gì ta thấy mình đặc biệt thông minh hơn đồng bạn thì ra là hậu duệ Thần Thú Tam Túc Kim Ô.”

Mạc Thiên Cửu tròn mắt nhìn nó, nói đùa một chút mà thôi, không ngờ nó vô sỉ đến mức nhận luôn.

“Vậy ngươi biến hình một chút cho ta xem.” hắn mỉa mai.

“Ngươi không thấy trong sách nói gì sao?” Đậu Đen móng vuốt chỉ chỉ vào một trang giấy nói: “Muốn kích hoạt huyết mạch Thần Thú cần thôn phệ huyết mạch Thần Thú. Ngươi giết mấy cái Chân Long cho ta ăn, ta sẽ biến hình cho ngươi xem.”

Lươn lẹo! Mạc Thiên Cửu liếc xéo nó.

“Cần gì phải phức tạp như vậy!” hắn cũng chỉ vào một trang sách, nói: “Có thể dùng đại đạo kích phát. Ngươi nếu là Tam Túc Kim Ô, chủ tu thái dương, ta không có thái dương nhưng có thể ném ngươi vào lửa thử xem. Có phải đơn giản hơn hay không?”

Hắn đưa ánh mắt âm hiểm, nụ cười kéo dài tới mang tai nhìn Đậu Đen.

Đậu Đen nuốt khan một cái, đập cánh bay lên, đậu trên xà ngang, bây giờ mới có chút cảm giác an toàn, nói vọng xuống:

“Hay là thôi đi! ta vẫn là từ từ kích hoạt huyết mạch tốt.”

Hắn bĩu môi kinh thường.

Trong Thần Thú Phổ ghi lại hơn ba trăm loài, là các loài có tiếng hoặc rất đặc trưng. Thần Thú thật ra là một phần của Yêu tộc mà Yêu tộc số loài nhiều đến trăm ngàn loài, thống kê hoài không hết.

Hắn chú ý tới một loài quạ đen gọi là Tử Thần Sứ Giả hay Tử Thần Nha, tên gọi này không phải vì bọn chúng đáng sợ, giết người như ngóe, ngược lại bọn chúng khá hiền lành, ít khi chủ động tấn công. Sở dĩ có cái tên này vì bọn chúng cảm nhận được tử khí, nơi bọn chúng xuất hiện nhiều khả năng sẽ có người chết.

Nếu bọn chúng xuất hiện thành bầy lớn, đây là dấu hiệu của chiến tranh, dịch bệnh, đại tai nạn. Vì vậy con người đối với bọn chúng thù ghét, xua đuổi.

Hắn đọc tới đây thì nhếch mép cười, cái này chẳng khác nào bịt tai trộm chuông. Chiến tranh hay dịch bệnh là lỗi của con người, bọn chúng có liên quan gì đâu. Làm như đánh đuổi bọn chúng thì sẽ không có chiến tranh, dịch bệnh.

Nếu áp dụng vào thế giới trước của mình vậy thì… không đưa tin bão thì không có bão, không đo không khí thì không có ô nhiễm, không nói tham nhũng thì không có tham nhũng,... buồn cười đâu!

Tử Thần Nha tu vi cao nhất được ghi nhận là Nguyên Anh Kỳ, không phải tự nhiên, là được người nuôi thành, dùng mấy chục cái Nguyên Anh làm thức ăn mới khiến nó tiến cấp.

Trong tự nhiên, bình thường Tử Thần Nha cao nhất chỉ tới Kim Đan sơ kỳ.

Đậu Đen xem ra khả năng cao là Tử Thần Nha, tất nhiên người ta là yêu thú, nó vẫn chỉ là phàm thú, để thật sự trở thành Tử Thần Nha nó còn cách tám ngàn dặm.

Đêm nay, hắn lại thu được kiến thức mới.



Ba ngày liên tiếp, Chu Thường tổ chức ăn mừng tại Hoa Vân Lâu, số tiền bỏ ra không nhỏ, nhưng đối với lão hoàn toàn xứng đáng.

Tiếp sau đó sẽ là thi châu, chỉ có mười người đứng đầu thi huyện mới được lên châu thi.

Thi châu sẽ diễn ra sau ba tháng tới, đầy đủ thời gian cho thí sinh đi lại và chuẩn bị.

Để cho Chu Đạt có chuẩn bị tốt nhất, Chu Thường quyết định để Chu Đạt sớm lên đường, tại đó luyện thi cho tới ngày.

