Dị Nhân Đại Náo Tu Tiên Giới

Chương 65: Chương 65: Luyện miêu thi




Mạc Thiên Cửu xách theo con mèo già đi đến bãi tha ma.

Bây giờ khoảng 11 giờ trưa, trời khá nắng nhưng nơi đây lại hiện lên nét âm u khó tả.

Bãi tha ma nằm ven bên bờ rừng, cây cối khá rậm rạp, thỉnh thoảng sẽ thấy xương trắng sọ người nổi lên mặt đất, khá rùng rợn.

Trước đây không phải như vậy, nơi đây đã từng là một mảnh rừng đẹp.

Khoảng năm mươi năm trước, kinh thành có một trận động đất nhỏ, chết một ít người. Những gia đình nào có tiền thì người chết được chôn tử tế ở nghĩa địa, còn những người nghèo, vô gia cư, ăn mày thì bị đem ra đây chôn tập thể.

Từ đó về sau, người nghèo chết, không có thân nhân, không có tiền an táng thì quan phủ sẽ đem ra đây chôn.

Do là công việc có tính chất đặc biệt nhưng lại không béo bở, nên bọn quan sai thường đào hố sơ sài, vứt đại cái xác xuống rồi lấp đất.

Mấy ngày trước tiên nhân đấu pháp, chết một số người. Quân đội xử lý hiện trường, nếu không có ai nhận xác thì bọn họ sẽ đem ra đây chôn. Bởi vậy bây giờ xuất hiện khá nhiều ụ đất mới.

Nhiều khi chó hoang đào đất ăn xác chết. Có đôi khi gió mưa lớn, cuốn trôi lớp đất, lộ ra cái xác. Biến nơi đây thành nơi cực kỳ đáng sợ.

Người dân lưu truyền nhiều chuyện ma kinh dị về bãi tha ma. Trẻ con nào khóc đêm, biếng ăn thường bị cha mẹ dọa đem ra bãi tha ma.

Mạc Thiên Cửu vừa bước vào trong đã cảm nhận được rung động từ trường khác thường. Nếu như dùng máy ghi âm ghi lại thì sẽ nghe được tiếng rè rè có nhịp điệu, giống như có người đang trò chuyện với nhau vậy.

Nơi đây quả nhiên nhiều hồn ma, linh hồn vất vưởng.

Mạc Thiên Cửu từ trong nhẫn lấy ra cái bàn và một đống đồ, hắn bắt đầu viết phù chú.

Trước kia không có điều kiện, cộng với pháp chú cấp thấp nên hắn chỉ cần dùng giấy vàng, máu chó, máu gà là được.

Bây giờ hắn biết muốn vẽ pháp trận, phù chú cấp cao hơn thì phải dùng giấy mực cấp cao.

Giấy này được làm từ cây Gai Dầu, một loại yêu thực cấp một, bởi vậy giấy này cũng mang linh khí. Giấy làm từ cây Gai Dầu có tuổi càng cao thì sẽ càng đắt.

Mực thì được làm từ muội than dầu cây Mạc Mạch, trải qua nhiều công đoạn chế biến, trộn thêm vào máu yêu thú, đóng thành thỏi khiến cho mực này cũng mang linh khí, có thể dẫn khí nhập trận.

Tùy vào số lượng máu yêu thú và cấp bậc yêu thú, thỏi mực chia thành nhiều cấp độ, giá từ một khối linh thạch tới trăm khối linh thạch.

Nghe nói những trận, chú cấp cao người ta trực tiếp dùng da và máu yêu thú cấp cao, thậm chí là của tu sĩ. Thử nghĩ lúc chiến đấu tung ra một tấm phù chú da người là kinh dị bậc nào. ngôn tình hoàn

Một lúc sau, hắn đã vẽ xong, cầm lên tấm phù chỉ bằng hai ngón tay, hắn phổi phù phù cho khô mực.

Tiếp theo hắn cắt một đoạn sâm nhỏ, khoảng một đốt ngón tay, dùng tấm phù quấn lại đoạn sâm.

Hắn sau đó mở lồng, bắt ra con mèo già.

Con mèo hình như biết là nguy hiểm nên cố hết sức vùng vẫy, đáng tiếc, nó đã quá già, hoàn toàn vô lực.

Hắn đè con mèo xuống, tay cầm dao giơ cao.

Phốc! con dao cắm xuống, máu bắn lên, hắn nghiêng đầu né tránh.

Phạch phạch… con mèo giãy vài cái thì xuôi tay xuôi chân, đôi mắt từ từ nhắm lại.

Hắn banh miệng con mèo, nhét phù chú vào trong miệng, đặt vừa đúng trên lưỡi nó, sau đó bọc cái xác trong một túi giấy, bên trên có vẽ vòng tròn pháp trận.

Tiếp đến hắn đào một cái hố nông, chôn xác con mèo, lấp lên một cái ụ đất nhỏ. Hắn lấy ra ba cây nhang, đốt lên, cắm trước mộ.

Miệng hắn lẩm nhẩm chú ngữ. Khi nhang đốt được một phần ba thì rút nhang, cắm ngược xuống đất. Ban đầu sẽ có khói tỏa lên nhưng ba hơi sau khói sẽ bị hút ngược xuống đất.

Mạc Thiên Cửu đứng dậy phủi tay.

Như vậy là đã xong, phần còn lại là chờ kết quả.

Hắn trở về phủ, tiếp tục chế tạo khôi lỗi.

Hắn đã làm được các con vật nhỏ bằng gỗ, tiếp theo cần nâng độ khó.



Ba ngày sau.

Đêm đến, bãi tha ma, gió lạnh rít gào từng cơn, cành cây đung đưa dưới ánh trăng mờ giống như một kẻ quái dị xòe ra vô số cánh tay.

Xột xoạt… một con chó đen lông gáy dài, hai mắt bắn hung quang từ trong cánh rừng đến bãi tha ma, nó hít hà cái mũi tìm thức ăn.

Con chó này gọi là Linh Cẩu, vốn là chó hoang, ăn nhiều xác chết nên nhiễm phải tử khí, âm khí, cô hồn đeo bám, bình thường là sẽ lăn quay ra chết, sùi bọt mép. Nhưng nếu có thể chịu đựng qua, cơ thể sẽ bị biến đổi trở nên mạnh mẽ dị thường, cho dù là hổ cũng phải sợ nó.

Linh Cẩu mạnh hơn dã thú nhưng lại chưa thành yêu thú, cực kỳ hung ác dữ tợn.

Người dân từng kháo nhau, đi đêm nếu thấy được hai điểm sáng treo lơ lửng lập tức quay đầu chạy, vì thứ đó có thể là mắt Linh Cẩu.

Con Linh Cẩu khịt khịt ngửi mùi dừng lại trước một ụ đất nhỏ, mùi thịt thối nồng đậm. Nếu tinh tế quan sát thì còn thấy được mấy con giòi trắng sữa múp míp bò ra khỏi mặt đất.

Con Linh Cẩu cào cào vài cái là đã đụng phải vật cứng, một mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi, tất nhiên đối với Linh Cẩu đây không phải mùi thối, là mùi thức ăn.

Con Linh Cẩu dúi dúi mõm hất đất lên.

Xoạt! đúng lúc này một cái bàn tay mèo xé rách túi giấy tát vào mũi con Linh Cẩu khiến nó giật mình nhảy ngược ra sau.

Xoạt xoạt… từ dưới đất một xác mèo chui lên, trên người nó phần bụng da thịt đã không còn lộ ra xương sườn, giòi bọ lúc nhúc bò ra bò vào, chân sau nguyên mảng đùi chỉ dính vài miếng thịt, còn lại là xương trắng.

Đầu nó mất một bên tai, da đầu tróc một nửa, hàm dưới như muốn rơi xuống chỉ còn dính chút cơ.

“Khè!” nó há miệng phát ra âm thanh ghê rợn, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện lưỡi nó bảo tồn nguyên vẹn, trên lưỡi in hình phù chú.

“Gừ…” con Linh Cẩu cũng không phải thứ tầm thường, nó cũng nhe răng đe dọa lại.

Hai con âm thú nhìn nhau chằm chằm.

Con Linh Cẩu chợt phát ra tiếng ẳng ẳng co giò chạy vào núi, nó sợ! nó nhìn thấy trong đôi mắt kia chất chứa oan hồn oán niệm, không chỉ một mà là rất nhiều rất nhiều. Nó suy cho cùng cũng là sinh vật sống, cũng biết sợ.

Con mèo liếc nhìn nó, không thèm để ý, lững thững bước đi. Nó đã chết, đầu óc mơ hồ, nó chỉ nhớ đến thứ khắc sâu nhất trong trí nhớ: ngôi nhà nhỏ với ông chủ, bà chủ và hai người bạn.

Nó đi theo tiềm thức.

Ban đêm kinh thành đóng chặt cửa, nội bất xuất ngoại bất nhập, canh phòng cực kỳ cẩn mật.