Buổi sáng, theo kế hoạch mọi người ăn xong sẽ lên đường, mọi người đều bận rộn dọn phòng lên sẽ không ăn chung, thức ăn được đưa tới từng phòng.

“Tiên trưởng!” Chu Thường gõ cửa, đích thân mang lên thức ăn cho Mạc Thiên Cửu.

Mạc Thiên Cửu mở cửa mời hắn vào trong.

“Chuyện này để hạ nhân làm được rồi, Chu lão tội gì vất vả.”

“Không vất vả, không vất vả…” Chu lão cười tươi, xua xua tay. “Tiên trưởng giúp đỡ Chu gia nhiều như vậy, một chút chuyện này cũng là nên.”

Lão đặt khay thức ăn lên bàn, cười nói:

“Mời tiên trưởng!”

Mạc Thiên Cửu nhìn bàn thức ăn, cười thâm sâu.

“Thật phong phú!”

“Tiên trưởng ăn ngay cho nóng.” Chu lão đưa tay mời.

“Nhiều như vậy ta không ăn hết hay là Chu lão gia ăn cùng đi.”

“Không không không…” Chu lão vội từ chối. “Sao có thể như vậy, đây là thức ăn chuẩn bị riêng cho tiên trưởng. Vả lại lão cũng đã ăn rồi.”

“Chu lão ăn cùng với ta một miếng, không sao a!” Mạc Thiên Cửu tích cực mời.

“Vậy sao được!” Chu lão liên tục từ chối.

Hai người đẩy đưa, không ai nhường ai.

Mạc Thiên Cửu đã biết được âm mưu của lão, còn lâu hắn mới ăn.

Chu Thường không tận mắt thấy hắn ăn thì không yên tâm.

Một lúc sau nhìn ra đối phương sẽ không nhượng bộ, Chu Thường tìm cớ cáo từ.

“Lão có việc phải làm, không thể tiếp tiên trưởng, chúc tiên trưởng ngon miệng.”

Lão là người thông minh, biết ép quá sẽ bị nghi ngờ, bởi vậy khôn khéo lui ra. Nhưng khi lão đi được mấy bước, thấy cửa đã khép, lão trở lại, áp sát tai bên cửa sổ lắng nghe.

Lão nghe được tiếng rót rượu, tiếng nhai chép chép cùng tiếng gật gù khen ngon. Lão kéo lên nụ cười, tốt lắm! hôm nay chính là ngày chết của ngươi.



Đoàn xe xuất phát lên đường thi châu.

Chu Thường trên cả quãng đường tỏ ra thấp thỏm, thường xuyên chui đầu ra khỏi xe xem đã đi được đến đâu rồi.

“Lão gia cứ nghỉ ngơi đi, đến nơi thuộc hạ sẽ gọi.” tên hạ nhân tốt bụng lên tiếng.

“Hừ, ngươi thì biết cái gì!” Chu Thường mắng.

Lão đang lo lắng không biết vị đạo sĩ kia có thể đối phó Mạc Thiên Cửu, nếu không thể chính là tai nạn ngập đầu, phàm nhân tính toán tiên nhân đây chính là điên khùng sự tình. Nếu không phải bị cắm trên đầu hai cái sừng to hơn cả tuần lộc, nhất thời không nhịn được, lão cũng sẽ không dám làm như vậy.

Quan trọng nhất là: Lạc Hạc đạo trưởng kia khẳng định có thể tróc ra tiên duyên của Mạc Thiên Cửu đánh vào người Chu Đạt. Đây là nguyên nhân chính khiến lão đi đến quyết định giết Mạc Thiên Cửu.

Một kẻ nhẫn tâm, nhẫn nhịn như lão, nếu không phải vì lợi ích lớn hơn, lão sẽ tiếp tục nhịn xuống, thậm chí hai tay dâng lên vợ mình cho Mạc Thiên Cửu.

Không biết hai vị tiên nhân ai cao ai thấp. Mong là Lạc Hạc đạo trưởng, vả lại hắn cũng đã hạ độc Mạc tiên trưởng. Chắc là thành công… chắc là thành công…

Chu Thường liên tục trấn an bản thân.

Đột nhiên, tên người hầu kéo giật dây cương dừng lại, con ngựa chồm lên hí dài, cả cái xe xóc nảy, Chu Thường ngồi bên trong nghiêng trái nghiêng phải.

Lão vô cùng tức giận, quát:

“Ngươi đánh xe kiểu gì vậy? muốn ăn đòn sao?”

“Lão gia, không phải… phía trước đột nhiên xuất hiện người.” tên hạ nhân giải thích.