Lúc này dưới chân thành xuất hiện một con mèo xác chết, nó ngước đầu nhìn tường thành cao vời vợi, nó cúi người sau đó búng lên một cái, nhảy lên hơn ba mét, bốn bàn chân bám vào tường, nó nhãn nhã bước đi như đi trên mặt đất.

Nó lên được tới tường thành, binh lính đi qua đi lại tuần tra nhưng mà lại giống như không nhìn thấy nó dù chỉ cách trong gang tấc.

Thậm chí con mèo còn nhảy lên vai một tên binh sĩ, sau đó nhảy tiếp vào trong thành.

Một tên lính cùng tổ đội, chợt khịt mũi nói:

“Này các ngươi có ngửi thấy mùi gì không?”

“Khịt khịt, hình như có mùi thật.”

“Cái mùi này giống như mùi… cá chết.”

“Là tên nào ôm cá chết đi tuần tra?”

Bọn họ ngửi quanh, cuối cùng dừng lại trên thân tên lính kia.

“A! không ngờ là ngươi, có phải ngươi mấy ngày không tắm rồi không?”

“Không! không phải ta, trưa nay ta tắm rồi.”

Vậy là tên lính này bị đồng đội lấy ra trêu đùa một phen.

Con mèo bước chân nhẹ nhàng từ nóc nhà này sang nóc nhà khác, phàm nhân không hề hay biết, chỉ một số ít loài linh mẫn mới phát giác được.

“Gấu gấu gấu…” một con chó mực sủa lên liên hồi khiến cho người chủ bực mình.

“Nửa đêm rồi, sủa cái gì. Im miệng!”

Không chỉ nó, chó của cả khu phố đều sủa lên.

Đây là phố thú cưng, bởi vậy rất nhiều chó mèo.

Con mèo nhìn bọn chúng khè lên một tiếng, đám chó rụt cổ kêu ẳng ẳng không dám sủa nữa.

Ông chủ bán mèo cho Mạc Thiên Cửu hồi sáng, đang ngủ chợt toàn thân toát mồ hôi, tinh thần hoảng hốt ngồi bật dậy thở hổn hển.

Không biết vì sao, lão cảm thấy bất an. Mụ vợ bên cạnh vẫn đang say giấc.

Lão bước xuống giường, đi rót cho mình chén nước.

Khi lão đang ngửa cổ uống thì lồng ngực quặn thắt, đau đến á khẩu, lão ngã vật xuống, bàn tay khua phải ấm chén khiến chúng rơi loảng xoảng.

Nghe tiếng đổ vỡ thì bà vợ và hai người con tỉnh dậy, phát hiện lão đang nằm trên sàn, vội vàng đưa đến thầy thuốc.

Sáng hôm sau, Mạc Thiên Cửu vươn vai đón ánh nắng đầu tiên.

Hắn đưa mắt nhìn Đậu Đen, truyền âm hỏi:

“Có thấy con mèo chết nào đến đây không?”

Đậu Đen lắc đầu, cảm thấy tên này hỏi thật kỳ lạ, mèo chết sao lại có thể đến đây.

Có vấn đề gì sao? chẳng lẽ ta làm sai cách? Mạc Thiên Cửu lẩm bẩm tự hỏi.

Hắn không nghi ngờ lời nói của Đậu Đen vì chỉ cần là xác chết không qua mắt được nó. Hẳn là con mèo kia không đến. Thôi được rồi, chờ thêm một ngày nữa xem sao.



Sáng hôm sau, ông chủ cửa hàng thú cưng được vợ con đem về nhau sau một đêm nằm phòng thuốc.

Thầy thuốc cũng không tìm ra bệnh của hắn, suy đoán có thể do quá lao lực khiến cơ thể và tinh thần mệt mỏi. Cần nghỉ ngơi nhiều, thầy thuốc bốc cho lão mấy thang thuốc bổ uống.

Nhưng dù đã uống thuốc nghỉ ngơi, ông chủ cửa hàng thú vẫn không thuyên giảm, ngược lại càng lúc càng nặng, chỉ một tiếng gió tiếng lá cây xào xạc cũng khiến lão giật bắn mình, luôn có cảm giác ai đó theo dõi muốn làm hại mình.

Đêm thứ hai, lão không ngủ được cũng không dám ngủ, lão quấn chăn co ro trên giường, mắt đảo láo liên, tinh thần hoảng loạn.

“Khè khè…” dưới ánh trăng sáng, một con mèo bước đi trên nóc nhà nhưng không ai có thể nhìn thấy nó.

Nó dừng lại trên nóc nhà đối diện cửa hàng của ông chủ, ngồi xuống, lẳng lặng quan sát, thỉnh thoảng còn nhấc chân liếm liếm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.