Chu Thường vội chui đầu ra xem, đứng trước xe là một vị đạo sĩ mặc đạo y, đội đạo quan, tay cầm phất trần, không phải Lạc Hạc đạo trưởng thì là ai…

Chu lão vui mừng nhảy xuống xe nhưng không vội bắt chuyện, đưa ánh mắt ra hiệu.

Lạc Hạc đạo trưởng khẽ gật đầu, biểu thị mọi chuyện đã xong. Chu lão trong ánh mắt hiện lên vui vẻ, đứng sang một bên.

Lạc Hạc cất tiếng:

“Đạo hữu, nói chuyện chút sao?”

Từ trong xe ngựa mọi người bước ra, ngơ ngác không hiểu chuyện gì. Biết chuyện này chỉ có Chu Thường, ngay cả Chu Đạt cũng không được lão thông báo, tất nhiên Mạc Thiên Cửu cũng biết.

“Tất cả sang đây!” Chu Thường quát mọi người.

Mạc Thiên Cửu mỉm cười, từng bước đi tới, thong dong tự tại.

“Lạc Hạc, hữu lễ.” Lạc Hạc đạo trưởng chào trước.

“Thì ra ngươi gọi Lạc Hạc.” Mạc Thiên Cửu mỉm cười.

“Ngươi biết ta?” Lạc Hạc nhíu mày.

“Một người sắp chết.”

“Hừ, ai chết vào tay ai còn chưa biết.” Lạc Hạc giận dữ quát.

Mạc Thiên Cửu nhếch mép, chỉ Đậu Đen trên vai mình, hỏi không liên quan:

“Ngươi biết nó sao?”

Lạc Hạc nhíu mày, hỏi gì kỳ lạ vậy, tên này muốn cái gì? diễn biến sự việc hình như không giống như hắn nghĩ.

Mạc Thiên Cửu tự hỏi tự trả lời:

“Nó là Tử Thần Nha.”

Lạc Hạc nghe tên này vừa quen vừa lạ. Hắn thật ra là một cái tán tiên, tu vi Luyện Khí bốn tầng. Trước kia vốn là tên trộm mộ, một lần vô tình đào được mộ cổ, tìm thấy pháp môn luyện khí, vậy là bước vào con đường tu sĩ.

Nhưng do không có tông môn chống đỡ, lại không dám tiếp xúc nhiều với tu sĩ khác, sợ bị nuốt sống. Bởi vậy kiến thức tu tiên không nhiều, đối với Tử Thần Nha, đúng là có chút cảm giác nhưng không nhớ nổi nó chính xác là thứ gì.

Hắn tu tiên nhưng lại không dám tranh, sợ hãi nhút nhát, tu vi đình trệ thời gian dài. Hắn hợp tác với Chu Thường, tiên duyên của Mạc Thiên Cửu cho Chu Đạt còn lại thuộc về hắn, nhưng buồn cười đâu! tiên duyên trong miệng phàm nhân thật ra chính là linh căn. Cướp đoạt linh căn? hắn không làm được.

Hắn chỉ đang lừa dối Chu Thường. Hắn là muốn nuốt cả xương lẫn thịt Mạc Thiên Cửu, không chừa ra phần nào. Phàm nhân mà cũng đòi tranh với tiên nhân, ngu ngốc không gì tả nổi.

Thấy Lạc Hạc im lặng, Mạc Thiên Cửu tiếp tục:

“Tử Thần Nha có thể nhìn ra tử kỳ của một người.”

Được nhắc. Lạc Hạc ồ lên một tiếng, nhớ ra rồi, trong một phường thị tiên nhân từng nghe qua.

“Ngươi cũng biết tử kỳ của mình đến rồi sao?” Lạc Hạc cười âm hiểm.

Mạc Thiên Cửu nhẹ lắc đầu, hỏi:

“Đậu Đen nói xem, hôm nay ai sẽ chết?”

Đậu Đen đưa mắt nhìn Lạc Hạc, cười quác quác còn âm hiểm hơn.

“Ngươi!”

Lạc Hạc sầm mặt.

“Hừ, không biết sống chết, ta đưa cả hai ngươi lên đường.”

Hắn không muốn lắm lời nữa, ban đầu vốn định dùng ngôn từ công kích đối phương, không ngờ bị công kích ngược lại. Bây giờ chỉ có thể ra tay.

Lạc Hạc tay bấm pháp quyết, quát lớn:

“Khởi trận!”

Dưới mặt đất lập tức sáng lên hoa văn, phạm vi bao trùm mười mét vuông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.